Buổi chiều tan ca, Thu về nhà, em gái đã thổi cơm xong, Thu ăn cơm, lại mặc cái váy và cái áo ngắn tay, nói với em:
- Chị đến nhà bạn.
Em gái thấy Thu sửa soạn, nó hỏi:
- Lại đi hỏi chuyện thế chỗ à?
Thu “ừ” một tiếng, nghĩ bụng con nhỉ này thật tinh quái, nhưng đừng mách mẹ đấy nhé ! Thu nói với em:
- Chị có việc, việc quan trọng, lớn lên em sẽ biết. Đừng nói gì với mẹ.
- Em biết rồi. Anh sáng nay chứ gì? Anh ấy thích chị lắm.
Mặt Thu đỏ lên, hỏi:
- Cái con nhỏ này, biết gì mà thích với thú.
- Tại sao em không biết? – Nó đưa hai ngón trỏ lên mặt vẽ dòng nước mắt, đọc vè: - Lão khóc nhè, bán bấc đèn, đến nhà Vương, bị có cắn, sợ phá khóc, bỏ chạy cỏ chạy, chạy như bay…
- Em thấy anh ấy khóc à? Đừng mách mẹ đấy nhé.
- Em biết. Chị, anh ấy khóc vì chị tức là rất thích chị.
Thu hơi giật mình, em gái không những trông thấy tất cả mà còn hiểu biết. Thu dặn em vài câu, bắt nó thề không được nói với mẹ rồi mới ra khỏi cửa đi gặp Ba.
Chân Thu không đi lọt đôi giày nào nữa, đành phải đi đôi dép lê cũ của anh trai. Cái gọi là dép lê “chữ nhân” kẹp ngón cái, Thu rất không thích, cảm thấy kẹp ngón không thoải mái, nhưng hôm nay không còn cách nào khác, không thể đi chân đất đến gặp Ba. Đi đôi ủng cao cổ lại càng không ra gì.
Chân sưng to, ngón chân kẹp quai dép đi lại thật vất vả, nhưng Thu vẫn cố đi nhanh, muốn được gặp Ba sớm. Sang đến bên kia sông, vừa lên đò thu đã thấy Ba dắt cái xe đạp chờ ở kia. Lần này anh không đi theo Thu một quãng dài mà đi tới, bảo Thu lên xe. Thu ngồi lên cái đèo hàng sau xe, anh đạp xe theo con đường ven sông. Anh vừa đi vừa hỏi:
- Em bảo mẹ đi làm về vẫn thường đi theo con đường này à? Hôm nay chúng ta có xe, có thể đi xa một chút.
Thu hiếu kỳ hỏi:
- Xe đạp của anh đấy à?
- Anh thuê
- Bây giờ vẫn còn có xe cho thuê hay sao?
- Ừ, ở cạnh bến đò có một cửa hàng sửa xe, cũng có xe cho thuê.
Từ rất lâu Thu không nghe nói chuyện thuê xe. Hồi còn rất nhỏ, Thu cùng bố xuống phố, bố cũng qua đò thuê một chiếc xe đạp, để Thu lên gióng ngang, bố cưỡi xe, Thu bóp chuông, hai bố con đi chơi phố rất vui. Không biết thế nào cái nắp chuông rơi xuống đất, lúc bố phát hiện thì xe đã đi một đoạn. Bố dừng xe bên đường, dựng chân chống xe, để Thu trên xe, bố chạy thật nhanh đi nhặt nắp chuông. Thu sợ phát khóc, sợ xe đổ. Thu khóc to, khiến người qua đường chú ý. Về sau bố kể lại chuyện cho mẹ, nghĩ rằng mẹ sẽ cười Thu “ lão khóc nhè, bán bấc đèn…” nhưng mẹ phê bình bố, bảo để Thu ngồi trên xe, có ai đó dắt đi thì sao? Vậy là mất cả xe lẫn người? Bố lúng túng, bị Thu cười.
Nghĩ đến đây Thu bật cười. Ba hỏi:
- Em cười gì ? Kể cho anh nghe để anh cười với?
Thu kể lại chuyện kia, anh hỏi:
- Em có nhớ bố không?
