“Tôi đang nằm mơ đúng không, nhất định là đang nằm mơ rồi!” Ngô Sướng đã bị chấn động đến nỗi ngẩn ngơ, “Người trâu bò như vậy, tôi lại… lại không biết sống chết cười cô ấy.”
Lưu Hồng Văn nhìn dáng vẻ choáng váng của Ngô Sướng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu như cậu không biết sống chết, vậy Dương Thụ làm thế nào?”
Ngô Sướng lập tức tỉnh táo lại, “Đúng thế, Dương Thụ không chỉ trêu đùa cô ấy, còn cãi nhau với cô ấy! Ôi mẹ ơi, Nhiếp Nhiên không đánh chết cậu ta đã là khoan dung với cậu ta rồi.”
Ngô Sướng dịch đến gần, dùng giọng cực nhỏ bày mưu tính kế với Dương Thụ: “Dương Thụ, hay là lát nữa cậu tranh thủ thời gian đi xin lỗi cô ấy đi, tranh thủ để được khoan hồng.”
Nhưng Dương Thụ không hề có phản ứng, anh ta đắm chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm nói: “Từng giết cướp biển…”
Cô ấy từng giết người.
Hơn một trăm tên cướp biển…
Mình và cô ấy đều là quân nhân, cứ tạm bỏ qua vấn đề cấp bậc của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2, chỉ riêng một điểm từng giết người hay chưa đã kém cỏi hơn rồi.
Người ta đều nói, làm lính mà chưa từng giết người, vậy thì không thể coi là lính thật sự được!
Cho nên, cô ấy và mình khác nhau.
Nghĩ tới điều này, Dương Thụ không tự chủ được siết chặt nắm đấm, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên.
Mà trừ Dương Thụ không dám tin tưởng ra, còn có một người cũng đã ngẩn ra không nói lên lời.
Đó chính là Nhiếp Thành Thắng đứng ở bên cạnh Lý Tông Dũng.
Lời nói của Lý Tông Dũng y như một quả mìn nổ ở bên tai ông ta, khiến tai ông ta ong ong.
Sao ông ta lại không biết chuyện đánh cướp biển trên hải đảo?
Tại sao Nhiếp Nhiên lại không nói với ông ta?
Tay không đào mìn? Giết cướp biển?
Bạn đang
Tháºt sá»± là con gái ông ta sao?
Là Nhiếp Nhiên bá» mình Äánh cÅ©ng không dám cầm súng Äó sao?
Là Nhiếp Nhiên bá» mình gá»i là Äá» bá» Äi Äó sao?
Ãng ta ngÆ¡ ngác nhìn Nhiếp Nhiên, giá»ng nhÆ° Äang nhìn má»t ngÆ°á»i xa lạ không quen biết.
âCho⦠cho dù cô ta có lợi hại hÆ¡n nữa, váºy cÅ©ng không bằng Äược binh lá»±c của cả ÄÆ¡n vá»!â TrÆ°Æ¡ng Nhất Ngải vẫn không cam lòng mạnh miá»ng nói.
Lưu Hồng Văn nhìn dáng vẻ choáng váng của Ngô Sướng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu như cậu không biết sống chết, vậy Dương Thụ làm thế nào?”
Ngô Sướng lập tức tỉnh táo lại, “Đúng thế, Dương Thụ không chỉ trêu đùa cô ấy, còn cãi nhau với cô ấy! Ôi mẹ ơi, Nhiếp Nhiên không đánh chết cậu ta đã là khoan dung với cậu ta rồi.”
Ngô Sướng dịch đến gần, dùng giọng cực nhỏ bày mưu tính kế với Dương Thụ: “Dương Thụ, hay là lát nữa cậu tranh thủ thời gian đi xin lỗi cô ấy đi, tranh thủ để được khoan hồng.”
Nhưng Dương Thụ không hề có phản ứng, anh ta đắm chìm trong thế giới của mình, lẩm bẩm nói: “Từng giết cướp biển…”
Cô ấy từng giết người.
Hơn một trăm tên cướp biển…
Mình và cô ấy đều là quân nhân, cứ tạm bỏ qua vấn đề cấp bậc của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2, chỉ riêng một điểm từng giết người hay chưa đã kém cỏi hơn rồi.
Người ta đều nói, làm lính mà chưa từng giết người, vậy thì không thể coi là lính thật sự được!
Cho nên, cô ấy và mình khác nhau.
Nghĩ tới điều này, Dương Thụ không tự chủ được siết chặt nắm đấm, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Nhiếp Nhiên.
Mà trừ Dương Thụ không dám tin tưởng ra, còn có một người cũng đã ngẩn ra không nói lên lời.
Đó chính là Nhiếp Thành Thắng đứng ở bên cạnh Lý Tông Dũng.
Lời nói của Lý Tông Dũng y như một quả mìn nổ ở bên tai ông ta, khiến tai ông ta ong ong.
Sao ông ta lại không biết chuyện đánh cướp biển trên hải đảo?
Tại sao Nhiếp Nhiên lại không nói với ông ta?
Tay không đào mìn? Giết cướp biển?
Bạn đang
Tháºt sá»± là con gái ông ta sao?
Là Nhiếp Nhiên bá» mình Äánh cÅ©ng không dám cầm súng Äó sao?
Là Nhiếp Nhiên bá» mình gá»i là Äá» bá» Äi Äó sao?
Ãng ta ngÆ¡ ngác nhìn Nhiếp Nhiên, giá»ng nhÆ° Äang nhìn má»t ngÆ°á»i xa lạ không quen biết.
âCho⦠cho dù cô ta có lợi hại hÆ¡n nữa, váºy cÅ©ng không bằng Äược binh lá»±c của cả ÄÆ¡n vá»!â TrÆ°Æ¡ng Nhất Ngải vẫn không cam lòng mạnh miá»ng nói.
/1464
|