NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (1)
“Chúng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đừng phí nước bọt nữa.” Kiều Duy thấy cô ẩn nhẫn sự căm phẫn thì cười nói.
“Mọi người đừng hối hận là được rồi.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy mình đã nói đến thế rồi, nếu bọn họ vẫn quyết định như vậy thì không phải là vấn đề của mình nữa. Cô cúi đầu chỉnh trang bị của mình, bỏ một số đồ không cần lại.
Mấy người xung quanh thấy cô móc đồ ra, ai cũng kinh ngạc nhìn cô.
“Tiểu Nhiên Tử, cô làm gì thế?”
“Chị Nhiên, sao chị lại lấy hết đồ ra vậy?”
“Những thứ này tôi không cần.”
Lâm Hoài lập tức nổi giận, “Cái gì? Cô không cần? Những thứ này đều là trang bị cơ bản của từng binh sĩ!”
“Tôi đi cứu viện, không phải đi tác chiến.”
“Làm sao cô có thể bảo đảm mình sẽ không dùng đến, nếu như gặp cướp biển, cô lấy cái gì để chống đỡ!” Lâm Hoài cảm thấy đời này mình chưa từng gặp binh lính nào không nghe lời như vậy. Thật sự khiến người ta quá đau đầu!
“Tôi có thể chạy, tại sao phải chống cự?” Nhiếp Nhiên cười, vẫn không dừng tay lại.
“Cái gì? Cô có còn là lính không thế!”
“Không chạy không phải sẽ bị bắt à?” Nhiếp Nhiên dứt lời thì vẻ mặt cũng xuất hiện vẻ khác thường.
Bên trong túi có một khẩu súng lục màu đen, dưới ánh sáng u ám có thể thấy rõ vẻ sáng bóng của kim loại khiến cô sợ hãi.
Giây phút nhìn thấy khẩu súng, đầu óc cô trống rỗng, ngay cả tiếng lải nhải của Lâm Hoài cũng đi xa.
Nhiếp Nhiên cau mày, tầm mắt như bị cố định.
Đột nhiên một tiếng đập bàn vang lên, suy nghĩ của cô lập tức bị kéo trở lại.
“Tôi nói cô có nghe thấy không hả!” Lâm Hoài thấy cô coi thường mình như vậy thì giận điên lên. Bạn đang
âTôi nghe thấy rá»i, anh nói không thá» vứt bá» bất cứ thứ gì trong Äây!â Nhiếp Nhiên không nhá»n Äược sầm mặt lại nói, lại nhìn và o trong túi, cuá»i cùng nhanh chóng Äóng túi lại, Äặt á» trên mặt bà n.
âNhÆ°ng tôi nghe là má»t chuyá»n, chấp hà nh là má»t chuyá»n khác.â Sau khi hoà n há»n lại, Nhiếp Nhiên gà i con dao quân dụng và o thắt lÆ°ng, lại bá» má»t Ãt Äá» tiếp tế nhá» và o balo.
Lâm Hoà i tức giáºn Äến ná»i mặt gần nhÆ° vặn vẹo, anh ta gầm lên vá»i cô, âNhiếp Nhiên!â
Nhiếp Nhiên nói: âUông TÆ° Minh, PhÆ°Æ¡ng Lượng và Lý Kiêu Äá»u là lÃnh mÅ©i nhá»n lá»p 1, bá»n há» rất quen thuá»c vá»i hoà n cảnh nà y, Äến lúc Äó anh có thá» há»i bá»n há». Còn mấy ngÆ°á»i Nghiêm Hoà i VÅ©...â Cô nhìn mấy ngÆ°á»i nà y, thấy ánh mắt Äám ngÆ°á»i Nghiêm Hoà i VÅ© vì Äược Äiá»m danh mà sáng lên trà n Äầy mong Äợi nhìn mình, cô không nhá»n Äược dừng lại mấy giây, sau nói lại nói: âAnh cứ tá»± xem mà là m.â
âChá» Nhiên, cái gì gá»i là xem mà là m? Em cÅ©ng rất quen thuá»c vá»i hoà n cảnh nà y.â Hà Giai Ngá»c không vui kháng nghá».
âÄúng thế!â Nghiêm Hoà i VÅ© cÅ©ng không vui lẩm bẩm má»t câu.
