Nhiếp Nhiên nghe xong không có phản ứng quá lớn, nhưng Dương Thụ thì kinh ngạc nói: “Không có? Sao có thể như vậy!”
Lúc đó rõ ràng anh ta nhìn thấy vải của rằn ri, sao quần áo trên người lính Quân khu 2 lại không bị rách được?
“Bây giờ cậu phục chưa?” Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn anh ta, hỏi.
Dương Thụ khẽ chấn động.
Hóa ra là cô cố ý.
Vừa nãy cô đánh anh ta là muốn ngắt lời anh ta, đồng thời cũng là để đánh lạc hướng, phân tán sự chú ý làm một cuộc kiểm tra bất ngờ.
“Anh chắc chắn không có lính nào quần áo bị rách?” Dương Thụ sợ Nghiêm Hoài Vũ bỏ sót, lại chạy vào đám người kia kiểm tra từng người một.
Lâm Hoài thấy dáng vẻ bất thường của Dương Thụ, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi trong núi tôi thấy vải trang phục rằn ri được dùng làm ám hiệu, lẽ nào không phải các anh để lại sao?” Dương Thụ chau mày hỏi.
Lâm Hoài nghiêm mặt nói: “Để lại ám hiệu của mình trong địa bàn của cướp biển, lỗi sơ đẳng như thế này sao chúng ta có thể phạm được chứ!”
“Vậy vải này là ai thắt?” Dương Thụ lấy mảnh vải nhỏ trong túi áo ra, đưa cho Lâm Hoài.
“Mày khai thật sẽ nhận được khoan hồng, hay là để tao tự đi tìm.” Nhiếp Nhiên đá đá tên cướp biển bên chân mình, nhìn hắn khẽ cười.
“Tao… tao không biết chúng này đang nói cái gì.” Hắn nghiêng đầu sang một bên, không chịu nói.
“Cô muốn hắn khai thật cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ lúc này vẫn chưa hiểu, không nhịn được hỏi.
“Tôi nghĩ Nhiếp Nhiên muốn bắt hắn khai thật ai là nội gián.” Kiều Duy nói.
Nội gián?
Đám người Quân khu 2 rì rầm to nhỏ.
“Nội gián? Cậu nói hiện giờ trong đây có nội gián?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn đám người xung quanh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được
Hà Giai Ngá»c: âKhông phải chứ! Tôi mạo hiá»m sinh mạng chạy tá»i Äây Äá» cứu ná»i gián?â
Äá»t nhiên Nhiếp Nhiên giÆ¡ dao quân dụng chá» má»t ngÆ°á»i trong Äám ngÆ°á»i kia, quát: âCáºu ra Äây!â
Nam binh mặc quần áo rằn ri nhìn hai bên má»t cái, lúc Äang Äá»nh lùi vá» bên cạnh thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: âÄúng rá»i, chÃnh là cáºu, ra Äây!â
âTôi?â Hắn run rẩy chá» mình, kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.
âChÃnh là cáºu, ra Äây, tôi không muá»n nhắc lại lần thứ ba!â Nhiếp Nhiên khua khua con dao quân dụng ý chá» hắn bÆ°á»c ra.
Nam binh Äó sụt sá»t mÅ©i, run run bÆ°á»c ra từ Äám Äông tá»i trÆ°á»c mặt Nhiếp Nhiên.
âCáºu á» lá»p nà o?â Nhiếp Nhiên há»i.
Vừa nãy khóe mắt của cô quét vá» phÃa Äám Äông, những lÃnh khác tá» thái Äá» ngoà i xem ká»ch, chá» có má»t mình hắn cúi Äầu, hoà n toà n không có bất kì hứng thú nà o vá»i chuyá»n cãi cá» của bá»n há».
Lúc đó rõ ràng anh ta nhìn thấy vải của rằn ri, sao quần áo trên người lính Quân khu 2 lại không bị rách được?
“Bây giờ cậu phục chưa?” Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn anh ta, hỏi.
Dương Thụ khẽ chấn động.
Hóa ra là cô cố ý.
Vừa nãy cô đánh anh ta là muốn ngắt lời anh ta, đồng thời cũng là để đánh lạc hướng, phân tán sự chú ý làm một cuộc kiểm tra bất ngờ.
“Anh chắc chắn không có lính nào quần áo bị rách?” Dương Thụ sợ Nghiêm Hoài Vũ bỏ sót, lại chạy vào đám người kia kiểm tra từng người một.
Lâm Hoài thấy dáng vẻ bất thường của Dương Thụ, không kìm được hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi trong núi tôi thấy vải trang phục rằn ri được dùng làm ám hiệu, lẽ nào không phải các anh để lại sao?” Dương Thụ chau mày hỏi.
Lâm Hoài nghiêm mặt nói: “Để lại ám hiệu của mình trong địa bàn của cướp biển, lỗi sơ đẳng như thế này sao chúng ta có thể phạm được chứ!”
“Vậy vải này là ai thắt?” Dương Thụ lấy mảnh vải nhỏ trong túi áo ra, đưa cho Lâm Hoài.
“Mày khai thật sẽ nhận được khoan hồng, hay là để tao tự đi tìm.” Nhiếp Nhiên đá đá tên cướp biển bên chân mình, nhìn hắn khẽ cười.
“Tao… tao không biết chúng này đang nói cái gì.” Hắn nghiêng đầu sang một bên, không chịu nói.
“Cô muốn hắn khai thật cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ lúc này vẫn chưa hiểu, không nhịn được hỏi.
“Tôi nghĩ Nhiếp Nhiên muốn bắt hắn khai thật ai là nội gián.” Kiều Duy nói.
Nội gián?
Đám người Quân khu 2 rì rầm to nhỏ.
“Nội gián? Cậu nói hiện giờ trong đây có nội gián?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn đám người xung quanh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được
Hà Giai Ngá»c: âKhông phải chứ! Tôi mạo hiá»m sinh mạng chạy tá»i Äây Äá» cứu ná»i gián?â
Äá»t nhiên Nhiếp Nhiên giÆ¡ dao quân dụng chá» má»t ngÆ°á»i trong Äám ngÆ°á»i kia, quát: âCáºu ra Äây!â
Nam binh mặc quần áo rằn ri nhìn hai bên má»t cái, lúc Äang Äá»nh lùi vá» bên cạnh thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: âÄúng rá»i, chÃnh là cáºu, ra Äây!â
âTôi?â Hắn run rẩy chá» mình, kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.
âChÃnh là cáºu, ra Äây, tôi không muá»n nhắc lại lần thứ ba!â Nhiếp Nhiên khua khua con dao quân dụng ý chá» hắn bÆ°á»c ra.
Nam binh Äó sụt sá»t mÅ©i, run run bÆ°á»c ra từ Äám Äông tá»i trÆ°á»c mặt Nhiếp Nhiên.
âCáºu á» lá»p nà o?â Nhiếp Nhiên há»i.
Vừa nãy khóe mắt của cô quét vá» phÃa Äám Äông, những lÃnh khác tá» thái Äá» ngoà i xem ká»ch, chá» có má»t mình hắn cúi Äầu, hoà n toà n không có bất kì hứng thú nà o vá»i chuyá»n cãi cá» của bá»n há».
/1464
|