Hai người nổi trong nước biển, nhìn về phía vách núi màu đen, phía sau vách núi hơi vòng cung chứ không phải vuông góc, có vẻ dễ leo lên.
Đó cũng là lý do tại sao Kha Lỗ có thể trèo lên.
“Đi, để tôi cõng cô lên.” Dương Thụ thấy cô thở hổn hển trong nước, chắc là đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi, e là không thể leo lên được nữa.
“Không cần đâu, tôi tự leo lên được, anh cứ lên trước đi.” Nhiếp Nhiên từ chối một lần nữa. Dương Thụ cũng không nói nhiều, nghĩ mình nên lên trước để chờ lúc cô ấy lên đến nơi rồi, mình còn có thể kéo cô ấy lên được, nên bơi lại gần vách núi rồi dùng sức trèo lên.
Nhiếp Nhiên lợi dụng sức nổi của bản thân để đứng trên mặt nước, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, khôi phục một chút sức ở tay chân, chuẩn bị tốt cho việc leo lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Dương Thụ đang trèo trên vách núi đã sắp tới nơi. Mười phút sau, bóng dáng anh ta đã biến mất bên trên vách núi.
“Tôi tới rồi, cô mau lên đi.”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bơi đến gần vách núi đen, mười ngón tay bấu chặt, buông ra, lại bấu chặt, rồi lại buông ra, sau vài lần lặp đi lặp lại, xác định ngón tay đã có cảm giác, hai tay cô bám vào vách đá đột nhiên vận sức, đu người leo lên.
Vốn tưởng sẽ leo lên tới nơi an toàn, ai ngờ giữa chừng đột nhiên chân mềm nhũn, cô căng thẳng trong lòng, tay túm chặt lấy mỏm đá theo bản năng, cả người cô treo lơ lửng giữa vách đá.
“Cẩn thận!” Dương Thụ thấy cô lơ lửng giữa vách đá, còn có cả tiếng đá vụn rơi xuống biển thì sợ tới mức trong lòng run lên, muốn xuống cứu người theo bản năng.
“Tôi không sao!” Nhiếp Nhiên lại tìm được điểm tì chân, ngẩng đầu nói với Dương Thụ ở bên trên, sau đó tiếp tục bò sát người, leo lên trên.
Bởi vì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như thế nên Nhiếp Nhiên dùng hết một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, cẩn thận bò lên trên từng chút một.
Dương Thụ đứng ở trên nhìn mà kinh hồn bạt vía, càng không dám hé răng nửa lời, chỉ sợ làm cô giật mình, phân tâm gì đó.
Một phút... hai phút... thời gian chậm rãi trôi qua.
Bạn đang
Lần Äầu tiên anh ta cảm thấy thá»i gian trôi cháºm nhÆ° thế.
Má»t lúc sau, rá»t cuá»c cÅ©ng nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt Nhiếp Nhiên á» gần ngay trong gang tấc, anh ta láºp tức vÆ°Æ¡n tay ra, âNà o, Äá» tôi kéo cô lên.â
Lần nà y Nhiếp Nhiên không từ chá»i nữa mà giÆ¡ tay ra nắm lấy tay DÆ°Æ¡ng Thụ. Cô biết rõ là mình Äã cạn kiá»t sức lá»±c, nếu không Äi lên thì rất có khả nÄng sẽ bá» tuá»t tay và rÆ¡i xuá»ng biá»n.
DÆ°Æ¡ng Thụ láºp tức dùng sức, kéo cô lên khá»i vách núi Äá mà u Äen.
Nhiếp Nhiên nằm bò trên vách núi không ngừng thá» há»ng há»c y nhÆ° má»t con cá sắp chết Äang ngắc ngoải.
âVừa rá»i bảo Äá» tôi cõng cô lên thì cô không chá»u, cứ cứng Äầu Äòi tá»± mình Äi lên, suýt chút nữa lại ngã xuá»ng!â DÆ°Æ¡ng Thụ thấy cô Äã bình an vô sá»± thì trái tim vá»n vá»t lên tá»i há»ng cÅ©ng trá» vá» vá» trà cÅ©.