Thu không trả lời, chỉ kể chuyện bố cho anh nghe, nhưng tất cả đều là chuyện Thu hồi nhỏ, rất nhiều chuyện do mẹ kể lại. Nghe nói có một lần, không biết vì sao, bố phê bình Thu mấy câu, Thu khóc ấm ức làm bố sợ, phải dỗ dành, an ủi Thu. Sau đấy Thu vào buồng trong, bố ở phòng ngoài khẽ phê bình Thu. Mẹ nghe thấy, cười bố, bảo Thu ngủ rồi, còn phê bình gì nó, liệu nó có nghe thấy không? Bố nói:
- Chính vì nó không nghe thấy anh mới nói.
Ba nghe Thu kể chuyện, chợt nói với giọng thương cảm:
- Bố rất yêu cả nhà. Lúc nào chúng ta đi thăm bố, một mình bố ở nông thôn, rất cô đơn, rất nhớ mọi người.
Cảm thấy ý nghĩ của anh thật táo bạo, Thu lo lắng nói:
- Bố em là địa chủ, bây giờ phải đội cái mũ ấy và bị quản chế, chúng ta đến đấy bây giờ nếu nhà trường biết sẽ bảo gia đình em không phân rõ ranh giới giai cấp…
Anh thở dài:
- Bây giờ không ai dám nói đến họ hàng tình thân. Em cho anh địa chỉ để anh đi thăm, có ai hỏi, anh bảo anh hỏi thăm người khác, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Thu di dự giây lát rồi dặn dò:
- Nếu anh đi thăm bố em, anh bảo bố đừng viết thư cho mẹ, nếu không mẹ sẽ biết chuyện chúng ta. Lúc anh đi thì bảo với em, em mua ít kẹo lạc anh đem cho bố, bố rất thích ăn ngọt, thích kẹo lạc. – Thu nói với anh địa chỉ của bố.
Anh nghe qua một lần rồi bảo đã nhớ, Thu không tin, anh nói lại địa chỉ cho Thu nghe.
Thu rất ngạc nhiên, nói:
- Trí nhớ của anh thật tốt.
- Không phải mọi việc đều nhớ tốt cả đâu, chỉ những gì liên quan đến em, không hiểu tại sao lại rất nhớ.
Hai người đi xe đến gần bến cảng số Mười ba, xe buýt nội đô cũng chỉ chạy đến đây, Thu nói:
- Thôi đừng đi nữa, nếu đi nữa sẽ ra khỏi thành phố đấy.
Họ tìm một chỗ vắng bên bờ sông để ngồi. Hễ đến tối chân Thu rất đau, ngón chân dường như không kẹp nổi dép, lúc ngồi xuống dưỡi chân, một chiếc dép gần như tuột khỏi chân, lăn xuống triền sông. Anh vội chạy đi nhặt, đi dép vào chân Thu. Thu vội nói:
- Đừng anh, đừng anh, ngồi ở đây đi dép làm gì. – Nói xong, Thu cho chân vào trong váy.
Anh nghi ngờ hỏi>
- Tại sao em không cho anh đụng vào chân?
Thu kéo váy trùm kín chân, nói chuyện với anh. Anh quỳ trước mặt Thu, bất ngờ vén váy Thu lên, nắm lấy một bàn chân Thu. Thu giãy ra, nhưng không thoát nổi. Anh vuốt nhẹ mu bàn chân Thu, vừa khẽ ấn thù mu bàn chân lõm xuống. Rồi anh trông thấy những lỗ thủng dưới gan bàn chân Thu, anh nâng bàn chân lên, khẽ kêu: - Thu, em đừng làm việc đấy nữa, hãy để anh giúp, em còn làm anh sợ sẽ…điên mất.
- Không sao anh ạ, bây giờ em có ủng cao su rồi, sẽ không việc gì nữa đâu.
Anh đi chiếc dép lê vào chân Thu, lôi cô đứng dậy, nói:
- Đi, chúng ta vào bệnh viện.
Thu không chịu đi, nói:
- Đến bệnh viện làm gì? Bệnh viện lúc này còn ai làm việc nữa?
- Có thể vào phòng cấp cứu. Chân em sưng, nhất định nhiễm trùng rồi, không cẩn thận sẽ bị thối rữa.
- Không sao đâu, không phải một mình em, cũng có mấy người bị như thế này.
Anh cố chấp lôi Thu:
- Ai bị anh không biết, chỉ biết em. Em phải đến bệnh viện với anh.
