Trương Nhất Ngải thấy cô không có phản ứng thì càng đắc ý, cô ta hừ lạnh chế giễu: “Cũng tự biết mình không có bản lĩnh để kiêu ngạo cơ à? Có kinh nghiệm rồi đấy nhỉ?”
Cô ta thêm dầu vào lửa không khiến Nhiếp Nhiên có phản ứng, nhưng không có nghĩa là người khác không phẫn nộ.
Đôi đũa trong tay Dương Thụ rơi lạch cạch trên bàn, phát ra tiếng động khá lớn, “Này, đừng tưởng cô ở đội dự bị đã là ghê gớm nhé! Đây là Quân khu 2 của chúng tôi, cô kiêu ngạo cái gì! Nếu như không phải cô là con gái thì tôi đã đánh cô từ lâu rồi!”
“Đánh tôi? Anh á?” Những lời này của Trương Nhất Ngải không quá khoa trương. Cô ta có thể thi vào đội dự bị chứng tỏ bản thân đã cao hơn Dương Thụ một bậc, huống hồ cô ta vào lớp 1 của đội dự bị, khoảng cách giữa cô ta và Dương Thụ không phải chỉ có một chút thôi đâu.
“Cô!” Dương Thụ tức giận đến mức vén tay áo muốn tiến lên.
Nhiếp Nhiên thấy Dương Thụ thực sự bị cô ta kích động muốn xông lên thì lập tức chắn trước mặt anh ta rồi nói với Trương Nhất Ngải: “Chỉ là một phần bữa sáng thôi mà, đừng ảnh hưởng đến những binh sĩ xếp hàng phía sau, tôi sẽ cho cô một phần nữa.”
Trương Nhất Ngải khoanh tay hừ lạnh, “Tôi cũng chẳng dám nhận, ai mà biết phần cơm tiếp theo có văng lên trán tôi không.”
Dáng vẻ vênh vang đắc ý của cô ta khiến mọi người nhìn thấy đều phải nghiến răng.
Hà Giai Ngọc là người đầu tiên không nhịn được, cô ta đứng bật dậy, đi đến trước mặt Trương Nhất Ngải, tức giận mắng, “Cô mà còn lải nhải nữa, chị Nhiên không hất cháo vào cô thì tôi cũng sẽ hất!”
Trương Nhất Ngải nói kháy: “Chà, đúng là hết sẹo thì quên đau, vừa bị phạt xong đã nhảy ra rồi. Thế nào? Bị phạt tập thể có phải rất mất mặt không? Còn chưa tác chiến đã bị phạt, cũng chỉ có lớp 6 mới làm ra được loại chuyện này, mất mặt trước Quân khu 2 quá!”
Hà Giai Ngọc tức giận nghiến răng kèn kẹt: “Đâu chỉ có mỗi lớp 6 của chúng tôi, Uông Tư Minh mà cô thích cũng có mặt trong danh sách bị phạt đó!”
Trương Nhất Ngải nghe xong càng nổi giận, “Còn không phải do mấy người làm xấu anh ấy à, lớp chúng tôi chưa bao giờ có người làm trái kỷ luật!”
“Kế hoạch này là do anh ta đề ra, nếu nói là làm xấu thì cũng là anh ta làm xấu chúng tôi chứ!” Hà Giai Ngọc cười khẩy khiêu khích
“Cô nói láo!” Trương Nhất Ngải nghe thấy Hà Giai Ngọc nói xấu Uông Tư Minh bèn đẩy Hà Giai Ngọc một cái.
Hà Giai Ngọc tức giận xắn tay áo tiến lên, “Ái chà, lần trước mới bị đánh đã quên rồi hả, hay là tôi ôn tập lại cho cô nhé!”
Hai người đang muốn ra tay đánh nhau, bỗng có một tiếng quát cực kì uy nghiêm vang lên: “Tất cả đang làm gì vậy!”
Lần này mọi người đều dừng lại, cùng nhau nhìn về phía cửa.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Lý Tông Dũng cùng Nhiếp Thành Thắng đang đứng ở cửa vào, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn trừng trừng vào bọn họ.
Trương Nhất Ngải bị dính đầy cháo lên quần áo nói với giọng uất ức: “Sư đoàn trưởng, Nhiếp Nhiên trong đội của các người đổ hết đồ ăn lên người tôi, tôi nói cô ta vài câu mà cô ta không phục, còn bảo mấy người này đánh tôi nữa.”
“Cô đừng có nói láo! Chị Nhiên muốn đánh cô lúc nào?”
