ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN (2)
Nhưng cả đám người Nghiêm Hoài Vũ đều vây lại ngăn cách cô và An Viễn Đạo, ánh mắt bọn họ rất khẩn thiết, vì thế cuối cùng cô vẫn thuận theo ý bọn họ, cùng bọn họ đi ra khỏi phòng.
Sau khi xuống đại sảnh khách sạn, lúc này Nhiếp Nhiên mới dừng lại, “Tôi có thể hỏi mọi người, tại sao không để tôi và An Viễn Đạo nói chuyện với nhau không?”
“Cậu định nói gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói, cậu vì để Mã Tường nổ súng nên mới cố ý đẩy Cổ Lâm vào sao? Như vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi!” Lý Kiêu đáp.
Nhiếp Nhiên lập tức hỏi ngược lại: “Vậy giấu giếm là cách tốt à?”
Vẻ mặt Lý Kiêu nặng nề, dĩ nhiên cô biết giấu giếm không phải là cách tốt, nhưng nếu như bây giờ nói thì Nhiếp Nhiên nhất định sẽ lập tức bị điều về đơn vị và bị xử phạt vô cùng nghiêm trọng.
“Tôi không nói là giấu mãi, chỉ là tạm thời đừng nói rõ vội, tất cả phải xem tình hình khôi phục của Cổ Lâm rồi hãy quyết định.”
Sau khi nói xong, Lý Kiêu cũng cảm thấy cái cớ của mình chẳng ra sao.
Nhiếp Nhiên nghe xong chỉ cười khẩy, “Tại sao cậu có thể khẳng định tôi vì muốn Mã Tường nổ súng nên mới đẩy Cổ Lâm? Cậu có nghĩ là có thể tôi đang lừa mọi người không?”
Lý Kiêu lắc đầu, “Không đâu, cậu sẽ không dùng chuyện này lừa gạt chúng tôi.”. Ngôn Tình Sắc
“Đúng vậy, chị Nhiên, chúng em tin chị!” Hà Giai Ngọc vỗ vai cô, trịnh trọng nói.
Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói: “Không sai Tiểu Nhiên Tử, tôi tin tưởng cô, bởi vì cô không có lý do làm như vậy.”
Nhiếp Nhiên sững sờ.
Tin tưởng?
Có một ngày cô lại được tín tưởng vô điều kiện như vậy.
Lý trí nói với cô rằng bọn họ tin tưởng cô xuất phát từ tình cảm khiến cô thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng cảm xúc trong lòng lại khiến cô không thể cười nổi.
Bởi vì cảm giác này… là cảm giác lần đầu tiên cô được nếm trải. Rất kỳ quái, rất đột ngột, một cảm giác khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt được lan ra trong lòng.
Cô không quen với cảm giác này, nhưng không hề bài xích.
Cô đè nén tâm trạng hỗn loạn ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng, giả vờ ung dung nói: “Vậy nếu như Cổ Lâm cứ hôn mê mãi, có phải cậu sẽ im lặng mãi không? Lý Kiêu, công tư phân minh của cậu đâu rồi?”
Lý Kiêu bị cô chặn họng như vậy, lập tức tức giận trợn mắt nhìn cô, “Tạm thời bị chó ăn rồi được chưa!”
Nhưng cả đám người Nghiêm Hoài Vũ đều vây lại ngăn cách cô và An Viễn Đạo, ánh mắt bọn họ rất khẩn thiết, vì thế cuối cùng cô vẫn thuận theo ý bọn họ, cùng bọn họ đi ra khỏi phòng.
Sau khi xuống đại sảnh khách sạn, lúc này Nhiếp Nhiên mới dừng lại, “Tôi có thể hỏi mọi người, tại sao không để tôi và An Viễn Đạo nói chuyện với nhau không?”
“Cậu định nói gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói, cậu vì để Mã Tường nổ súng nên mới cố ý đẩy Cổ Lâm vào sao? Như vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi!” Lý Kiêu đáp.
Nhiếp Nhiên lập tức hỏi ngược lại: “Vậy giấu giếm là cách tốt à?”
Vẻ mặt Lý Kiêu nặng nề, dĩ nhiên cô biết giấu giếm không phải là cách tốt, nhưng nếu như bây giờ nói thì Nhiếp Nhiên nhất định sẽ lập tức bị điều về đơn vị và bị xử phạt vô cùng nghiêm trọng.
“Tôi không nói là giấu mãi, chỉ là tạm thời đừng nói rõ vội, tất cả phải xem tình hình khôi phục của Cổ Lâm rồi hãy quyết định.”
Sau khi nói xong, Lý Kiêu cũng cảm thấy cái cớ của mình chẳng ra sao.
Nhiếp Nhiên nghe xong chỉ cười khẩy, “Tại sao cậu có thể khẳng định tôi vì muốn Mã Tường nổ súng nên mới đẩy Cổ Lâm? Cậu có nghĩ là có thể tôi đang lừa mọi người không?”
Lý Kiêu lắc đầu, “Không đâu, cậu sẽ không dùng chuyện này lừa gạt chúng tôi.”. Ngôn Tình Sắc
“Đúng vậy, chị Nhiên, chúng em tin chị!” Hà Giai Ngọc vỗ vai cô, trịnh trọng nói.
Nghiêm Hoài Vũ cũng gật đầu nói: “Không sai Tiểu Nhiên Tử, tôi tin tưởng cô, bởi vì cô không có lý do làm như vậy.”
Nhiếp Nhiên sững sờ.
Tin tưởng?
Có một ngày cô lại được tín tưởng vô điều kiện như vậy.
Lý trí nói với cô rằng bọn họ tin tưởng cô xuất phát từ tình cảm khiến cô thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng cảm xúc trong lòng lại khiến cô không thể cười nổi.
Bởi vì cảm giác này… là cảm giác lần đầu tiên cô được nếm trải. Rất kỳ quái, rất đột ngột, một cảm giác khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt được lan ra trong lòng.
Cô không quen với cảm giác này, nhưng không hề bài xích.
Cô đè nén tâm trạng hỗn loạn ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng, giả vờ ung dung nói: “Vậy nếu như Cổ Lâm cứ hôn mê mãi, có phải cậu sẽ im lặng mãi không? Lý Kiêu, công tư phân minh của cậu đâu rồi?”
Lý Kiêu bị cô chặn họng như vậy, lập tức tức giận trợn mắt nhìn cô, “Tạm thời bị chó ăn rồi được chưa!”
/1464
|