- Đến bệnh viện người ta sẽ hỏi tên, nơi làm việc, em không mang thẻ khám bệnh, em không đi>
Bỗng anh buông chân Thu, lấy con dao trong túi xách ra, Thu kinh hãi, không biết anh định làm gì. Không chờ Thu kịp hiểu, anh rạch một nhát trên mu bàn tay trái, máu chảy ra. Thu hoảng quá, nhảy lên, vội lấy khăn tay buộc bàn tay anh lại, ấp úng:
- Anh …anh…anh điên rồi sao?
Thu buộc cái khăn tay thật chặt, nhưng máu vẫn thấm ra ngoài. Thu sợ, tay chân bủn rủn, kêu lên:
- Chúng ta đến bệnh viện, tay anh còn chảy máu…
Anh không nói gì, vừa nghe thấy Thu nói đi bệnh viện, anh mới lên tiếng:
- Đi bệnh viện chứ? Chúng ta đi.
- Để em đèo anh, tay anh đang bị thương.
- Em không đạp xe được, chân em đau, em ngồi phía trước cầm tay lái, anh ngồi sau đạp. –Anh để Thu ngồi lên gióng ngang của xe đạp, một tay cầm lái, đưa Thu đến bệnh viện.
Anh nói với nhân viên trực ban tên một người, lập tức có bác sĩ đến xem chân Thu, một người mặc blu trắng đưa anh vào khám. Thu trông thấy trên cổ áo trắng của bác sĩ để lộ cái huy hiệu đỏ, nghĩ bụng có thể đây là một bệnh viện quân đội, chưa bao giờ Thu đến đây.
Bác sĩ gọi Thu là Lưu, có thể Ba biết Thu không muốn để lộ họ tên, đơn vị công tác của Thu, nên anh mới bịa ra một cái tên như vậy. Bác sĩ kiểm tra hai chân Thu, dùng bông cồn và thuốc bôi, nói:
- Anh Tần bảo cô vội về, chúng tôi chưa xử lí chỗ đau, cô về rửa sạch chân, lấy hết xỉ than trong những vết thương, bôi thuốc mỡ này vào, trong này đừng để nước vào chân, càng không được để xỉ than chui vào những chỗ bị tổn thương.
Bác sĩ thấy Thu đi dép lê, chân rất bẩn, bác sĩ viết cho Thu một tờ giấy, bảo sang phòng đối diện để y tá rửa sạch chân cho Thu, băng lại, để đi về nhà cho tiện. Y tá giúp Thu băng chân, lại giúp Thu buộc chặt dép lê vào bàn chân. Băng bó xong, y tá bảo Thu ngòi ở dãy ghế dài ngoài hành lang chờ Ba. Chờ một lúc Ba ra, tay trái anh đeo trước ngực bằng một dải băng trắng, Thu lo lắng, hỏi:
- Có nghiêm trọng lắm không anh?
- Không. Còn em thế nào?
- Em không sao, bác sĩ cho thuốc.
Anh cầm đơn của bác sĩ, bảo Thu ngồi chờ, một lúc sau anh quay lại, vỗ vỗ vào cái túi đeo trên vai:
- Thuốc đây rồi, chúng ta về thôi, về nhà em rửa sạch chân bôi thuốc.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Ba bỏ băng ra, nhét vào túi, nói:
- Đeo cái này lên tay ai không biết lại cho rằng chúng ta đang diễn kịch Sa gia tân.
Thu hỏi:
- Vết thương trên tay anh không có việc gì chứ? Bác sĩ bảo sao?
- Bác sĩ bảo cơ chế cầm máu của anh không tốt, phải khâu hai mũi. Tại sao máu anh lại khó cầm? Vì anh khỏe, hồi trước kiểm tra đủ tiêu chuẩn không quân, bố anh sợ đánh nhau chết, không cho anh vào không quâ>
Nghe thấy hai tiếng “không quân”, Thu rất thán phục:
- Tiếc quá anh nhỉ?
- Có gì mà tiếc? – Anh nhìn vào Thu. – Vào không quân làm gì quen được em?
Hôm ấy Ba không chịu ngồi chơi ở bờ sông, đòi đưa Thu về sớm để rửa chân bôi thuốc. Thu phải nghe theo, đành ngồi lên xe để anh đưa về. Về đến bến đò anh cũng không muốn chia tay, nói bây giờ mới tám giờ, mẹ em chưa về, để anh chở em về tận cổng trường học, chân em sưng to, làm sao đi nổi? Anh cởi cái áo ngắn tay đưa cho Thu trùm kín đầu, như vậy không có ai nhận ra Thu.
