Edit: Thanh Hưng
Trước mắt Hề Hi và Hạng Việt đang trong tình trạng “ở chung”. Trải qua chuyện tử anh lần này, ít nhất trong thời gian ngắn Hề Duy không thể nào để em gái ở một mình rồi. Nhưng anh ta lại đang ở nước lqd ngoài, ngoài tầm tay với, lúc này, suy tính từ mọi phương diện, Hạng Việt không thể nghi ngờ là thí sinh thích hợp nhất có thể chăm sóc em gái mà anh ta yên tâm.
Hôm nay coi như là ngày thứ năm hai người ở chung.
Từ Quý Phi Lâu ra ngoài, Hề Hi tạm biệt mấy người bạn nhỏ, ngồi xe taxi đi vòng lại bệnh viện. Hạng Việt mới vừa quay lại phòng làm việc, đã nhận được điện thoại của gấu nhỏ, anh cười cười: Em lên đây đi, anh đang ở phòng làm việc.
Cúp điện thoại được một chốc lát, đã có người gõ cửa phòng làm việc, Hạng Việt ra mở cửa, trên mặt Hề Hi đeo khẩu trang màu đen tuyền, trên đầu là mũ lưỡi trai, tóc dài xõa tới lưng, váy chiffon màu cà phê đậm, bên ngoài khoác một áo len màu đen dài đến gối, trên vai khoác túi Chanel nhỏ màu vàng, nhìn qua rất đẹp mắt, rất giống quần áo mà nhân vật công chúng mặc đi ra ngoài, lại che mặt dễ làm người ta chú ý.
Hạng Việt dẫn cô đi vào, đóng cửa lại hỏi: Buổi chiều không có lớp à?
Hề Hi nói không có, cô thả hai túi giấy xách trong tay vào trên khay trà, vuốt vuốt ngón tay bị ghìm đau, lấy khẩu trang xuống, nhấc cằm nhỏ: Em mang từ Quý Phi Lâu tới, nhân lúc còn nóng ăn đi.
Hạng Việt nhíu mày: Sao lại hào phóng như vậy?
Nói giống như em rất hẹp hòi thế, Hề Hi phồng miệng, nhưng mà vẫn thừa nhận nói, Đây là Thẩm Gia chi tiền. Cô giải thích: Trước đó em và bọn Tần Lạc Lạc đã tới bệnh viện một lần, đi thăm mấy đứa bé, buổi sáng anh nói phải làm phẫu thuật, nên em không tới tìm anh. Thẩm Gia mời khách nói đi ăn bữa tiệc lớn, dù thế nào đi nữa thì hôm nay anh ta cũng muốn vung tiền như rác, nên đã giúp anh mang một ít đồ ăn tới đây. Lúc đi từ khách sạn ra, Thẩm Gia còn muốn đưa cô tới bệnh viện, chỉ là cô biết buổi chiều cậu ta có chuyện, thời gian tương đối vội sẽ không kịp đưa, lại nói cũng không thuận đường.
Hạng Việt không ngờ là cô vòng trở lại, vừa mở hộp đồ ăn vừa hỏi: Sao không đi thẳng về, tìm anh có việc? Anh cũng không tin gấu nhỏ có lương tâm như vậy, biết anh vừa mới phẫu thuật xong chưa kịp ăn cơm đặc biệt mang thức ăn cho anh.
Hề Hi liếc mắt xem thường: Em là loại người có chuyện mới lấy lòng sao! Thấy ánh mắt anh thẳng tắp nhìn sang, gấu nhỏ bị nhìn có chút chột dạ, hừ hừ hai tiếng, không ưỡn ẹo dời tầm mắt đi nói: Cũng không có gì á..., chính là em muốn về nhà cầm mấy thứ, anh em không để cho em tự trở về, cho nên muốn gọi anh đi cùng.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, Hạng Việt dịu dàng nói: Em gọi điện thoại cho anh là được, anh có thể tới đó đón em, không cần đặc biệt chạy tới bệnh viện nữa, ngày trước cũng không thấy em khách khí như vậy.
Hề Hi mất mặt, xấu hổ: Em đưa đồ ăn cho anh, sao anh lại dài dòng như thế chứ! Cô có chút uất ức, cảm thấy Hạng Việt leequyydonn không biết lòng tốt. Hạng Việt thấy cô mất hứng, cũng có một ít dở khóc dở cười: Gần đây rất nhiều người cảm cúm, bệnh viện là nơi nhiều vi khuẩn (virus) nhất, thể chất em không tốt, ngộ nhỡ lây bệnh làm thế nào?
Em không có dễ bị bệnh như vậy! Cô bĩu bĩu môi, miễn cưỡng đón nhận giải thích của anh, cầm khẩu trang giơ lên để cho anh nhìn thấy: Lại nói anh không thấy em đã mang cái này rồi sao!
