CÔ GÁI NÀY XINH ĐẤY (1)
Cái chết của số 5 đối với mọi người ở sàn đấu mà nói giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt nước yên bình, cho dù ban đầu khơi dậy chút tia nước nhưng cuối cùng vẫn yên tĩnh lại.
Chẳng mấy số 5 mới đã bổ sung vào chỗ thiếu đó.
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, ngày nào Nhiếp Nhiên cũng nhàn nhã sống cuộc sống như người già nghỉ hưu trước tuổi, trừ việc ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa xem thi đấu ở cuộc sống về đêm không bình thường đó ra.
Những tay đấm kia ban ngày luyện quyền, buổi tối đánh nhau, lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, sợ thua khiến Cát Nghĩa không vui rồi bị ném ra làm đồ ăn cho chó.
Rõ ràng Nhiếp Nhiên và bọn họ đều là người ở cùng một sàn đấu boxing, nhưng cuộc sống lại ở hai thế giới khác nhau.
Theo thông lệ những ngày qua, Nhiếp Nhiên vẫn ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao ba ngọn sào mới dậy.
“Chị Nhiếp.” Triệu Lực ở dưới tầng thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cầu thang thì cười gọi.
Sau nhiều tuần quan sát, hắn hiểu rất rõ Nhiếp Nhiên mà chưa ngủ đủ, chưa ăn no thì tính tình sẽ rất nóng nảy, đặc biệt dễ phát cáu.
Cho nên, bình thường Cát gia mà không gọi, về cơ bản sẽ không có ai chủ động đánh thức vị tổ tông Nhiếp Nhiên này.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên lười biếng hừ mũi với hắn rồi chậm rãi đi xuống.
Trên sàn đấu boxing có hai người đang đánh sục sôi ngất trời, Nhiếp Nhiên tưởng là đám người bọn họ đang huấn luyện nên đi tới sofa ngả ra một lúc, nhưng nằm mãi mà không thấy Triệu Lực đem bữa sáng tới.
Cô cau mày, nhìn về phía Triệu Lực, thấy hắn đang tựa vào cầu thang, nhìn chằm chằm hai người trên sàn đấu, dáng vẻ như khán giả.
Trước kia Triệu Lực không quan tâm những tay đấm kia huấn luyện, sao hôm nay lại đứng ở đó nhìn chằm chằm thế? w๖ebtruy๖enonlin๖e
Rồi Nhiếp Nhiên thấy không chỉ có hắn chăm chú nhìn sàn đấu boxing mà những tay đấm xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm hai người trên sàn đấu.
Lần này Nhiếp Nhiên thật sự tò mò, cô nhìn kĩ lên sàn đấu boxing thì trong hai người đánh đang không phân cao thấp có một người là số 9, còn người kia cô không biết.
Hình như người đàn ông đó không phải là người của sàn đấu boxing này.
Hay là Cát gia lại tìm một người mới?
Nhiếp Nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Lực, vỗ vai hắn, hỏi: “Người kia là ai thế?”
Triệu Lực trả lời mà không quay đầu lại: “Là tay đấm ông chủ Trịnh đưa tới, tên là An Tử, bây giờ ông chủ Trịnh đang bàn chuyện làm ăn với Cát gia nên bảo anh ta xuống so tài.”
Cái chết của số 5 đối với mọi người ở sàn đấu mà nói giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt nước yên bình, cho dù ban đầu khơi dậy chút tia nước nhưng cuối cùng vẫn yên tĩnh lại.
Chẳng mấy số 5 mới đã bổ sung vào chỗ thiếu đó.
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, ngày nào Nhiếp Nhiên cũng nhàn nhã sống cuộc sống như người già nghỉ hưu trước tuổi, trừ việc ngồi ở bên cạnh Cát Nghĩa xem thi đấu ở cuộc sống về đêm không bình thường đó ra.
Những tay đấm kia ban ngày luyện quyền, buổi tối đánh nhau, lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, sợ thua khiến Cát Nghĩa không vui rồi bị ném ra làm đồ ăn cho chó.
Rõ ràng Nhiếp Nhiên và bọn họ đều là người ở cùng một sàn đấu boxing, nhưng cuộc sống lại ở hai thế giới khác nhau.
Theo thông lệ những ngày qua, Nhiếp Nhiên vẫn ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao ba ngọn sào mới dậy.
“Chị Nhiếp.” Triệu Lực ở dưới tầng thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cầu thang thì cười gọi.
Sau nhiều tuần quan sát, hắn hiểu rất rõ Nhiếp Nhiên mà chưa ngủ đủ, chưa ăn no thì tính tình sẽ rất nóng nảy, đặc biệt dễ phát cáu.
Cho nên, bình thường Cát gia mà không gọi, về cơ bản sẽ không có ai chủ động đánh thức vị tổ tông Nhiếp Nhiên này.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên lười biếng hừ mũi với hắn rồi chậm rãi đi xuống.
Trên sàn đấu boxing có hai người đang đánh sục sôi ngất trời, Nhiếp Nhiên tưởng là đám người bọn họ đang huấn luyện nên đi tới sofa ngả ra một lúc, nhưng nằm mãi mà không thấy Triệu Lực đem bữa sáng tới.
Cô cau mày, nhìn về phía Triệu Lực, thấy hắn đang tựa vào cầu thang, nhìn chằm chằm hai người trên sàn đấu, dáng vẻ như khán giả.
Trước kia Triệu Lực không quan tâm những tay đấm kia huấn luyện, sao hôm nay lại đứng ở đó nhìn chằm chằm thế? w๖ebtruy๖enonlin๖e
Rồi Nhiếp Nhiên thấy không chỉ có hắn chăm chú nhìn sàn đấu boxing mà những tay đấm xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm hai người trên sàn đấu.
Lần này Nhiếp Nhiên thật sự tò mò, cô nhìn kĩ lên sàn đấu boxing thì trong hai người đánh đang không phân cao thấp có một người là số 9, còn người kia cô không biết.
Hình như người đàn ông đó không phải là người của sàn đấu boxing này.
Hay là Cát gia lại tìm một người mới?
Nhiếp Nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Lực, vỗ vai hắn, hỏi: “Người kia là ai thế?”
Triệu Lực trả lời mà không quay đầu lại: “Là tay đấm ông chủ Trịnh đưa tới, tên là An Tử, bây giờ ông chủ Trịnh đang bàn chuyện làm ăn với Cát gia nên bảo anh ta xuống so tài.”
/1464
|