LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (1)
Giữa trưa ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên lim dim, tóc tai rối bù đi từ trên tầng xuống, vừa đi còn vừa ngáp dài, nhìn là biết chưa tỉnh ngủ.
Mấy tên thuộc hạ đứng ở cửa chính nhìn thấy cô vội vàng cung kính chào, “Chị Nhiếp, chào buổi sáng!”
Nhiếp Nhiên miễn cưỡng gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
Những tay đấm đang luyện tập trên sàn đấu nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng dừng lại, cúi đầu chào cô. Ba người mới đến cũng biết ý, bắt chước chào theo.
“Chị Nhiếp, chào buổi sáng.”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, liếc nhìn bọn họ.
“Tối qua ba người ngủ muộn hơn tôi mà lại dậy sớm hơn tôi, không mệt à?”
“Không mệt.” Số 9 cứng rắn trả lời.
“Số 9, sau này thấy tôi thì đi vòng, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Nhiếp Nhiên thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình.
“Tại sao?” Số 9 cau mày hỏi.
“Rất đơn giản, tôi không thích anh. Mặc dù tôi không biết tại sao Cát gia sẽ muốn một người phế vật như anh, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của ông ấy, đồng thời tôi cũng không muốn miễn cưỡng chính mình. Cách tôi xa một chút, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Số 9 không cam lòng đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, Nhiếp Nhiên mới ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn rồi lại nhìn về phía đám người kia, cười ôn hòa nói: “Không cần luôn cung kính như vậy, ở đây không có nhiều quy củ thế đâu. Nào nào nào, hay là qua đây ăn sáng đi?”
Đám người trên sàn đấu lắc đầu nguây nguẩy: “Không cần đâu...”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng Cát Nghĩa truyền từ trên tầng đến, “Cô tưởng bọn họ giống như cô mười hai giờ mới dậy à?”
“Cát gia, sao ông lại ở đây? Bây giờ mới mười hai giờ mà.” Cô tỏ ra ngạc nhiên, hỏi.
“Đúng vậy, đã mười hai giờ rồi.”
Nhiếp Nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của ông ta, cô cắn một miếng trứng luộc nói: “Không phải ông không biết, từ trước đến giờ tôi luôn dậy muộn. Hơn nữa, tối qua thi đấu đến ba bốn giờ sáng, không ngủ đến giờ này làm sao mà dậy được?”
“Cô lúc nào cũng có lý.” Cát Nghĩa đi tới, ngồi xuống sofa.
“Đây là sự thật. Có điều sớm như vậy ông tới đây làm gì? Lại tới xem đấu à?”
“Nghe Triệu Lực nói mấy ngày nay ngày nào cô cũng tìm quán ăn ngon ở thành phố Z à?”
“Đúng vậy, tôi thấy trên mạng có bình luận giới thiệu nên đi ăn thử, dù sao cũng rảnh rỗi, đồ ở thành phố Z tôi vẫn chưa ăn được bao nhiêu cả.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên lim dim, tóc tai rối bù đi từ trên tầng xuống, vừa đi còn vừa ngáp dài, nhìn là biết chưa tỉnh ngủ.
Mấy tên thuộc hạ đứng ở cửa chính nhìn thấy cô vội vàng cung kính chào, “Chị Nhiếp, chào buổi sáng!”
Nhiếp Nhiên miễn cưỡng gật đầu một cái, coi như là đáp lại.
Những tay đấm đang luyện tập trên sàn đấu nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng dừng lại, cúi đầu chào cô. Ba người mới đến cũng biết ý, bắt chước chào theo.
“Chị Nhiếp, chào buổi sáng.”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, liếc nhìn bọn họ.
“Tối qua ba người ngủ muộn hơn tôi mà lại dậy sớm hơn tôi, không mệt à?”
“Không mệt.” Số 9 cứng rắn trả lời.
“Số 9, sau này thấy tôi thì đi vòng, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Nhiếp Nhiên thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình.
“Tại sao?” Số 9 cau mày hỏi.
“Rất đơn giản, tôi không thích anh. Mặc dù tôi không biết tại sao Cát gia sẽ muốn một người phế vật như anh, nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của ông ấy, đồng thời tôi cũng không muốn miễn cưỡng chính mình. Cách tôi xa một chút, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Số 9 không cam lòng đáp.
Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, Nhiếp Nhiên mới ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn rồi lại nhìn về phía đám người kia, cười ôn hòa nói: “Không cần luôn cung kính như vậy, ở đây không có nhiều quy củ thế đâu. Nào nào nào, hay là qua đây ăn sáng đi?”
Đám người trên sàn đấu lắc đầu nguây nguẩy: “Không cần đâu...”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng Cát Nghĩa truyền từ trên tầng đến, “Cô tưởng bọn họ giống như cô mười hai giờ mới dậy à?”
“Cát gia, sao ông lại ở đây? Bây giờ mới mười hai giờ mà.” Cô tỏ ra ngạc nhiên, hỏi.
“Đúng vậy, đã mười hai giờ rồi.”
Nhiếp Nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của ông ta, cô cắn một miếng trứng luộc nói: “Không phải ông không biết, từ trước đến giờ tôi luôn dậy muộn. Hơn nữa, tối qua thi đấu đến ba bốn giờ sáng, không ngủ đến giờ này làm sao mà dậy được?”
“Cô lúc nào cũng có lý.” Cát Nghĩa đi tới, ngồi xuống sofa.
“Đây là sự thật. Có điều sớm như vậy ông tới đây làm gì? Lại tới xem đấu à?”
“Nghe Triệu Lực nói mấy ngày nay ngày nào cô cũng tìm quán ăn ngon ở thành phố Z à?”
“Đúng vậy, tôi thấy trên mạng có bình luận giới thiệu nên đi ăn thử, dù sao cũng rảnh rỗi, đồ ở thành phố Z tôi vẫn chưa ăn được bao nhiêu cả.”
/1464
|