Qua sông, Thu trùm cái áo của anh lên đầu, che kín mặt, chỉ để hở hai con mắt. Anh đặt Thu lên gióng ngang xe đạp, bảo Thu cầm lái, anh chỉ dùng một tay đẩy nhẹ. Về đến cổng trường học, anh nói:
- Anh đưa em vào tận nhà, để chân em không bị bẩn.
Thu lấy cái áo trùm đầu xuống, nhìn về phái trường học, đang nghĩ có nên để anh làm thế không, vừa quay lại thì thấy mẹ từ bến đò đi tới, có thể dọc đường vừa rồi mẹ đã thấy hai người không biết. Thu vô cùng ân hận, nếu biết vậy thì ngồi chơi đâu đó một lúc sẽ không gặp mẹ.
Thu nói khẽ:
- Nguy rồi mẹ em, anh lên xe chạy nhanh lên.
Thu cuống quýt, định nhảy xuống để anh bỏ chạy. Anh ngăn Thu lại, nói:
- Bây giờ chạy không kịp nữa rồi.
Mẹ đi tới,>
- Hai người định đi đâu bây giờ?
Thu nói:
- Con…chúng con đến bệnh viện khám cái chân, đây là người mà con nói…ở đội thăm dò…
Ba tự giới thiệu:
- Thưa bác, cháu là Tôn Kiến Tân, bác …vừa về ạ?
Mẹ nói:
- Thu, con về trước đi, để mẹ nói chuyện với anh Tân.
Ba vội vàng nói:
- Vậy bác để cháu đưa Thu vào đã, chân Thu sưng, bị loét, đi lại rất khó khăn.
Thu định nhảy xuống đi, nhưng Ba ngăn lại.
Mẹ thấy chân Thu bị băng, nói:
- Con cứ để anh ấy đưa vào, vào nhà mẹ nói chuyện. Để mẹ về trước, đứng đây nói chuyện người khác trông thấy không tiện. – Nói xong, mẹ vào trước.
- Chị đến nhà bạn.
Em gái thấy Thu sửa soạn, nó hỏi:
- Lại đi hỏi chuyện thế chỗ à?
Thu “ừ” một tiếng, nghĩ bụng con nhỉ này thật tinh quái, nhưng đừng mách mẹ đấy nhé ! Thu nói với em:
- Chị có việc, việc quan trọng, lớn lên em sẽ biết. Đừng nói gì với mẹ.
- Em biết rồi. Anh sáng nay chứ gì? Anh ấy thích chị lắm.
Mặt Thu đỏ lên, hỏi:
- Cái con nhỏ này, biết gì mà thích với thú.
- Tại sao em không biết? – Nó đưa hai ngón trỏ lên mặt vẽ dòng nước mắt, đọc vè: - Lão khóc nhè, bán bấc đèn, đến nhà Vương, bị có cắn, sợ phá khóc, bỏ chạy cỏ chạy, chạy như bay…
- Em thấy anh ấy khóc à? Đừng mách mẹ đấy nhé.
- Em biết. Chị, anh ấy khóc vì chị tức là rất thích chị.
Thu hơi giật mình, em gái không những trông thấy tất cả mà còn hiểu biết. Thu dặn em vài câu, bắt nó thề không được nói với mẹ rồi mới ra khỏi cửa đi gặp Ba.
Chân Thu không đi lọt đôi giày nào nữa, đành phải đi đôi dép lê cũ của anh trai. Cái gọi là dép lê “chữ nhân” kẹp ngón cái, Thu rất không thích, cảm thấy kẹp ngón không thoải mái, nhưng hôm nay không còn cách nào khác, không thể đi chân đất đến gặp Ba. Đi đôi ủng cao cổ lại càng không ra gì.
