TỨC CHẾT NGƯỜI KHÔNG ĐỀN MẠNG (4)
Huấn luyện ba tiếng hoàn toàn kết thúc, lúc này Quý Chính Hổ mới cho bọn họ giải tán.
Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đang nói chuyện liên quan tới tư thế nằm, ngồi, đứng bắn, cùng với những phương thức gặp phải bia cố định và bia di động.
Đúng lúc này, Thiên Dạ lại đi thẳng tới trước mặt hai người bọn họ, nói với vẻ mặt u ám: “Đấu một trận đi.”
“Đấu một trận? Tôi là một người lớp 6 thì có tư cách gì mà đấu với cô, chỉ làm nền cho học sinh ưu tú như cô mà thôi.” Nhiếp Nhiên cười chỉ Lý Kiêu bên cạnh, “Đây, người này sắp vào lớp 1 rồi, lại có chút dây dưa với cô, hay là hai người đấu một trận đi?”
Nhưng Thiên Dạ không hề nhìn Lý Kiêu. Ở trong nhận thức của cô ta, Lý Kiêu đã thua nên không cần lãng phí thời gian nữa.
Cô ta cau mày nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên nói: “Cô đừng quá tự phụ.”
Khiêu khích cô ta hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối lại không chính diện đáp lại, điều này làm cô ta không vui.
“Là cô đừng quá ngang ngược mới đúng.” Lý Kiêu nói.
Thiên Dạ chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu: “Tôi nói rồi, lúc nào cô cũng có thể đánh lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại.”
Người kiêu ngạo như Lý Kiêu đâu thể chịu nổi giọng điệu bố thí như vậy, giọng cô hạ thấp xuống đến không độ.
“Như vậy tôi sợ sẽ đánh chết cô.”
Thiên Dạ ngẩn ra rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt như cũ, “Chỉ cần cô có bản lĩnh đó thì lúc nào tôi cũng chào đón.” Cô ta lại nhìn Nhiếp Nhiên rồi xoay người rời đi.
“Trước kia tôi nghĩ là cậu đã đủ kiêu ngạo lạnh lùng rồi, không ngờ người này còn kiêu ngạo hơn cậu.” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Dạ, chặc lưỡi nói.
Lý Kiêu khó chịu: “Trước kia tôi nghĩ là cậu đã quá đặc biệt rồi, không ngờ người này còn đặc biệt hơn cậu.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu hỏi: “... Cậu chắc chắn là đang khen tôi à?”
âỪ.â Lý Kiêu gáºt Äầu.
â...â
Buá»i tá»i hôm Äó Hà Giai Ngá»c vá»n có thá» táºp luyá»n vá»i Lý Kiêu má»t tiếng, nhÆ°ng vì Lý Kiêu nÄng lượng trà n trá» ra Äòn mạnh mẽ liên tục nên má»i ná»a tiếng mà cô ta Äã không bò dáºy ná»i.
âChá» Nhiên, mau tá»i cứu em!â Hà Giai Ngá»c nằm dÆ°á»i Äất thảm thiết cầu cứu Nhiếp Nhiên trên sân huấn luyá»n.
Nhiếp Nhiên biết hôm nay Lý Kiêu khó chá»u trong lòng nên giải vây cho Hà Giai Ngá»c.
âÄược rá»i, các cáºu vá» Äi, Äá» tôi thay là Äược rá»i.â
âHu hu hu... tá»t quá rá»i, chá» Nhiên, em yêu chá»!â Hà Giai Ngá»c láºp tức cảm kÃch rÆ¡i nÆ°á»c mắt chạy thẳng và o tòa ký túc xá.
âTôi phát hiá»n hình nhÆ° Thiên Dạ Äã khÆ¡i lên toà n bá» tâm trạng tiêu cá»±c của cáºu.â Nhiếp Nhiên vừa chạy xong nên Lý Kiêu cho cô ba phút nghá» ngÆ¡i.
Hai ngÆ°á»i ngá»i á» trên sân huấn luyá»n nói chuyá»n má»t lúc.
Lý Kiêu sầm mặt xuá»ng: âKhông phải lúc nà o cô ta cÅ©ng chà o Äón sao? Lần khảo hạch nà y tôi sẽ Äá» cô ta chà o Äón tá» tế má»t lần.â
Nhiếp Nhiên giả vá» kinh ngạc âwoaâ lên má»t tiếng, âSát khà tháºt ná»ng nặc!â
Huấn luyện ba tiếng hoàn toàn kết thúc, lúc này Quý Chính Hổ mới cho bọn họ giải tán.
Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đang nói chuyện liên quan tới tư thế nằm, ngồi, đứng bắn, cùng với những phương thức gặp phải bia cố định và bia di động.
Đúng lúc này, Thiên Dạ lại đi thẳng tới trước mặt hai người bọn họ, nói với vẻ mặt u ám: “Đấu một trận đi.”
“Đấu một trận? Tôi là một người lớp 6 thì có tư cách gì mà đấu với cô, chỉ làm nền cho học sinh ưu tú như cô mà thôi.” Nhiếp Nhiên cười chỉ Lý Kiêu bên cạnh, “Đây, người này sắp vào lớp 1 rồi, lại có chút dây dưa với cô, hay là hai người đấu một trận đi?”
Nhưng Thiên Dạ không hề nhìn Lý Kiêu. Ở trong nhận thức của cô ta, Lý Kiêu đã thua nên không cần lãng phí thời gian nữa.
Cô ta cau mày nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên nói: “Cô đừng quá tự phụ.”
Khiêu khích cô ta hết lần này đến lần khác, nhưng từ đầu đến cuối lại không chính diện đáp lại, điều này làm cô ta không vui.
“Là cô đừng quá ngang ngược mới đúng.” Lý Kiêu nói.
Thiên Dạ chuyển tầm mắt lên người Lý Kiêu: “Tôi nói rồi, lúc nào cô cũng có thể đánh lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại.”
Người kiêu ngạo như Lý Kiêu đâu thể chịu nổi giọng điệu bố thí như vậy, giọng cô hạ thấp xuống đến không độ.
“Như vậy tôi sợ sẽ đánh chết cô.”
Thiên Dạ ngẩn ra rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt như cũ, “Chỉ cần cô có bản lĩnh đó thì lúc nào tôi cũng chào đón.” Cô ta lại nhìn Nhiếp Nhiên rồi xoay người rời đi.
“Trước kia tôi nghĩ là cậu đã đủ kiêu ngạo lạnh lùng rồi, không ngờ người này còn kiêu ngạo hơn cậu.” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng Thiên Dạ, chặc lưỡi nói.
Lý Kiêu khó chịu: “Trước kia tôi nghĩ là cậu đã quá đặc biệt rồi, không ngờ người này còn đặc biệt hơn cậu.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu hỏi: “... Cậu chắc chắn là đang khen tôi à?”
âỪ.â Lý Kiêu gáºt Äầu.
â...â
Buá»i tá»i hôm Äó Hà Giai Ngá»c vá»n có thá» táºp luyá»n vá»i Lý Kiêu má»t tiếng, nhÆ°ng vì Lý Kiêu nÄng lượng trà n trá» ra Äòn mạnh mẽ liên tục nên má»i ná»a tiếng mà cô ta Äã không bò dáºy ná»i.
âChá» Nhiên, mau tá»i cứu em!â Hà Giai Ngá»c nằm dÆ°á»i Äất thảm thiết cầu cứu Nhiếp Nhiên trên sân huấn luyá»n.
Nhiếp Nhiên biết hôm nay Lý Kiêu khó chá»u trong lòng nên giải vây cho Hà Giai Ngá»c.
âÄược rá»i, các cáºu vá» Äi, Äá» tôi thay là Äược rá»i.â
âHu hu hu... tá»t quá rá»i, chá» Nhiên, em yêu chá»!â Hà Giai Ngá»c láºp tức cảm kÃch rÆ¡i nÆ°á»c mắt chạy thẳng và o tòa ký túc xá.
âTôi phát hiá»n hình nhÆ° Thiên Dạ Äã khÆ¡i lên toà n bá» tâm trạng tiêu cá»±c của cáºu.â Nhiếp Nhiên vừa chạy xong nên Lý Kiêu cho cô ba phút nghá» ngÆ¡i.
Hai ngÆ°á»i ngá»i á» trên sân huấn luyá»n nói chuyá»n má»t lúc.
Lý Kiêu sầm mặt xuá»ng: âKhông phải lúc nà o cô ta cÅ©ng chà o Äón sao? Lần khảo hạch nà y tôi sẽ Äá» cô ta chà o Äón tá» tế má»t lần.â
Nhiếp Nhiên giả vá» kinh ngạc âwoaâ lên má»t tiếng, âSát khà tháºt ná»ng nặc!â
/1464
|