Hà Giai Ngọc bị cô ta đổi trắng thay đen mà tức suýt tắt thở, muốn tiến lên phân trần.
Cô ta thêm dầu vào lửa không khiến Nhiếp Nhiên có phản ứng, nhưng không có nghĩa là người khác không phẫn nộ.
Đôi đũa trong tay Dương Thụ rơi lạch cạch trên bàn, phát ra tiếng động khá lớn, “Này, đừng tưởng cô ở đội dự bị đã là ghê gớm nhé! Đây là Quân khu 2 của chúng tôi, cô kiêu ngạo cái gì! Nếu như không phải cô là con gái thì tôi đã đánh cô từ lâu rồi!”
“Đánh tôi? Anh á?” Những lời này của Trương Nhất Ngải không quá khoa trương. Cô ta có thể thi vào đội dự bị chứng tỏ bản thân đã cao hơn Dương Thụ một bậc, huống hồ cô ta vào lớp 1 của đội dự bị, khoảng cách giữa cô ta và Dương Thụ không phải chỉ có một chút thôi đâu.
“Cô!” Dương Thụ tức giận đến mức vén tay áo muốn tiến lên.
Nhiếp Nhiên thấy Dương Thụ thực sự bị cô ta kích động muốn xông lên thì lập tức chắn trước mặt anh ta rồi nói với Trương Nhất Ngải: “Chỉ là một phần bữa sáng thôi mà, đừng ảnh hưởng đến những binh sĩ xếp hàng phía sau, tôi sẽ cho cô một phần nữa.”
Trương Nhất Ngải khoanh tay hừ lạnh, “Tôi cũng chẳng dám nhận, ai mà biết phần cơm tiếp theo có văng lên trán tôi không.”
Dáng vẻ vênh vang đắc ý của cô ta khiến mọi người nhìn thấy đều phải nghiến răng.
Hà Giai Ngọc là người đầu tiên không nhịn được, cô ta đứng bật dậy, đi đến trước mặt Trương Nhất Ngải, tức giận mắng, “Cô mà còn lải nhải nữa, chị Nhiên không hất cháo vào cô thì tôi cũng sẽ hất!”
Trương Nhất Ngải nói kháy: “Chà, đúng là hết sẹo thì quên đau, vừa bị phạt xong đã nhảy ra rồi. Thế nào? Bị phạt tập thể có phải rất mất mặt không? Còn chưa tác chiến đã bị phạt, cũng chỉ có lớp 6 mới làm ra được loại chuyện này, mất mặt trước Quân khu 2 quá!”
Hà Giai Ngọc tức giận nghiến răng kèn kẹt: “Đâu chỉ có mỗi lớp 6 của chúng tôi, Uông Tư Minh mà cô thích cũng có mặt trong danh sách bị phạt đó!”
Trương Nhất Ngải nghe xong càng nổi giận, “Còn không phải do mấy người làm xấu anh ấy à, lớp chúng tôi chưa bao giờ có người làm trái kỷ luật!”
“Kế hoạch này là do anh ta đề ra, nếu nói là làm xấu thì cũng là anh ta làm xấu chúng tôi chứ!” Hà Giai Ngọc cười khẩy khiêu khích
“Cô nói láo!” Trương Nhất Ngải nghe thấy Hà Giai Ngọc nói xấu Uông Tư Minh bèn đẩy Hà Giai Ngọc một cái.
Hà Giai Ngọc tức giận xắn tay áo tiến lên, “Ái chà, lần trước mới bị đánh đã quên rồi hả, hay là tôi ôn tập lại cho cô nhé!”
Hai người đang muốn ra tay đánh nhau, bỗng có một tiếng quát cực kì uy nghiêm vang lên: “Tất cả đang làm gì vậy!”
Lần này mọi người đều dừng lại, cùng nhau nhìn về phía cửa.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Lý Tông Dũng cùng Nhiếp Thành Thắng đang đứng ở cửa vào, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn trừng trừng vào bọn họ.
Trương Nhất Ngải bị dính đầy cháo lên quần áo nói với giọng uất ức: “Sư đoàn trưởng, Nhiếp Nhiên trong đội của các người đổ hết đồ ăn lên người tôi, tôi nói cô ta vài câu mà cô ta không phục, còn bảo mấy người này đánh tôi nữa.”
“Cô đừng có nói láo! Chị Nhiên muốn đánh cô lúc nào?”
Hà Giai Ngọc bị cô ta đổi trắng thay đen mà tức suýt tắt thở, muốn tiến lên phân trần.
/1464
|