Chân sưng to, ngón chân kẹp quai dép đi lại thật vất vả, nhưng Thu vẫn cố đi nhanh, muốn được gặp Ba sớm. Sang đến bên kia sông, vừa lên đò thu đã thấy Ba dắt cái xe đạp chờ ở kia. Lần này anh không đi theo Thu một quãng dài mà đi tới, bảo Thu lên xe. Thu ngồi lên cái đèo hàng sau xe, anh đạp xe theo con đường ven sông. Anh vừa đi vừa hỏi:
- Em bảo mẹ đi làm về vẫn thường đi theo con đường này à? Hôm nay chúng ta có xe, có thể đi xa một chút.
Thu hiếu kỳ hỏi:
- Xe đạp của anh đấy à?
- Anh thuê
- Bây giờ vẫn còn có xe cho thuê hay sao?
- Ừ, ở cạnh bến đò có một cửa hàng sửa xe, cũng có xe cho thuê.
Từ rất lâu Thu không nghe nói chuyện thuê xe. Hồi còn rất nhỏ, Thu cùng bố xuống phố, bố cũng qua đò thuê một chiếc xe đạp, để Thu lên gióng ngang, bố cưỡi xe, Thu bóp chuông, hai bố con đi chơi phố rất vui. Không biết thế nào cái nắp chuông rơi xuống đất, lúc bố phát hiện thì xe đã đi một đoạn. Bố dừng xe bên đường, dựng chân chống xe, để Thu trên xe, bố chạy thật nhanh đi nhặt nắp chuông. Thu sợ phát khóc, sợ xe đổ. Thu khóc to, khiến người qua đường chú ý. Về sau bố kể lại chuyện cho mẹ, nghĩ rằng mẹ sẽ cười Thu “ lão khóc nhè, bán bấc đèn…” nhưng mẹ phê bình bố, bảo để Thu ngồi trên xe, có ai đó dắt đi thì sao? Vậy là mất cả xe lẫn người? Bố lúng túng, bị Thu cười.
Nghĩ đến đây Thu bật cười. Ba hỏi:
- Em cười gì ? Kể cho anh nghe để anh cười với?
Thu kể lại chuyện kia, anh hỏi:
- Em có nhớ bố không?
Thu không trả lời, chỉ kể chuyện bố cho anh nghe, nhưng tất cả đều là chuyện Thu hồi nhỏ, rất nhiều chuyện do mẹ kể lại. Nghe nói có một lần, không biết vì sao, bố phê bình Thu mấy câu, Thu khóc ấm ức làm bố sợ, phải dỗ dành, an ủi Thu. Sau đấy Thu vào buồng trong, bố ở phòng ngoài khẽ phê bình Thu. Mẹ nghe thấy, cười bố, bảo Thu ngủ rồi, còn phê bình gì nó, liệu nó có nghe thấy không? Bố nói:
- Chính vì nó không nghe thấy anh mới nói.
Ba nghe Thu kể chuyện, chợt nói với giọng thương cảm:
- Bố rất yêu cả nhà. Lúc nào chúng ta đi thăm bố, một mình bố ở nông thôn, rất cô đơn, rất nhớ mọi người.
Cảm thấy ý nghĩ của anh thật táo bạo, Thu lo lắng nói:
- Bố em là địa chủ, bây giờ phải đội cái mũ ấy và bị quản chế, chúng ta đến đấy bây giờ nếu nhà trường biết sẽ bảo gia đình em không phân rõ ranh giới giai cấp…
Anh thở dài:
- Bây giờ không ai dám nói đến họ hàng tình thân. Em cho anh địa chỉ để anh đi thăm, có ai hỏi, anh bảo anh hỏi thăm người khác, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Thu di dự giây lát rồi dặn dò:
- Nếu anh đi thăm bố em, anh bảo bố đừng viết thư cho mẹ, nếu không mẹ sẽ biết chuyện chúng ta. Lúc anh đi thì bảo với em, em mua ít kẹo lạc anh đem cho bố, bố rất thích ăn ngọt, thích kẹo lạc. – Thu nói với anh địa chỉ của bố.
Anh nghe qua một lần rồi bảo đã nhớ, Thu không tin, anh nói lại địa chỉ cho Thu nghe.
Thu rất ngạc nhiên, nói:
- Trí nhớ của anh thật tốt.
- Không phải mọi việc đều nhớ tốt cả đâu, chỉ những gì liên quan đến em, không hiểu tại sao lại rất nhớ.
Hai người đi xe đến gần bến cảng số Mười ba, xe buýt nội đô cũng chỉ chạy đến đây, Thu nói:
- Thôi đừng đi nữa, nếu đi nữa sẽ ra khỏi thành phố đấy.
