Edit: Thanh Hưng
Đến hơn mười giờ tối, Hề Bá Niên vẫn không có dấu hiệu khôi phục ý thức. Hề Hi ngại vì anh trsi cường thế nên chỉ có thể theo Hạng Việt rời đi trước. Tối nay cô không cần về nhà ngủ, vẫn ở nhà Hạng Việt như cũ, đây là Hề Duy chủ động nói ra, lo lắng cô một mình quay về trong nhà lớn kia sẽ không an toàn.
Lúc ngồi vào trong xe, Hề Hi còn nói thầm với Hạng Việt: Sao anh em đột nhiên sáng suốt như vậy? Trước kia anh ấy phòng anh như phòng sói cơ mà.
Hạng Việt đang lái xe nghe được cô nhỏ giọng nói thầm, cười cười: Đây là sức quyến rũ từ nhân cách, không hâm mộ được.
Ai, em nói bác sĩ Hạng này, từ lúc nào thì da mặt anh dầy như vậy rồi hả?
Em là giáo viên giỏi. Hạng Việt nói.
Hề Hi: . . . . . . Sao anh giống anh em thế, cái gì không tốt đều là em truyền bá.
Anh cười một tiếng, có điều ngụ ý hỏi: Với anh em không có việc gì rồi hả?
Có thể có chuyện gì, Hề Hi xoay đầu ra ngoài cửa xe, có chút không để ý nói: Tình cảm của hai anh em chúng em sẽ không bởi vì nhân tố bên ngoài mà thay đổi, nếu như một ngày nào đó thay đổi cũng là bởi vì có mâu thuẫn không thể hòa hợp, nhưng cho dù như vậy em cũng sẽ không thay đổi.
Hạng Việt thấy cô hơi lộ ra bóng lưng cô đơn, biết muốn cô ngay lập tức thật lòng tiếp nhận Thẩm Vi là có chút gượng ép. Thời gian luôn là liều thuốc chữa thương tốt nhất, đợi cô lại lớn hơn một chút, thành thục hơn một chút, những chuyện này chờ đến sau này hồi tưởng lại có lẽ sẽ biến thành một loại nhớ lại kiểu khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Hạng Việt đi cùng Hề Hi tới bệnh viện trước. Lúc bọn họ đến Hề Bá Niên đã tỉnh rồi, Hề Hi thấy cha ruột sống sờ sờ -_-|| ngồi tựa vào trên giường húp cháo, trong lúc nhất thời trong lòng như có loại cảm giác chua xót.
Cháo là Sầm Úy xách tới, Hề Tễ đứng ở một bên, một nhà ba người giống như dịu dàng thắm thiết, ngược lại anh trai Hề Duy lại bị chen đứng hẳn sang một bên. Sắc mặt Hề Hi lại không tốt rồi, một chút cảm khái lúc trước biến mất không dấu vết, cũng may còn biết cha ruột đang mang bệnh nên không nói gì khó nghe, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng cha, Hạng Việt đi sau thuận theo gọi chú.
Hề Bá Niên nhìn thấy con gái và Hạng Việt vẫn tương đối vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, ngoắc tay ý bảo con gái đến gần một chút, lại nói với Hạng Việt: Lần này cần làm phiền cậu.
Hạng Việt vừa không dấu vết đẩy đẩy bạn gái, để cho cô đi đến bên giường bệnh, vừa cười nói: Chú nói như vậy chính là coi cháu như người ngoài, như vậy cháu sẽ đau lòng.
Lời này lấy lòng cha vợ tương lai, tươi cười trên mặt Hề Bá Niên càng mở rộng hơn, nhìn Hạng Việt thật là thấy thế nào thế nào cũng thuận mắt, mặc dù còn chưa chính thức công khai nhưng Hề Hi và Hạng Việt cũng không cố ý giấu giếm, người nên biết căn bản đều biết hết rồi, chỉ là trưởng bối không muốn cho tiểu bối áp lực cho nên cũng chỉ là cố làm như không biết mà thôi.
Lúc này Hề Hi đã mè nheo đến trước giường bệnh của cha, Hề Tễ rất hiểu chuyện nhường chỗ cho chị, đứng lên từ trên ghế nói: Chị, chị ngồi này.
Hề Bá Niên thấy hình ảnh “chị em thân mật”* này vui mừng vỗ vỗ đầu dưa của con trai nhỏ: A Tễ thật biết nghe lời.
