Từ lúc này, cô đã trở thành một lính tạp vụ trong lớp cấp dưỡng.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bờ vườn rau phía sau lớp cấp dưỡng nhìn cảnh chiều hôm xung quanh, thật sự cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Cô là một sát thủ vô cùng xuất sắc, tạo hóa trêu người thành một quân nhân, bây giờ còn sa sút đến mức thành một lính tạp vụ trong lớp cấp dưỡng.
Haiz... vì tự do, cô đã liều thật mà.
Nhiệt độ đầu xuân bắt đầu giảm mạnh khi mặt trời buông xuống, hơi nước lạnh rùng mình bao phủ khắp vườn, chẳng bao lâu quần áo của cô đã hơi ẩm.
“Nhiếp Nhiên, sao cô vẫn ở đây, mau về nghỉ ngơi đi. Sáng ngày mai năm giờ còn phải dậy nấu bữa sáng nữa.” Lớp phó Vương đi qua vườn rau thấy Nhiếp Nhiên thì tốt bụng nhắc nhở.
“A, tôi về ngay đây.” Nhiếp Nhiên đứng lên nhìn về phía xa.
So với mỗi ngày mở mắt ra lại nghĩ phải giết ai thì không bằng mỗi ngày mở mắt ra nghĩ phải nấu món gì.
Ít nhất, bây giờ cô cảm thấy như vậy.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, trong sân huấn luyện dần dần yên tĩnh lại.
...
Qua hai ngày ngắn ngủi, Dương Thụ đã phát hiện ra không thấy Nhiếp Nhiên đâu nữa, nhân lúc nghỉ trưa anh ta ngồi xổm đợi ở cổng tòa nhà hành chính.
Mấy nam binh từ trước đến giờ chơi cùng anh ta cũng đứng ở đó đợi cùng.
Nhưng chờ mãi chờ mãi mà không thấy Nhiếp Nhiên, bọn họ chỉ gặp Lưu Đức.
Dương Thụ nghĩ bọn họ đều là lính cần vụ, ít nhiều sẽ biết chút nội tình nên tóm lấy Lưu Đức đang đi xuống tầng đến phòng ăn.
“Nhiếp Nhiên đâu?” Dương Thụ hỏi thẳng.
“Nhiếp Nhiên? Cô ấy bị điều đến lớp cấp dưỡng hỗ trợ rồi.”
“Cái gì!” Dương Thụ cau mày, “Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại đến lớp cấp dưỡng?”
Lưu Đức lắc đầu, “Chuyện này tôi cũng không biết, hai ngày trước hình như Nhiếp Nhiên bị sư đoàn trưởng gọi vào phòng làm việc khiển trách một trận, sau đó bị điều đến lớp cấp dưỡng.”
“Cô ấy làm sai việc gì à?”
“Không, những việc cô ấy làm tôi đều soát lại, không có vấn đề gì. Tôi đoán là do những lời đồn kia hại cô ấy.”
“Đoán cái gì, chắc chắn là thế!” Dương Thụ tức giận nói.
“Các cậu không nghỉ trưa, chạy đến đây làm gì!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên cách đó không xa.
Dương Thụ quay sang nhìn, thấy Lâm Hoài cầm đồ đi tới.
“Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Đám người sau lưng Dương Thụ đồng loạt chào. Bạn đang
Bá»n vừa dứt lá»i, DÆ°Æ¡ng Thụ Äã lao ra, Äứng á» trÆ°á»c mặt Lâm Hoà i, phẫn ná» nói: âLâm Hoà i, thầy Äá»i xá» vá»i má»t nữ binh nhÆ° váºy mà không biết xấu há»!â
Nhiếp Nhiên ngồi ở bờ vườn rau phía sau lớp cấp dưỡng nhìn cảnh chiều hôm xung quanh, thật sự cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Cô là một sát thủ vô cùng xuất sắc, tạo hóa trêu người thành một quân nhân, bây giờ còn sa sút đến mức thành một lính tạp vụ trong lớp cấp dưỡng.
Haiz... vì tự do, cô đã liều thật mà.
Nhiệt độ đầu xuân bắt đầu giảm mạnh khi mặt trời buông xuống, hơi nước lạnh rùng mình bao phủ khắp vườn, chẳng bao lâu quần áo của cô đã hơi ẩm.
“Nhiếp Nhiên, sao cô vẫn ở đây, mau về nghỉ ngơi đi. Sáng ngày mai năm giờ còn phải dậy nấu bữa sáng nữa.” Lớp phó Vương đi qua vườn rau thấy Nhiếp Nhiên thì tốt bụng nhắc nhở.
“A, tôi về ngay đây.” Nhiếp Nhiên đứng lên nhìn về phía xa.
So với mỗi ngày mở mắt ra lại nghĩ phải giết ai thì không bằng mỗi ngày mở mắt ra nghĩ phải nấu món gì.
Ít nhất, bây giờ cô cảm thấy như vậy.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, trong sân huấn luyện dần dần yên tĩnh lại.
...
Qua hai ngày ngắn ngủi, Dương Thụ đã phát hiện ra không thấy Nhiếp Nhiên đâu nữa, nhân lúc nghỉ trưa anh ta ngồi xổm đợi ở cổng tòa nhà hành chính.
Mấy nam binh từ trước đến giờ chơi cùng anh ta cũng đứng ở đó đợi cùng.
Nhưng chờ mãi chờ mãi mà không thấy Nhiếp Nhiên, bọn họ chỉ gặp Lưu Đức.
Dương Thụ nghĩ bọn họ đều là lính cần vụ, ít nhiều sẽ biết chút nội tình nên tóm lấy Lưu Đức đang đi xuống tầng đến phòng ăn.
“Nhiếp Nhiên đâu?” Dương Thụ hỏi thẳng.
“Nhiếp Nhiên? Cô ấy bị điều đến lớp cấp dưỡng hỗ trợ rồi.”
“Cái gì!” Dương Thụ cau mày, “Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại đến lớp cấp dưỡng?”
Lưu Đức lắc đầu, “Chuyện này tôi cũng không biết, hai ngày trước hình như Nhiếp Nhiên bị sư đoàn trưởng gọi vào phòng làm việc khiển trách một trận, sau đó bị điều đến lớp cấp dưỡng.”
“Cô ấy làm sai việc gì à?”
“Không, những việc cô ấy làm tôi đều soát lại, không có vấn đề gì. Tôi đoán là do những lời đồn kia hại cô ấy.”
“Đoán cái gì, chắc chắn là thế!” Dương Thụ tức giận nói.
“Các cậu không nghỉ trưa, chạy đến đây làm gì!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên cách đó không xa.
Dương Thụ quay sang nhìn, thấy Lâm Hoài cầm đồ đi tới.
“Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Đám người sau lưng Dương Thụ đồng loạt chào. Bạn đang
Bá»n vừa dứt lá»i, DÆ°Æ¡ng Thụ Äã lao ra, Äứng á» trÆ°á»c mặt Lâm Hoà i, phẫn ná» nói: âLâm Hoà i, thầy Äá»i xá» vá»i má»t nữ binh nhÆ° váºy mà không biết xấu há»!â
/1464
|