Họ tìm một chỗ vắng bên bờ sông để ngồi. Hễ đến tối chân Thu rất đau, ngón chân dường như không kẹp nổi dép, lúc ngồi xuống dưỡi chân, một chiếc dép gần như tuột khỏi chân, lăn xuống triền sông. Anh vội chạy đi nhặt, đi dép vào chân Thu. Thu vội nói:
- Đừng anh, đừng anh, ngồi ở đây đi dép làm gì. – Nói xong, Thu cho chân vào trong váy.
Anh nghi ngờ hỏi>
- Tại sao em không cho anh đụng vào chân?
Thu kéo váy trùm kín chân, nói chuyện với anh. Anh quỳ trước mặt Thu, bất ngờ vén váy Thu lên, nắm lấy một bàn chân Thu. Thu giãy ra, nhưng không thoát nổi. Anh vuốt nhẹ mu bàn chân Thu, vừa khẽ ấn thù mu bàn chân lõm xuống. Rồi anh trông thấy những lỗ thủng dưới gan bàn chân Thu, anh nâng bàn chân lên, khẽ kêu: - Thu, em đừng làm việc đấy nữa, hãy để anh giúp, em còn làm anh sợ sẽ…điên mất.
- Không sao anh ạ, bây giờ em có ủng cao su rồi, sẽ không việc gì nữa đâu.
Anh đi chiếc dép lê vào chân Thu, lôi cô đứng dậy, nói:
- Đi, chúng ta vào bệnh viện.
Thu không chịu đi, nói:
- Đến bệnh viện làm gì? Bệnh viện lúc này còn ai làm việc nữa?
- Có thể vào phòng cấp cứu. Chân em sưng, nhất định nhiễm trùng rồi, không cẩn thận sẽ bị thối rữa.
- Không sao đâu, không phải một mình em, cũng có mấy người bị như thế này.
Anh cố chấp lôi Thu:
- Ai bị anh không biết, chỉ biết em. Em phải đến bệnh viện với anh.
- Đến bệnh viện người ta sẽ hỏi tên, nơi làm việc, em không mang thẻ khám bệnh, em không đi>
Bỗng anh buông chân Thu, lấy con dao trong túi xách ra, Thu kinh hãi, không biết anh định làm gì. Không chờ Thu kịp hiểu, anh rạch một nhát trên mu bàn tay trái, máu chảy ra. Thu hoảng quá, nhảy lên, vội lấy khăn tay buộc bàn tay anh lại, ấp úng:
- Anh …anh…anh điên rồi sao?
Thu buộc cái khăn tay thật chặt, nhưng máu vẫn thấm ra ngoài. Thu sợ, tay chân bủn rủn, kêu lên:
- Chúng ta đến bệnh viện, tay anh còn chảy máu…
Anh không nói gì, vừa nghe thấy Thu nói đi bệnh viện, anh mới lên tiếng:
- Đi bệnh viện chứ? Chúng ta đi.
- Để em đèo anh, tay anh đang bị thương.
- Em không đạp xe được, chân em đau, em ngồi phía trước cầm tay lái, anh ngồi sau đạp. –Anh để Thu ngồi lên gióng ngang của xe đạp, một tay cầm lái, đưa Thu đến bệnh viện.
Anh nói với nhân viên trực ban tên một người, lập tức có bác sĩ đến xem chân Thu, một người mặc blu trắng đưa anh vào khám. Thu trông thấy trên cổ áo trắng của bác sĩ để lộ cái huy hiệu đỏ, nghĩ bụng có thể đây là một bệnh viện quân đội, chưa bao giờ Thu đến đây.
Bác sĩ gọi Thu là Lưu, có thể Ba biết Thu không muốn để lộ họ tên, đơn vị công tác của Thu, nên anh mới bịa ra một cái tên như vậy. Bác sĩ kiểm tra hai chân Thu, dùng bông cồn và thuốc bôi, nói:
- Anh Tần bảo cô vội về, chúng tôi chưa xử lí chỗ đau, cô về rửa sạch chân, lấy hết xỉ than trong những vết thương, bôi thuốc mỡ này vào, trong này đừng để nước vào chân, càng không được để xỉ than chui vào những chỗ bị tổn thương.