Hạng Việt không có ý định so đo với con nít, tính khí tốt, dỗ dành hai câu, dụ dỗ người vui mừng, chỉ vào năm sáu hộp đồ ăn trên bàn uống trà nhỏ nói: Quá nhiều, anh ăn không hết, em có muốn ăn thêm chút nữa không?
Hề Hi lắc đầu: Trong bụng em không nhét được nữa rồi, anh ăn đi, ăn không hết thì cầm về nhà buổi tối chúng ta hâm nóng lên ăn.
Mấy ngày nay hai người ở cùng chỗ, đối với sinh hoạt tập quán của đối phương cũng hiểu chút ít. Trước kia Hạng Việt cho rằng gấu nhỏ là công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, áo đến vươn tay cơm tới há mồm, không biết làm việc nhà, cuộc sống phô trương lãng phí khẳng định là không thể tránh được. Nhưng thật sự ở cùng nhau rồi, mới phát hiện thì ra chuyện cũng không phải như vậy. Cho dù Hề Hi là cô gái được chiều chuộng, lại rất độc lập, giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh cũng làm không tệ, cũng không có thói quen không ăn thức ăn thừa, ngược lại, cô rất tiết kiệm, đồ ăn thừa và cơm thừa cũng sẽ không vứt sạch mà để đến hôm sau hâm nóng lên có thể coi là điểm tâm. Dù là phòng vệ sinh hay bồn cầu, cô đều có thể quét dọn, cũng không lệ thuộc vào giúp việc làm theo giờ, điều này làm cho Hạng Việt thật sự thay đổi cách nhìn về cô, điểm ấn tượng không biết cao thêm bao nhiêu cấp bậc.
So ra, Hạng Việt thấy mình còn có chút tật xấu, tương đối kỹ tính, thích hưởng thụ. Nhưng đã sớm dưỡng thành thói quen, muốn sửa lại cũng không được nữa rồi.
Trong lúc ăn cơm, Hề Hi chia sẻ với anh chuyện lúc trước đi thăm Hạ Y, nói đến Hạ Nhiễm, hơi xúc động: Thật ra em có một chút sợ chị ta, cảm thấy ánh mắt lúc chị ta nhìn người đặc biệt kinh khủng, âm trầm lạnh lẽo. Nhưng hôm nay thời điểm chị ấy nhìn em, em lại trừng trả lại, cô nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, Giống như phá hủy một bức tường, khơi thông mạch máu, cảm giác đặc biệt tốt! Nói tới chỗ này, cô cười một cái: Hôm nay em còn phát hiện một chuyện rất có ý nghĩa. Cô kéo dài âm, làm người khác
Trước mắt Hề Hi và Hạng Việt đang trong tình trạng “ở chung”. Trải qua chuyện tử anh lần này, ít nhất trong thời gian ngắn Hề Duy không thể nào để em gái ở một mình rồi. Nhưng anh ta lại đang ở nước lqd ngoài, ngoài tầm tay với, lúc này, suy tính từ mọi phương diện, Hạng Việt không thể nghi ngờ là thí sinh thích hợp nhất có thể chăm sóc em gái mà anh ta yên tâm.
Hôm nay coi như là ngày thứ năm hai người ở chung.
Từ Quý Phi Lâu ra ngoài, Hề Hi tạm biệt mấy người bạn nhỏ, ngồi xe taxi đi vòng lại bệnh viện. Hạng Việt mới vừa quay lại phòng làm việc, đã nhận được điện thoại của gấu nhỏ, anh cười cười: Em lên đây đi, anh đang ở phòng làm việc.
Cúp điện thoại được một chốc lát, đã có người gõ cửa phòng làm việc, Hạng Việt ra mở cửa, trên mặt Hề Hi đeo khẩu trang màu đen tuyền, trên đầu là mũ lưỡi trai, tóc dài xõa tới lưng, váy chiffon màu cà phê đậm, bên ngoài khoác một áo len màu đen dài đến gối, trên vai khoác túi Chanel nhỏ màu vàng, nhìn qua rất đẹp mắt, rất giống quần áo mà nhân vật công chúng mặc đi ra ngoài, lại che mặt dễ làm người ta chú ý.
Hạng Việt dẫn cô đi vào, đóng cửa lại hỏi: Buổi chiều không có lớp à?
Hề Hi nói không có, cô thả hai túi giấy xách trong tay vào trên khay trà, vuốt vuốt ngón tay bị ghìm đau, lấy khẩu trang xuống, nhấc cằm nhỏ: Em mang từ Quý Phi Lâu tới, nhân lúc còn nóng ăn đi.
Hạng Việt nhíu mày: Sao lại hào phóng như vậy?