“Chúng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đừng phí nước bọt nữa.” Kiều Duy thấy cô ẩn nhẫn sự căm phẫn thì cười nói.
“Mọi người đừng hối hận là được rồi.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy mình đã nói đến thế rồi, nếu bọn họ vẫn quyết định như vậy thì không phải là vấn đề của mình nữa. Cô cúi đầu chỉnh trang bị của mình, bỏ một số đồ không cần lại.
Mấy người xung quanh thấy cô móc đồ ra, ai cũng kinh ngạc nhìn cô.
“Tiểu Nhiên Tử, cô làm gì thế?”
“Chị Nhiên, sao chị lại lấy hết đồ ra vậy?”
“Những thứ này tôi không cần.”
Lâm Hoài lập tức nổi giận, “Cái gì? Cô không cần? Những thứ này đều là trang bị cơ bản của từng binh sĩ!”
“Tôi đi cứu viện, không phải đi tác chiến.”
“Làm sao cô có thể bảo đảm mình sẽ không dùng đến, nếu như gặp cướp biển, cô lấy cái gì để chống đỡ!” Lâm Hoài cảm thấy đời này mình chưa từng gặp binh lính nào không nghe lời như vậy. Thật sự khiến người ta quá đau đầu!
“Tôi có thể chạy, tại sao phải chống cự?” Nhiếp Nhiên cười, vẫn không dừng tay lại.
“Cái gì? Cô có còn là lính không thế!”
“Không chạy không phải sẽ bị bắt à?” Nhiếp Nhiên dứt lời thì vẻ mặt cũng xuất hiện vẻ khác thường.
Bên trong túi có một khẩu súng lục màu đen, dưới ánh sáng u ám có thể thấy rõ vẻ sáng bóng của kim loại khiến cô sợ hãi.
Giây phút nhìn thấy khẩu súng, đầu óc cô trống rỗng, ngay cả tiếng lải nhải của Lâm Hoài cũng đi xa.
Nhiếp Nhiên cau mày, tầm mắt như bị cố định.
Đột nhiên một tiếng đập bàn vang lên, suy nghĩ của cô lập tức bị kéo trở lại.
“Tôi nói cô có nghe thấy không hả!” Lâm Hoài thấy cô coi thường mình như vậy thì giận điên lên. Bạn đang
âTôi nghe thấy rá»i, anh nói không thá» vứt bá» bất cứ thứ gì trong Äây!â Nhiếp Nhiên không nhá»n Äược sầm mặt lại nói, lại nhìn và o trong túi, cuá»i cùng nhanh chóng Äóng túi lại, Äặt á» trên mặt bà n.
âNhÆ°ng tôi nghe là má»t chuyá»n, chấp hà nh là má»t chuyá»n khác.â Sau khi hoà n há»n lại, Nhiếp Nhiên gà i con dao quân dụng và o thắt lÆ°ng, lại bá» má»t Ãt Äá» tiếp tế nhá» và o balo.
Lâm Hoà i tức giáºn Äến ná»i mặt gần nhÆ° vặn vẹo, anh ta gầm lên vá»i cô, âNhiếp Nhiên!â
Nhiếp Nhiên nói: âUông TÆ° Minh, PhÆ°Æ¡ng Lượng và Lý Kiêu Äá»u là lÃnh mÅ©i nhá»n lá»p 1, bá»n há» rất quen thuá»c vá»i hoà n cảnh nà y, Äến lúc Äó anh có thá» há»i bá»n há». Còn mấy ngÆ°á»i Nghiêm Hoà i VÅ©...â Cô nhìn mấy ngÆ°á»i nà y, thấy ánh mắt Äám ngÆ°á»i Nghiêm Hoà i VÅ© vì Äược Äiá»m danh mà sáng lên trà n Äầy mong Äợi nhìn mình, cô không nhá»n Äược dừng lại mấy giây, sau nói lại nói: âAnh cứ tá»± xem mà là m.â
âChá» Nhiên, cái gì gá»i là xem mà là m? Em cÅ©ng rất quen thuá»c vá»i hoà n cảnh nà y.â Hà Giai Ngá»c không vui kháng nghá».
âÄúng thế!â Nghiêm Hoà i VÅ© cÅ©ng không vui lẩm bẩm má»t câu.
/1464
|