Đó cũng là lý do tại sao Kha Lỗ có thể trèo lên.
“Đi, để tôi cõng cô lên.” Dương Thụ thấy cô thở hổn hển trong nước, chắc là đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi, e là không thể leo lên được nữa.
“Không cần đâu, tôi tự leo lên được, anh cứ lên trước đi.” Nhiếp Nhiên từ chối một lần nữa. Dương Thụ cũng không nói nhiều, nghĩ mình nên lên trước để chờ lúc cô ấy lên đến nơi rồi, mình còn có thể kéo cô ấy lên được, nên bơi lại gần vách núi rồi dùng sức trèo lên.
Nhiếp Nhiên lợi dụng sức nổi của bản thân để đứng trên mặt nước, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, khôi phục một chút sức ở tay chân, chuẩn bị tốt cho việc leo lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Dương Thụ đang trèo trên vách núi đã sắp tới nơi. Mười phút sau, bóng dáng anh ta đã biến mất bên trên vách núi.
“Tôi tới rồi, cô mau lên đi.”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bơi đến gần vách núi đen, mười ngón tay bấu chặt, buông ra, lại bấu chặt, rồi lại buông ra, sau vài lần lặp đi lặp lại, xác định ngón tay đã có cảm giác, hai tay cô bám vào vách đá đột nhiên vận sức, đu người leo lên.
Vốn tưởng sẽ leo lên tới nơi an toàn, ai ngờ giữa chừng đột nhiên chân mềm nhũn, cô căng thẳng trong lòng, tay túm chặt lấy mỏm đá theo bản năng, cả người cô treo lơ lửng giữa vách đá.
“Cẩn thận!” Dương Thụ thấy cô lơ lửng giữa vách đá, còn có cả tiếng đá vụn rơi xuống biển thì sợ tới mức trong lòng run lên, muốn xuống cứu người theo bản năng.
“Tôi không sao!” Nhiếp Nhiên lại tìm được điểm tì chân, ngẩng đầu nói với Dương Thụ ở bên trên, sau đó tiếp tục bò sát người, leo lên trên.
Bởi vì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như thế nên Nhiếp Nhiên dùng hết một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, cẩn thận bò lên trên từng chút một.
Dương Thụ đứng ở trên nhìn mà kinh hồn bạt vía, càng không dám hé răng nửa lời, chỉ sợ làm cô giật mình, phân tâm gì đó.
Một phút... hai phút... thời gian chậm rãi trôi qua.
Bạn đang
Lần Äầu tiên anh ta cảm thấy thá»i gian trôi cháºm nhÆ° thế.
Má»t lúc sau, rá»t cuá»c cÅ©ng nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt Nhiếp Nhiên á» gần ngay trong gang tấc, anh ta láºp tức vÆ°Æ¡n tay ra, âNà o, Äá» tôi kéo cô lên.â
Lần nà y Nhiếp Nhiên không từ chá»i nữa mà giÆ¡ tay ra nắm lấy tay DÆ°Æ¡ng Thụ. Cô biết rõ là mình Äã cạn kiá»t sức lá»±c, nếu không Äi lên thì rất có khả nÄng sẽ bá» tuá»t tay và rÆ¡i xuá»ng biá»n.
DÆ°Æ¡ng Thụ láºp tức dùng sức, kéo cô lên khá»i vách núi Äá mà u Äen.
Nhiếp Nhiên nằm bò trên vách núi không ngừng thá» há»ng há»c y nhÆ° má»t con cá sắp chết Äang ngắc ngoải.
âVừa rá»i bảo Äá» tôi cõng cô lên thì cô không chá»u, cứ cứng Äầu Äòi tá»± mình Äi lên, suýt chút nữa lại ngã xuá»ng!â DÆ°Æ¡ng Thụ thấy cô Äã bình an vô sá»± thì trái tim vá»n vá»t lên tá»i há»ng cÅ©ng trá» vá» vá» trà cÅ©.
/1464
|