Nói giống như em rất hẹp hòi thế, Hề Hi phồng miệng, nhưng mà vẫn thừa nhận nói, Đây là Thẩm Gia chi tiền. Cô giải thích: Trước đó em và bọn Tần Lạc Lạc đã tới bệnh viện một lần, đi thăm mấy đứa bé, buổi sáng anh nói phải làm phẫu thuật, nên em không tới tìm anh. Thẩm Gia mời khách nói đi ăn bữa tiệc lớn, dù thế nào đi nữa thì hôm nay anh ta cũng muốn vung tiền như rác, nên đã giúp anh mang một ít đồ ăn tới đây. Lúc đi từ khách sạn ra, Thẩm Gia còn muốn đưa cô tới bệnh viện, chỉ là cô biết buổi chiều cậu ta có chuyện, thời gian tương đối vội sẽ không kịp đưa, lại nói cũng không thuận đường.
Hạng Việt không ngờ là cô vòng trở lại, vừa mở hộp đồ ăn vừa hỏi: Sao không đi thẳng về, tìm anh có việc? Anh cũng không tin gấu nhỏ có lương tâm như vậy, biết anh vừa mới phẫu thuật xong chưa kịp ăn cơm đặc biệt mang thức ăn cho anh.
Hề Hi liếc mắt xem thường: Em là loại người có chuyện mới lấy lòng sao! Thấy ánh mắt anh thẳng tắp nhìn sang, gấu nhỏ bị nhìn có chút chột dạ, hừ hừ hai tiếng, không ưỡn ẹo dời tầm mắt đi nói: Cũng không có gì á..., chính là em muốn về nhà cầm mấy thứ, anh em không để cho em tự trở về, cho nên muốn gọi anh đi cùng.
Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, Hạng Việt dịu dàng nói: Em gọi điện thoại cho anh là được, anh có thể tới đó đón em, không cần đặc biệt chạy tới bệnh viện nữa, ngày trước cũng không thấy em khách khí như vậy.
Hề Hi mất mặt, xấu hổ: Em đưa đồ ăn cho anh, sao anh lại dài dòng như thế chứ! Cô có chút uất ức, cảm thấy Hạng Việt leequyydonn không biết lòng tốt. Hạng Việt thấy cô mất hứng, cũng có một ít dở khóc dở cười: Gần đây rất nhiều người cảm cúm, bệnh viện là nơi nhiều vi khuẩn (virus) nhất, thể chất em không tốt, ngộ nhỡ lây bệnh làm thế nào?
Em không có dễ bị bệnh như vậy! Cô bĩu bĩu môi, miễn cưỡng đón nhận giải thích của anh, cầm khẩu trang giơ lên để cho anh nhìn thấy: Lại nói anh không thấy em đã mang cái này rồi sao!
Hạng Việt không có ý định so đo với con nít, tính khí tốt, dỗ dành hai câu, dụ dỗ người vui mừng, chỉ vào năm sáu hộp đồ ăn trên bàn uống trà nhỏ nói: Quá nhiều, anh ăn không hết, em có muốn ăn thêm chút nữa không?
Hề Hi lắc đầu: Trong bụng em không nhét được nữa rồi, anh ăn đi, ăn không hết thì cầm về nhà buổi tối chúng ta hâm nóng lên ăn.
Mấy ngày nay hai người ở cùng chỗ, đối với sinh hoạt tập quán của đối phương cũng hiểu chút ít. Trước kia Hạng Việt cho rằng gấu nhỏ là công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, áo đến vươn tay cơm tới há mồm, không biết làm việc nhà, cuộc sống phô trương lãng phí khẳng định là không thể tránh được. Nhưng thật sự ở cùng nhau rồi, mới phát hiện thì ra chuyện cũng không phải như vậy. Cho dù Hề Hi là cô gái được chiều chuộng, lại rất độc lập, giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh cũng làm không tệ, cũng không có thói quen không ăn thức ăn thừa, ngược lại, cô rất tiết kiệm, đồ ăn thừa và cơm thừa cũng sẽ không vứt sạch mà để đến hôm sau hâm nóng lên có thể coi là điểm tâm. Dù là phòng vệ sinh hay bồn cầu, cô đều có thể quét dọn, cũng không lệ thuộc vào giúp việc làm theo giờ, điều này làm cho Hạng Việt thật sự thay đổi cách nhìn về cô, điểm ấn tượng không biết cao thêm bao nhiêu cấp bậc.
So ra, Hạng Việt thấy mình còn có chút tật xấu, tương đối kỹ tính, thích hưởng thụ. Nhưng đã sớm dưỡng thành thói quen, muốn sửa lại cũng không được nữa rồi.
Trong lúc ăn cơm, Hề Hi chia sẻ với anh chuyện lúc trước đi thăm Hạ Y, nói đến Hạ Nhiễm, hơi xúc động: Thật ra em có một chút sợ chị ta, cảm thấy ánh mắt lúc chị ta nhìn người đặc biệt kinh khủng, âm trầm lạnh lẽo. Nhưng hôm nay thời điểm chị ấy nhìn em, em lại trừng trả lại, cô nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, Giống như phá hủy một bức tường, khơi thông mạch máu, cảm giác đặc biệt tốt! Nói tới chỗ này, cô cười một cái: Hôm nay em còn phát hiện một chuyện rất có ý nghĩa. Cô kéo dài âm, làm người khác
/76
|