Nhiếp Thành Thắng không vui vì con gái nhà mình bị anh ta chê như vậy, cho dù đứa con gái này không được ông ta thương yêu như con trai, nhưng cũng không thể bị người khác khinh thường. Huống hồ con gái ông ta là người của đội dự bị, là trợ thủ đắc lực trong tương lai của ông ta, ông ta không cho phép bị bất cứ ai xem thường.
“Đây là người đội dự bị điều tới, chúng ta chỉ cần thu nhận thôi.” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt lạnh giọng nói.
Lâm Hoài không hiểu tại sao sư đoàn trưởng lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, anh ta vẫn tiếp tục nói: “Nhưng cô ta làm Quân khu 2 loạn hết lên, khiến tất cả mọi người không tập trung. Những ngày qua trong đơn vị toàn là tin đồn, tôi nghĩ đối với cô ta mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.”
Nhắc tới tin đồn, Nhiếp Thành Thắng nhanh chóng cau mày lại, một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng: “Chuyện này tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Lâm Hoài đứng thẳng lên, “Rõ.”
Lúc anh ta ra khỏi phòng làm việc của sư đoàn trưởng, rời khỏi tòa nhà hành chính, vừa vặn gặp Nhiếp Nhiên đi đưa tài liệu về.
Lúc không có ai bên cạnh, Nhiếp Nhiên sẽ không nể mặt người này, cô lập tức đi qua anh ta.
Điều này khiến Lâm Hoài ngẩn ra.
Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, quả nhiên cô gái này không phải là người dễ bắt nạt. Anh ta hừ lạnh trong lòng, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên lên tầng về phòng làm việc rồi bắt đầu xử lý tài liệu Lưu Đức vừa đưa cho mình, xét duyệt lưu trữ rồi soát lại, cuối cùng in, làm xong một loạt chuyện này thì sắc trời đã tối.
Lúc này, gian phòng làm việc trong cùng mở ra.
“Sao còn chưa về thế?” Nhiếp Thành Thắng vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài.
“Còn một ít nữa, sắp xong rồi ạ.” Nhiếp Nhiên nói mà không ngẩng đầu lên.
Buổi chiều lúc nhìn thấy Lâm Hoài, cô đã có dự cảm rồi. Bây giờ là năm giờ hai mươi. Bình thường, cứ năm rưỡi hằng ngày là Nhiếp Thành Thắng sẽ rời khỏi phòng làm việc, nhưng hôm nay lại về trước mười phút. Quả nhiên, nhất định là buổi chiều Lâm Hoài đã nói gì với Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng nhìn vị trí của Lưu Đức phía đối diện không có ai, nhân cơ hội này đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cũng hơn một tháng rồi, tiểu đoàn trưởng của con có gọi điện thoại cho con không?”
Nhiếp Nhiên dừng động tác gõ bàn phím lại, giống như không hiểu ý ông ta, cười đơn thuần nói: “Ba, mấy ngày nay nhất định là ba bận quá rồi, sao tiểu đoàn trưởng lại gọi điện thoại cho một lính nhỏ như con được?”
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Gần đây ba bận chuyện diễn tập, sợ quên nhận điện thoại của tiểu đoàn trưởng của con cho nên mới hỏi.” Ông ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói với cô, “Con nhanh chóng làm xong rồi về nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, ông ta rời khỏi phòng làm việc.
Nhiếp Nhiên không tiếp tục gõ bàn phím nữa mà tựa lưng vào ghế, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại.
Nhiếp Thành Thắng sẽ làm gì, gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng hỏi tình hình à?
Cô cảm thấy có lẽ mình có thể hành động rồi.
Năm, sáu ngày sau, tin đồn vẫn không tan đi.
“Đây là người đội dự bị điều tới, chúng ta chỉ cần thu nhận thôi.” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt lạnh giọng nói.
Lâm Hoài không hiểu tại sao sư đoàn trưởng lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, anh ta vẫn tiếp tục nói: “Nhưng cô ta làm Quân khu 2 loạn hết lên, khiến tất cả mọi người không tập trung. Những ngày qua trong đơn vị toàn là tin đồn, tôi nghĩ đối với cô ta mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.”
Nhắc tới tin đồn, Nhiếp Thành Thắng nhanh chóng cau mày lại, một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng: “Chuyện này tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Lâm Hoài đứng thẳng lên, “Rõ.”
Lúc anh ta ra khỏi phòng làm việc của sư đoàn trưởng, rời khỏi tòa nhà hành chính, vừa vặn gặp Nhiếp Nhiên đi đưa tài liệu về.
Lúc không có ai bên cạnh, Nhiếp Nhiên sẽ không nể mặt người này, cô lập tức đi qua anh ta.
Điều này khiến Lâm Hoài ngẩn ra.
Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, quả nhiên cô gái này không phải là người dễ bắt nạt. Anh ta hừ lạnh trong lòng, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên lên tầng về phòng làm việc rồi bắt đầu xử lý tài liệu Lưu Đức vừa đưa cho mình, xét duyệt lưu trữ rồi soát lại, cuối cùng in, làm xong một loạt chuyện này thì sắc trời đã tối.
Lúc này, gian phòng làm việc trong cùng mở ra.
“Sao còn chưa về thế?” Nhiếp Thành Thắng vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài.
“Còn một ít nữa, sắp xong rồi ạ.” Nhiếp Nhiên nói mà không ngẩng đầu lên.
Buổi chiều lúc nhìn thấy Lâm Hoài, cô đã có dự cảm rồi. Bây giờ là năm giờ hai mươi. Bình thường, cứ năm rưỡi hằng ngày là Nhiếp Thành Thắng sẽ rời khỏi phòng làm việc, nhưng hôm nay lại về trước mười phút. Quả nhiên, nhất định là buổi chiều Lâm Hoài đã nói gì với Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng nhìn vị trí của Lưu Đức phía đối diện không có ai, nhân cơ hội này đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cũng hơn một tháng rồi, tiểu đoàn trưởng của con có gọi điện thoại cho con không?”
Nhiếp Nhiên dừng động tác gõ bàn phím lại, giống như không hiểu ý ông ta, cười đơn thuần nói: “Ba, mấy ngày nay nhất định là ba bận quá rồi, sao tiểu đoàn trưởng lại gọi điện thoại cho một lính nhỏ như con được?”
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Gần đây ba bận chuyện diễn tập, sợ quên nhận điện thoại của tiểu đoàn trưởng của con cho nên mới hỏi.” Ông ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói với cô, “Con nhanh chóng làm xong rồi về nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, ông ta rời khỏi phòng làm việc.
Nhiếp Nhiên không tiếp tục gõ bàn phím nữa mà tựa lưng vào ghế, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại.
Nhiếp Thành Thắng sẽ làm gì, gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng hỏi tình hình à?
Cô cảm thấy có lẽ mình có thể hành động rồi.
Năm, sáu ngày sau, tin đồn vẫn không tan đi.
/1464
|