Bác sĩ thấy Thu đi dép lê, chân rất bẩn, bác sĩ viết cho Thu một tờ giấy, bảo sang phòng đối diện để y tá rửa sạch chân cho Thu, băng lại, để đi về nhà cho tiện. Y tá giúp Thu băng chân, lại giúp Thu buộc chặt dép lê vào bàn chân. Băng bó xong, y tá bảo Thu ngòi ở dãy ghế dài ngoài hành lang chờ Ba. Chờ một lúc Ba ra, tay trái anh đeo trước ngực bằng một dải băng trắng, Thu lo lắng, hỏi:
- Có nghiêm trọng lắm không anh?
- Không. Còn em thế nào?
- Em không sao, bác sĩ cho thuốc.
Anh cầm đơn của bác sĩ, bảo Thu ngồi chờ, một lúc sau anh quay lại, vỗ vỗ vào cái túi đeo trên vai:
- Thuốc đây rồi, chúng ta về thôi, về nhà em rửa sạch chân bôi thuốc.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Ba bỏ băng ra, nhét vào túi, nói:
- Đeo cái này lên tay ai không biết lại cho rằng chúng ta đang diễn kịch Sa gia tân.
Thu hỏi:
- Vết thương trên tay anh không có việc gì chứ? Bác sĩ bảo sao?
- Bác sĩ bảo cơ chế cầm máu của anh không tốt, phải khâu hai mũi. Tại sao máu anh lại khó cầm? Vì anh khỏe, hồi trước kiểm tra đủ tiêu chuẩn không quân, bố anh sợ đánh nhau chết, không cho anh vào không quâ>
Nghe thấy hai tiếng “không quân”, Thu rất thán phục:
- Tiếc quá anh nhỉ?
- Có gì mà tiếc? – Anh nhìn vào Thu. – Vào không quân làm gì quen được em?
Hôm ấy Ba không chịu ngồi chơi ở bờ sông, đòi đưa Thu về sớm để rửa chân bôi thuốc. Thu phải nghe theo, đành ngồi lên xe để anh đưa về. Về đến bến đò anh cũng không muốn chia tay, nói bây giờ mới tám giờ, mẹ em chưa về, để anh chở em về tận cổng trường học, chân em sưng to, làm sao đi nổi? Anh cởi cái áo ngắn tay đưa cho Thu trùm kín đầu, như vậy không có ai nhận ra Thu.
Qua sông, Thu trùm cái áo của anh lên đầu, che kín mặt, chỉ để hở hai con mắt. Anh đặt Thu lên gióng ngang xe đạp, bảo Thu cầm lái, anh chỉ dùng một tay đẩy nhẹ. Về đến cổng trường học, anh nói:
- Anh đưa em vào tận nhà, để chân em không bị bẩn.
Thu lấy cái áo trùm đầu xuống, nhìn về phái trường học, đang nghĩ có nên để anh làm thế không, vừa quay lại thì thấy mẹ từ bến đò đi tới, có thể dọc đường vừa rồi mẹ đã thấy hai người không biết. Thu vô cùng ân hận, nếu biết vậy thì ngồi chơi đâu đó một lúc sẽ không gặp mẹ.
Thu nói khẽ:
- Nguy rồi mẹ em, anh lên xe chạy nhanh lên.
Thu cuống quýt, định nhảy xuống để anh bỏ chạy. Anh ngăn Thu lại, nói:
- Bây giờ chạy không kịp nữa rồi.
Mẹ đi tới,>
- Hai người định đi đâu bây giờ?
Thu nói:
- Con…chúng con đến bệnh viện khám cái chân, đây là người mà con nói…ở đội thăm dò…
Ba tự giới thiệu:
- Thưa bác, cháu là Tôn Kiến Tân, bác …vừa về ạ?
Mẹ nói:
- Thu, con về trước đi, để mẹ nói chuyện với anh Tân.
Ba vội vàng nói:
- Vậy bác để cháu đưa Thu vào đã, chân Thu sưng, bị loét, đi lại rất khó khăn.
Thu định nhảy xuống đi, nhưng Ba ngăn lại.
Mẹ thấy chân Thu bị băng, nói:
- Con cứ để anh ấy đưa vào, vào nhà mẹ nói chuyện. Để mẹ về trước, đứng đây nói chuyện người khác trông thấy không tiện. – Nói xong, mẹ vào trước.
/47
|