KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (3)
Cô mâu thuẫn như vậy, có phải là đang lừa dối bản thân không?
Nụ cười trên môi Hoắc Hoành mãi không tắt, khiến Nhiếp Nhiên càng nhìn càng thấy phiền.
Cô đi tới định gõ cửa nhưng bị Hoắc Hoành ngăn cản.
“Em làm gì thế?”
“Bảo bọn họ mở cửa, tôi muốn ra ngoài.”
Quan trọng nhất là rời khỏi cái người đang ngồi cười như một thằng điên kia như anh. Nhiếp Nhiên thầm nói thêm một câu ở trong lòng.
Hoắc Hoành nhếch môi, lắc đầu: “Tôi đã đồng ý với kế hoạch của em đâu.”
“Vì sao?” Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.
Cô đã suy nghĩ thay cho anh ta, thậm chí còn không tiếc để anh ta làm mình bị thương, vì sao lại không đồng ý?
“Em chỉ lo tính toán cho tôi, vậy tại sao không tính một chút cho chính mình.”
“Tính cho chính mình?”
Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ không hiểu của cô thì tức giận hỏi: “Vì hắn mà làm mình bị thương, em cảm thấy có đáng không?”
Nhiếp Nhiên hừ khẽ, “Chỉ cần có thể đạt được mục đích thì tất cả đều đáng giá. Huống hồ khả năng bắn súng của anh sẽ không đến mức làm tôi mất mạng.”
Cô đã tận mắt thấy anh làm thế nào giết Hoắc Mân, tốc độ nổ súng như ma quỷ đó, ngay cả cô cũng không thể nào lí giải được.
Nhớ đến chuyện này, Nhiếp Nhiên không nhịn được mà hỏi anh: “Lúc đó anh làm cách nào mà giết được Hoắc Mân ở đúng một tích tắc trước khi hắn nổ súng?”
Hoắc Hoành cười ung dung, “Tôi có hai khẩu súng, một khẩu cố ý cho hắn nhìn, còn một khẩu đã chờ sẵn từ lâu.”
Thì ra là thế!
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra.
“Nhưng mà em vừa nói khả năng bắn súng của tôi tốt, có phải là đang ngầm ám chỉ em tin tưởng tôi không?” Hoắc Hoành hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên cười khinh bỉ trước sự tự tin của anh, cô đáp lại từng câu từng chữ: “Tôi không tin anh, nhưng tôi tin mình sẽ né được.”
Câu nói đơn giản này khiến Hoắc Hoành phải đen mặt, nhưng anh cũng đã quen với việc mặt dày nên rất tự nhiên nói: “Cho dù em có tránh được thì tôi cũng sẽ không bắn.”
“Vì sao?”
“Vì quá nguy hiểm.”
“Anh không tin vào khả năng bắn súng của mình?”
Hoắc Hoành khẽ lắc đầu, không phải là anh không tin vào kỹ năng bắn súng của mình, mà là không tin mình có thể bóp cò khi đối mặt với cô.
Hoắc Hoành im lặng khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được mà nghiêm túc nói: “Kể cả không đồng ý, anh cũng không thể phủ nhận cách này là đơn giản và nhanh nhất.”
Đúng là như thế, Hoắc Hoành cũng phải thừa nhận kế hoạch của Nhiếp Nhiên đúng là rất đơn giản và trực tiếp. Nhưng biết thì biết thế, còn có làm được hay không lại là một chuyện khác.
“Nhưng em sẽ bị thương, mà làm sao em có thể biết được vào lúc thả Phó lão đại ra, hắn có bắn thêm cho em một phát súng nữa không?”
Cô mâu thuẫn như vậy, có phải là đang lừa dối bản thân không?
Nụ cười trên môi Hoắc Hoành mãi không tắt, khiến Nhiếp Nhiên càng nhìn càng thấy phiền.
Cô đi tới định gõ cửa nhưng bị Hoắc Hoành ngăn cản.
“Em làm gì thế?”
“Bảo bọn họ mở cửa, tôi muốn ra ngoài.”
Quan trọng nhất là rời khỏi cái người đang ngồi cười như một thằng điên kia như anh. Nhiếp Nhiên thầm nói thêm một câu ở trong lòng.
Hoắc Hoành nhếch môi, lắc đầu: “Tôi đã đồng ý với kế hoạch của em đâu.”
“Vì sao?” Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.
Cô đã suy nghĩ thay cho anh ta, thậm chí còn không tiếc để anh ta làm mình bị thương, vì sao lại không đồng ý?
“Em chỉ lo tính toán cho tôi, vậy tại sao không tính một chút cho chính mình.”
“Tính cho chính mình?”
Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ không hiểu của cô thì tức giận hỏi: “Vì hắn mà làm mình bị thương, em cảm thấy có đáng không?”
Nhiếp Nhiên hừ khẽ, “Chỉ cần có thể đạt được mục đích thì tất cả đều đáng giá. Huống hồ khả năng bắn súng của anh sẽ không đến mức làm tôi mất mạng.”
Cô đã tận mắt thấy anh làm thế nào giết Hoắc Mân, tốc độ nổ súng như ma quỷ đó, ngay cả cô cũng không thể nào lí giải được.
Nhớ đến chuyện này, Nhiếp Nhiên không nhịn được mà hỏi anh: “Lúc đó anh làm cách nào mà giết được Hoắc Mân ở đúng một tích tắc trước khi hắn nổ súng?”
Hoắc Hoành cười ung dung, “Tôi có hai khẩu súng, một khẩu cố ý cho hắn nhìn, còn một khẩu đã chờ sẵn từ lâu.”
Thì ra là thế!
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra.
“Nhưng mà em vừa nói khả năng bắn súng của tôi tốt, có phải là đang ngầm ám chỉ em tin tưởng tôi không?” Hoắc Hoành hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên cười khinh bỉ trước sự tự tin của anh, cô đáp lại từng câu từng chữ: “Tôi không tin anh, nhưng tôi tin mình sẽ né được.”
Câu nói đơn giản này khiến Hoắc Hoành phải đen mặt, nhưng anh cũng đã quen với việc mặt dày nên rất tự nhiên nói: “Cho dù em có tránh được thì tôi cũng sẽ không bắn.”
“Vì sao?”
“Vì quá nguy hiểm.”
“Anh không tin vào khả năng bắn súng của mình?”
Hoắc Hoành khẽ lắc đầu, không phải là anh không tin vào kỹ năng bắn súng của mình, mà là không tin mình có thể bóp cò khi đối mặt với cô.
Hoắc Hoành im lặng khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được mà nghiêm túc nói: “Kể cả không đồng ý, anh cũng không thể phủ nhận cách này là đơn giản và nhanh nhất.”
Đúng là như thế, Hoắc Hoành cũng phải thừa nhận kế hoạch của Nhiếp Nhiên đúng là rất đơn giản và trực tiếp. Nhưng biết thì biết thế, còn có làm được hay không lại là một chuyện khác.
“Nhưng em sẽ bị thương, mà làm sao em có thể biết được vào lúc thả Phó lão đại ra, hắn có bắn thêm cho em một phát súng nữa không?”
/1464
|