Quả nhiên, sắc mặt Lý Kiêu dần dần nghiêm lại.
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Cậu chắc chắn gã cướp biển kia còn đáng tin hơn tộc trưởng?” “Đương nhiên, trừ phi gã không muốn mạng của mình nữa.” “Hi vọng quyết định của cậu không phải là sai lầm”
Ngày hôm sau, người dân trên đảo theo sự dặn dò của Nhiếp Nhiên mà vẫn bận rộn làm việc như thường ngày
Còn đám Nhiếp Nhiên thì dẫn theo gã cướp biển kia đi tới đài canh gác ở cổng, nơi đó dùng để thăm dò tình trạng trên biển
Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt biển từ sáng, nhưng mãi cho tới tận giữa trưa mà trên biển vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ bóng dáng của chiếc thuyền nào
“Này, tên khốn kia, có phải mày lừa chúng tao không? Đã nói là buổi sáng, giờ đến giữa trưa rồi mà ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy!” Nghiêm Hoài Vũ túm chặt lấy gã cướp biển
“Không, không phải..
Tao không lừa chúng mày, hôm đó đại ca bảo là hôm nay về mà..
Tao thật..
không..
không lừa chúng mày!” “Vậy tại sao hắn còn chưa tới!” “Phí lời với tên này làm gì, trước hết cứ đánh một trận rồi nói tiếp! Bà đây nhất định phải đánh cho mày đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn.” Hà Giai Ngọc vừa nói vừa xắn tay áo lên
“Tao..
tao thật sự không..
không biết mà..
Có khả năng..
khả năng là bị trễ giờ..” Gã ta lập tức cuống cả lên, nói xong lời cuối cùng mà có cảm giác như sắp khóc đến nơi vậy, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Nhiếp Nhiên
Trên biển vốn luôn dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiều khi nói là hôm nay có thể về, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi, nhỡ đâu xuất hiện sóng to gió lớn gì thì việc trễ hai, ba ngày cũng là rất bình thường
Nhiếp Nhiên cũng biết điều này, cô liếc mắt sang Kiều Duy, ra hiệu bảo Nghiêm Hoài Vũ buông tay
Kiều Duy nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, bèn đi tới kéo tay Nghiêm Hoài Vũ ra, cười bảo: “Cậu đừng giận chó đánh mèo
Chúng ta cùng lắm chỉ là đợi uổng công mà thôi, nhưng còn gã bị trúng độc, chỉ sợ lúc này còn cuống hơn cả chúng ta ấy.”
Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Cậu chắc chắn gã cướp biển kia còn đáng tin hơn tộc trưởng?” “Đương nhiên, trừ phi gã không muốn mạng của mình nữa.” “Hi vọng quyết định của cậu không phải là sai lầm”
Ngày hôm sau, người dân trên đảo theo sự dặn dò của Nhiếp Nhiên mà vẫn bận rộn làm việc như thường ngày
Còn đám Nhiếp Nhiên thì dẫn theo gã cướp biển kia đi tới đài canh gác ở cổng, nơi đó dùng để thăm dò tình trạng trên biển
Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt biển từ sáng, nhưng mãi cho tới tận giữa trưa mà trên biển vẫn gió êm sóng lặng, không có bất cứ bóng dáng của chiếc thuyền nào
“Này, tên khốn kia, có phải mày lừa chúng tao không? Đã nói là buổi sáng, giờ đến giữa trưa rồi mà ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy!” Nghiêm Hoài Vũ túm chặt lấy gã cướp biển
“Không, không phải..
Tao không lừa chúng mày, hôm đó đại ca bảo là hôm nay về mà..
Tao thật..
không..
không lừa chúng mày!” “Vậy tại sao hắn còn chưa tới!” “Phí lời với tên này làm gì, trước hết cứ đánh một trận rồi nói tiếp! Bà đây nhất định phải đánh cho mày đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn.” Hà Giai Ngọc vừa nói vừa xắn tay áo lên
“Tao..
tao thật sự không..
không biết mà..
Có khả năng..
khả năng là bị trễ giờ..” Gã ta lập tức cuống cả lên, nói xong lời cuối cùng mà có cảm giác như sắp khóc đến nơi vậy, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Nhiếp Nhiên
Trên biển vốn luôn dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, nhiều khi nói là hôm nay có thể về, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng thôi, nhỡ đâu xuất hiện sóng to gió lớn gì thì việc trễ hai, ba ngày cũng là rất bình thường
Nhiếp Nhiên cũng biết điều này, cô liếc mắt sang Kiều Duy, ra hiệu bảo Nghiêm Hoài Vũ buông tay
Kiều Duy nhận được ánh mắt của Nhiếp Nhiên, bèn đi tới kéo tay Nghiêm Hoài Vũ ra, cười bảo: “Cậu đừng giận chó đánh mèo
Chúng ta cùng lắm chỉ là đợi uổng công mà thôi, nhưng còn gã bị trúng độc, chỉ sợ lúc này còn cuống hơn cả chúng ta ấy.”
/1464
|