EM KHÔNG SAI, NGƯỜI SAI LÀ CÔ TA (1)
Thời gian chầm chậm trôi qua trong căn phòng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên ngồi nhìn cốc nước ấm trên bàn trà. Đột nhiên, cô khẽ nở nụ cười nhạt và chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng đã bị đẩy ra, đứng ở cửa chính là người mà cô đang muốn chờ đợi, Thiên Dạ.
Thiên Dạ nhìn cô chăm chằm, toàn thân cô ta không ngừng tỏa ra khí lạnh.
“Chắc cô đi nhầm phòng, phòng của An Viễn Đạo ở phía trên.” Nhiếp Nhiên cầm cốc nước đã nguội lên uống.
Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cốc nước trong suốt phản xạ một tia sáng hắt lên chiếc cổ mảnh khảnh của Nhiếp Nhiên, trông nó rất giống một lưỡi đao sắc bén đang muốn cắt cổ của cô.
Thiên Dạ bị ánh sáng đó làm cho kích thích, hơi thở của cô ta rõ ràng trở nên không ổn định.
Nhiếp Nhiên nhạy bén cảm nhận được ngay sự bất thường của cô ta nhưng cô vẫn ngồi im tại chỗ.
Thấy mình bị xem thường, Thiên Dạ vô cùng tức giận. Cô ta bước nhanh vào phòng, hất văng cốc nước trên tay Nhiếp Nhiên rồi tóm lấy cổ cô.
Choang!
Cốc nước bị đập mạnh vào mặt tường, nước trong cốc văng tung tóe khắp nơi, những mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.
Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên ngồi đó, không thèm để ý đến cái tay kia một giây sau có thể bẻ gãy xương cổ của mình hay không.
“Mày có biết mình đang làm gì không!” Thiên Dạ khom người, cố gắng áp chế lửa giận khiến các khớp xương trắng bệch.
Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười, khoan thai hỏi lại: “Hẳn là tôi phải hỏi cô câu này mới đúng chứ, cô có biết mình đang làm cái gì không, Thiên Dạ?”
Thiên Dạ rất ghét nụ cười của Nhiếp Nhiên, nó vừa châm chọc vừa vô cùng khiêu khích, giống như cô ta là một món đồ chơi bị Nhiếp Nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay vậy.
“Mày đã nói cái gì với Cát gia?” Thiên Dạ bóp cổ Nhiếp Nhiên, trong giọng nói lạnh lẽo lộ ra sự nôn nóng và phẫn nộ.
Nhiếp Nhiên vẫn ung dung như cũ, thậm chí còn tựa hẳn lưng vào thành ghế sofa, cô ngẩng đầu nhìn Thiên Dạ, “Có liên quan gì đến cô à?”
Có liên quan gì?
Cô ta lại hỏi là mình có liên quan gì?
Thời gian chầm chậm trôi qua trong căn phòng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên ngồi nhìn cốc nước ấm trên bàn trà. Đột nhiên, cô khẽ nở nụ cười nhạt và chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng đã bị đẩy ra, đứng ở cửa chính là người mà cô đang muốn chờ đợi, Thiên Dạ.
Thiên Dạ nhìn cô chăm chằm, toàn thân cô ta không ngừng tỏa ra khí lạnh.
“Chắc cô đi nhầm phòng, phòng của An Viễn Đạo ở phía trên.” Nhiếp Nhiên cầm cốc nước đã nguội lên uống.
Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cốc nước trong suốt phản xạ một tia sáng hắt lên chiếc cổ mảnh khảnh của Nhiếp Nhiên, trông nó rất giống một lưỡi đao sắc bén đang muốn cắt cổ của cô.
Thiên Dạ bị ánh sáng đó làm cho kích thích, hơi thở của cô ta rõ ràng trở nên không ổn định.
Nhiếp Nhiên nhạy bén cảm nhận được ngay sự bất thường của cô ta nhưng cô vẫn ngồi im tại chỗ.
Thấy mình bị xem thường, Thiên Dạ vô cùng tức giận. Cô ta bước nhanh vào phòng, hất văng cốc nước trên tay Nhiếp Nhiên rồi tóm lấy cổ cô.
Choang!
Cốc nước bị đập mạnh vào mặt tường, nước trong cốc văng tung tóe khắp nơi, những mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất.
Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên ngồi đó, không thèm để ý đến cái tay kia một giây sau có thể bẻ gãy xương cổ của mình hay không.
“Mày có biết mình đang làm gì không!” Thiên Dạ khom người, cố gắng áp chế lửa giận khiến các khớp xương trắng bệch.
Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười, khoan thai hỏi lại: “Hẳn là tôi phải hỏi cô câu này mới đúng chứ, cô có biết mình đang làm cái gì không, Thiên Dạ?”
Thiên Dạ rất ghét nụ cười của Nhiếp Nhiên, nó vừa châm chọc vừa vô cùng khiêu khích, giống như cô ta là một món đồ chơi bị Nhiếp Nhiên đùa bỡn trong lòng bàn tay vậy.
“Mày đã nói cái gì với Cát gia?” Thiên Dạ bóp cổ Nhiếp Nhiên, trong giọng nói lạnh lẽo lộ ra sự nôn nóng và phẫn nộ.
Nhiếp Nhiên vẫn ung dung như cũ, thậm chí còn tựa hẳn lưng vào thành ghế sofa, cô ngẩng đầu nhìn Thiên Dạ, “Có liên quan gì đến cô à?”
Có liên quan gì?
Cô ta lại hỏi là mình có liên quan gì?
/1464
|