Chương 8.1: Thỏa mãn, tình thâm một hướng
Tiếng nhạc ầm ĩ, người người lắc lư trên sàn nhảy, quán bar vốn là nơi để ăn chơi.
"Ặc ặc ặc…" Phong Thiển Tịch giãy giụa, một bình Whisky lớn đã vơi đi một nữa.
"Được rồi, đừng rót nữa. Rượu này mạnh như vậy xem ra cũng đủ rồi."
Gã đàn ông đang nắm lấy người cô lúc này mới chịu buông cái bình ra, Phong Thiển Tịch cúi người ở phun ra một mồm đầy rượu, chỉ cảm thấy dạ dày điên cuồng đau đớn.
"Tiểu mỹ nhân, lại đây, hầu đại gia ta chơi chơi xúc xắc."
‘Bốp!’ Phong Thiển Tịch xô đầu hắn qua một bên, dùng tay xoa xoa khóe miệng còn vệt rượu lưu lại: "Các người thật quá đáng!"
"Quá đáng? Tao sẽ cho mày thấy cái gì gọi là quá đáng!" Một trong mấy tên đàn ông bổ nhào vào người ôm lấy eo cô.
"Buông tôi ra!" Cô giãy giụa, tay nhỏ hoảng loạn bắt lấy chai rượu trên bàn định đập tên đàn ông kia, lại bị một người khác giật lấy cái chai, ném xuống đất.
‘Loảng xoảng…’ Âm thanh vỡ vụn của chiếc bình thủy tinh vang lên.
Lúc này, phía bên kia của quán bar, tên thư kí đang đi phía trước phát hiện Nam Cung Tuyệt không theo kịp, lập tức lui trở về: "Chủ tịch Nam Cung, ngài làm sao vậy?"
Nam Cung Tuyệt lạnh lùng nhìn nơi xa, mắt lam chỉ có vô tận rét lạnh cùng băng sương.
"Chủ tịch Nam Cung? Chẳng lẽ ngài có người quen ở đây sao?" Tên thư kí nghi hoặc hỏi.
Nam Cung Tuyệt không đáp lại, lạnh lùng đi đến chỗ ghế dài, chung quanh anh giống như tản ra một hàn băng lạnh lẽo, người phụ nữ đó thế nhưng lại ở quán bar?
Phong Thiển Tịch đang giãy giụa giữa một đám đàn ông, đầu cô trở nên trống rỗng, cồn trong cơ thể phát tác nên làm cô say rồi.
"Phong Thiển Tịch! Cô đang làm cái gì?" Âm thanh lạnh lẽo vô tình xuyên qua tai.
Cô nghe thấy ảo giác sao? Giống như có người lại kêu tên mình vậy?
"Này, mày là ai? Đừng tới quấy rầy đại gia đây chơi gái!" Gã đàn ông ôm cô lập tức rống lên.
Phong Thiển Tịch đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt trực tiếp đối diện một đôi mắt màu lam lạnh lẽo, thân thể cô nháy mắt cứng đờ, Nam Cung Tuyệt?
"A! Chơi gái? Là chỉ cô ta sao?" Nam Cung Tuyệt cười lạnh, trong mắt lệ quang vô số.
"Mỹ nhân cực phẩm như vậy, chơi nhất định rất sảng khoái, muốn cùng hưởng thụ sao? Ha, tưởng bở!" Gã đàn ông ôm Thiển Tịch khiêu khích nói.
‘Ặc…!’ Bàn tay anh mạnh bạo vươn tới, trực tiếp bóp cổ tên kia, trên bàn tay đã nổi cả gân xanh, mặt lại không có biểu tình.
Chỉ thấy gã kia giãy giụa vài cái, đôi mắt hiện lên một chút xem thường.
Nam Cung Tuyệt bắt lấy thân thể kia, tùy tay ném qua bên cạnh, bỏ qua hắn ta: "Thiển Tịch, xem ra cô chơi rất vui vẻ nhỉ?"
"Này, mày muốn làm gì?"
"Tìm chết sao?"
Mấy tên ngồi cùng vỗ bàn toàn bộ đứng dậy.
Mà Phong Thiển Tịch vẫn như người mất hồn nhìn chằm chằm vào mắt anh, trong lòng lộp bộp lo lắng, rõ ràng Nam Cung Tuyệt xuất hiện, cô hẳn là may mắn mới đúng. Bởi vì được cứu, nhưng mà vì cái gì, nội tâm lại bất an đến vậy: "Không phải như thế, Nam Cung Tuyệt, không phải như anh nhìn thấy, anh nghe tôi giải thích."
Đầu óc chỉ hiện lên một ý định, cô muốn giải thích, muốn giải thích!
"Nam Cung Tuyệt? Là Nam Cung Tuyệt?" Mấy gã đàn ông vừa rồi còn kiêu ngạo nháy mắt đã yếu xìu, nghe đến cái tên này, sắc mặt bọn chúng đều trở nên xanh mét.
"Nam Cung tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi không biết cô ấy là người của ngài. Thực xin lỗi, ngài cứ thong thả, chúng tôi đi trước."
Mấy gã đàn ông thức thời lập tức vội vàng rời đi.
/2030
|