“Về đi ngủ thôi, không về, chờ lát nữa lỡ như giáo quan phát hiện ra thì sẽ không hay lắm đâu.”
Khi Nhiếp Nhiên nói tới lời cuối cùng, Lý Kiêu nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện một nụ cười thấm sâu và xấu xa thì gần như cũng cảm nhận được “vận đen” của Phùng Anh Anh đã tới rồi.
Không qua bao lâu, trong toàn bộ doanh trại vang lên tiếng chuông cảnh báo “Reng reng reng...” Toàn bộ hệ thống cảnh báo trong quân doanh được bật lên, đèn đỏ cảnh báo ở các mái nhà và các con đường đều phát ra âm thanh rất lớn khiến cho toàn bộ nhân viên ở trong các tòa nhà đều lập tức hành động
“Cậu nhất định phải chơi lớn3như thế sao?” Lý Kiêu nghe thấy âm thanh cảnh báo thì không khỏi nhìn về phía đầu sỏ gây tội trước mắt.
Nhiếp Nhiên thổi con dao găm sắc bén trong tay mình, lại nhìn về phía dây điện vừa bị cắt đứt
“Không chơi lớn như thế thì cái mạng nhỏ này của tôi khó mà giữ nổi, vì giữ mạng nên tôi đành phải để cậu ta chịu ấm ức, vào phòng tối doanh trại ở mấy ngày thôi.” Sau đó, hai bóng người lặng lẽ rời khỏi nơi thị phi, nhân lúc hỗn loạn, lập tức trở về phòng ngủ
“Báo cáo, chúng tôi phát hiện có người đi lại trên sân thể dục!” Sau khi chuông báo động vang lên, lính tuần tra lập tức chạy tới hiện trường,1phát hiện Phùng Anh Anh đang đờ đẫn tại chỗ vì bị tiếng chuông báo động làm cho sợ hãi
Phương Lượng đang ở trong phòng An ninh, sau khi nghe lính tuần tra báo qua bộ đàm liền ra chỉ thị: “Lập tức bắt người!”
“Rõ!”.
Ngay sau đó liền nghe thấy đầu bên kia có tiếng con gái hét lên chói tai
“Các anh định làm gì hả? Mau thả tôi ra!” Phùng Anh Anh không thể ngờ được, mình chỉ ra đây gọi điện thoại thôi mà đột nhiên chuông báo động khắp nơi đều kêu lên, dọa cho cô ta sợ tới mất mật thì cũng thôi đi, giờ còn bị một đám lính vây lấy.
“Các anh có nghe thấy gì không hả, mau buông tay!” Nhưng cho dù cô ta6có giãy giụa thế nào cũng chẳng ăn thua, cuối cùng vẫn bị đưa tới phòng An ninh.
Phương Lượng vừa nhìn thấy cô ta thì lập tức nhíu mày, “Phùng Anh Anh, đêm hôm khuya khoắt, em tới sân thể dục làm gì?”
“Giáo quan, em..
em...” Không được, cô ta không thể nói ra chuyện gọi điện thoại được
Phùng Anh Anh muốn che giấu chuyện gọi điện thoại cho người khác nên không do dự bịa ra một lý do: “Em đi dạo mát.”
“Phùng Anh Anh!” Phương Lượng tức giận quát lên, sắc mặt nghiêm nghị lạnh như băng, “Em tưởng tôi là đồ ngốc à? Em lén lút đi lại trong doanh trại, còn khởi động hệ thống báo động, em có biết, với hành vi này của em, tôi có4quyền nghi ngờ em là phần tử bất hợp pháp, thậm chí có thể kéo em ra bắn chết ngay lập tức không hả?”
“Không, đừng mà, em không phải phân tử bất hợp pháp gì cả...” Phùng Anh Anh bị câu nói cuối cùng kia dọa cho ngu người.
“Nói ngay, rốt cuộc em ra sân thể dục làm gì?”
“Em..
em...”
Phương Lượng thấy cô ta chần chừ không chịu khai ra, lạnh lùng nói tiếp: “Được lắm, em không chịu nói cũng không sao, tôi có cách khiến em phải nói!” Anh ta ra lệnh cho hai binh lính mang súng ở phía sau: “Nhất riêng em ấy vào một phòng, thẩm vấn cho kĩ, hỏi cho đến khi nào em ấy chịu khai ra mới thôi!”
“Không..
em vô tội..
em vô tội mà giáo3quan!” Trong hành lang chỉ có tiếng gào của Phùng Anh Anh, cuối cùng dần đi xa.
“Báo cáo, chúng tôi tìm thấy một chiếc điện thoại di động ở trong một bụi cỏ trên sân thể dục.” Phương Lượng nhìn chiếc điện thoại di động mà cảnh viện tuần tra đưa ra, nhíu mày.
/1464
|