CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (2)
Nhiếp Nhiên ném quần áo lên giường, quay đầu lại cười lạnh nhìn anh ta, “Hai ngày trước ai khuyên anh cũng không được, cho dù quỳ đến ngất đi cũng kiên trì, bây giờ làm sao thế, sao lại đổi ý rồi? Không phải là lúc ngất đi, Lâm Hoài tới tìm anh đấy chứ?”
Lần này cô phải dạy dỗ tên này một trận mới được, nếu không anh ta sẽ nghĩ cả thế giới này vây quanh anh ta mất.
Nhưng Nhiếp Nhiên châm chọc ba lần bốn lượt mà Dương Thụ đều không để ý, anh ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Thầy ấy không có con, tôi muốn chịu tang cho thầy ấy bảy ngày. Hôm nay đã xong rồi, cho nên tôi mới đến tìm cô.”
“...”
Câu nói này khiến sự tức giận nghẹn ở trong cổ họng Nhiếp Nhiên lập tức hóa thành hư không.
Chẳng trách cho dù anh ta ngất đi vẫn phải kiên trì tiếp tục quỳ.
“Nếu cô nói không nhớ nữa thì bỏ đi, chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.” Dương Thụ nói xong đi ra ngoài.
“Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh!” Nhiếp Nhiên căm hận khiển trách với bóng lưng anh ta.
Dương Thụ không biết hàm ý trong lời nói này của cô, anh ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút về ngủ đi!”
Khốn kiếp, nửa đêm còn dùng chiêu tình cảm gì với mình!
Người chết thì ghê gớm lắm à!
Giả hiếu thuận cái gì!
Mặc dù cô không ngừng mắng trong lòng nhưng xoay người lại lại không tự chủ được lấy từng bộ quần áo trong túi xách ra, đặt lại chỗ cũ.
Được rồi, cô phải thừa nhận cái chiêu tình cảm này của Dương Thụ coi như thành công.
Thấy anh ta vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói: “Tối mai bắt đầu huấn luyện.”
“Huấn luyện? Cô nhận tôi rồi à?” Dương Thụ mù mờ hỏi.
“Nhận cái đầu anh, tối mai sau khi tắt đèn hãy đến sau núi huấn luyện.”
“Cô... huấn luyện tôi?”
“Nếu không thì sao!”
Tên này chê cô à?
Hừ! Không biết trời cao đất dày.
“Tối mai tôi ở chân núi phía sau đợi anh.”
“Được.”
“Nhớ lấy, tôi không thích người không đến nơi đến chốn, nếu như anh không kiên trì được thì ngày mai đừng có đến.”
Nói xong Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến câu trả lời của Dương Thụ, đóng sầm cửa lại.
Cái thằng nhóc này đúng là làm người ta tức chết!
DÆ°Æ¡ng Thụ, anh Äợi Äó cho tôi, ngà y mai tôi phải khiến anh huấn luyá»n chết á» chá» nà y!
Cô nghiến rÄng nghiến lợi âm thầm thá» trong lòng, sau Äó tắt Äèn lên giÆ°á»ng nghá» ngÆ¡i.
DÆ°Æ¡ng Thụ bá» Nhiếp Nhiên ngÄn á» bên ngoà i Äang nhìn cánh cá»a gá» Äã Äóng chặt kia cùng vá»i ánh sáng Äã tắt trong nhà , lẩm bẩm kiên Äá»nh: âTôi sẽ không nhÆ° váºy Äâu.â
Nhiếp Nhiên ném quần áo lên giường, quay đầu lại cười lạnh nhìn anh ta, “Hai ngày trước ai khuyên anh cũng không được, cho dù quỳ đến ngất đi cũng kiên trì, bây giờ làm sao thế, sao lại đổi ý rồi? Không phải là lúc ngất đi, Lâm Hoài tới tìm anh đấy chứ?”
Lần này cô phải dạy dỗ tên này một trận mới được, nếu không anh ta sẽ nghĩ cả thế giới này vây quanh anh ta mất.
Nhưng Nhiếp Nhiên châm chọc ba lần bốn lượt mà Dương Thụ đều không để ý, anh ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Thầy ấy không có con, tôi muốn chịu tang cho thầy ấy bảy ngày. Hôm nay đã xong rồi, cho nên tôi mới đến tìm cô.”
“...”
Câu nói này khiến sự tức giận nghẹn ở trong cổ họng Nhiếp Nhiên lập tức hóa thành hư không.
Chẳng trách cho dù anh ta ngất đi vẫn phải kiên trì tiếp tục quỳ.
“Nếu cô nói không nhớ nữa thì bỏ đi, chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.” Dương Thụ nói xong đi ra ngoài.
“Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh!” Nhiếp Nhiên căm hận khiển trách với bóng lưng anh ta.
Dương Thụ không biết hàm ý trong lời nói này của cô, anh ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cút về ngủ đi!”
Khốn kiếp, nửa đêm còn dùng chiêu tình cảm gì với mình!
Người chết thì ghê gớm lắm à!
Giả hiếu thuận cái gì!
Mặc dù cô không ngừng mắng trong lòng nhưng xoay người lại lại không tự chủ được lấy từng bộ quần áo trong túi xách ra, đặt lại chỗ cũ.
Được rồi, cô phải thừa nhận cái chiêu tình cảm này của Dương Thụ coi như thành công.
Thấy anh ta vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói: “Tối mai bắt đầu huấn luyện.”
“Huấn luyện? Cô nhận tôi rồi à?” Dương Thụ mù mờ hỏi.
“Nhận cái đầu anh, tối mai sau khi tắt đèn hãy đến sau núi huấn luyện.”
“Cô... huấn luyện tôi?”
“Nếu không thì sao!”
Tên này chê cô à?
Hừ! Không biết trời cao đất dày.
“Tối mai tôi ở chân núi phía sau đợi anh.”
“Được.”
“Nhớ lấy, tôi không thích người không đến nơi đến chốn, nếu như anh không kiên trì được thì ngày mai đừng có đến.”
Nói xong Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến câu trả lời của Dương Thụ, đóng sầm cửa lại.
Cái thằng nhóc này đúng là làm người ta tức chết!
DÆ°Æ¡ng Thụ, anh Äợi Äó cho tôi, ngà y mai tôi phải khiến anh huấn luyá»n chết á» chá» nà y!
Cô nghiến rÄng nghiến lợi âm thầm thá» trong lòng, sau Äó tắt Äèn lên giÆ°á»ng nghá» ngÆ¡i.
DÆ°Æ¡ng Thụ bá» Nhiếp Nhiên ngÄn á» bên ngoà i Äang nhìn cánh cá»a gá» Äã Äóng chặt kia cùng vá»i ánh sáng Äã tắt trong nhà , lẩm bẩm kiên Äá»nh: âTôi sẽ không nhÆ° váºy Äâu.â
/1464
|