*raw là 兄友弟恭 – huynh hữu đệ cung, tớ dịch thành chị em thân mật chắc cũng được nhỉ ^_^
Nịnh hót! Hề Hi chu mỏ không vui. Nhất là thấy gương mặt Sầm Úy có chút dương dương tự đắc lại càng thêm mất hứng, chỉ là thấy sắc mặt ốm yếu tái nhợt của cha nên vẫn cố gắng khống chế tính khí của mình, chỉ thuận thế ngồi trên ghế Hề Tễ nhường cho, sau đó nói với anh trai trước: Anh, em mang bữa sáng tới, anh ăn nhanh lên một chút, đợi lát nữa sẽ nguội mất.
Hạng Việt đúng lúc thả một phần bữa ăn sáng xách trong tay vào tủ nhỏ trên đầu giường, một phần để vào trên bàn trà, giải thích: Năm giờ sáng Hề Hi đã thức dậy, những thứ này đều là chính cô ấy làm, của chú là cháo yến mạch, Hề Duy là chè gạo nếp hạt sen, còn có những thứ sủi cảo tôm, sandwich, bánh sữa này đều là cô ấy làm.
Hề Bá Niên nghe nói con gái tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ông ta thì lập tức thụ sủng nhược kinh, nhiều năm như vậy đây thật sự là lần đầu tiên hưởng thụ hiếu kính của con gái, không cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng nhưng cũng cực kỳ vui vẻ, Sầm Úy xách tới bữa sáng dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà phí tâm chuẩn bị cũng không lọt nổi vào mắt xanh của ông ta nữa, nắm tay con gái vỗ vỗ, trong mắt đều là yêu thích và hài lòng với con gái yêu, một bộ “tất cả không cần nói” làm cho cả người Hề Hi đều nổi da gà, cảm thấy cha thật sự buồn nôn.
Không giống cha vô cùng ngạc nhiên, Hề Duy thường có thể ăn thức ăn em gái tự mình làm nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi cho em gái một nụ cười yếu ớt lập tức đến ghế sa lon ăn điểm tâm.
Sầm Úy bị gạt ở một bên có chút không duy trì nổi tươi cười trên mặt, cảm thấy là kế nữ cố ý phá đám. Ngày hôm qua dùng lời nói nhục nhã bà ta, hôm nay lại tới giành danh tiếng, so với con riêng (Hề Duy), trong lòng bà ta càng phiền chán người kế nữ này hơn. Ít nhất ngoài mặt con riêng vẫn rất nể mặt bà ta, bình thường cũng sẽ gọi dì, mặc dù không mặn không nhạt nhưng sẽ không làm cho người ta khó chịu, ngược lại kế nữ lại giống như con nhím, từ nhỏ đã
Đến hơn mười giờ tối, Hề Bá Niên vẫn không có dấu hiệu khôi phục ý thức. Hề Hi ngại vì anh trsi cường thế nên chỉ có thể theo Hạng Việt rời đi trước. Tối nay cô không cần về nhà ngủ, vẫn ở nhà Hạng Việt như cũ, đây là Hề Duy chủ động nói ra, lo lắng cô một mình quay về trong nhà lớn kia sẽ không an toàn.
Lúc ngồi vào trong xe, Hề Hi còn nói thầm với Hạng Việt: Sao anh em đột nhiên sáng suốt như vậy? Trước kia anh ấy phòng anh như phòng sói cơ mà.
Hạng Việt đang lái xe nghe được cô nhỏ giọng nói thầm, cười cười: Đây là sức quyến rũ từ nhân cách, không hâm mộ được.
Ai, em nói bác sĩ Hạng này, từ lúc nào thì da mặt anh dầy như vậy rồi hả?
Em là giáo viên giỏi. Hạng Việt nói.
Hề Hi: . . . . . . Sao anh giống anh em thế, cái gì không tốt đều là em truyền bá.
Anh cười một tiếng, có điều ngụ ý hỏi: Với anh em không có việc gì rồi hả?
Có thể có chuyện gì, Hề Hi xoay đầu ra ngoài cửa xe, có chút không để ý nói: Tình cảm của hai anh em chúng em sẽ không bởi vì nhân tố bên ngoài mà thay đổi, nếu như một ngày nào đó thay đổi cũng là bởi vì có mâu thuẫn không thể hòa hợp, nhưng cho dù như vậy em cũng sẽ không thay đổi.
Hạng Việt thấy cô hơi lộ ra bóng lưng cô đơn, biết muốn cô ngay lập tức thật lòng tiếp nhận Thẩm Vi là có chút gượng ép. Thời gian luôn là liều thuốc chữa thương tốt nhất, đợi cô lại lớn hơn một chút, thành thục hơn một chút, những chuyện này chờ đến sau này hồi tưởng lại có lẽ sẽ biến thành một loại nhớ lại kiểu khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm hôm sau, Hạng Việt đi cùng Hề Hi tới bệnh viện trước. Lúc bọn họ đến Hề Bá Niên đã tỉnh rồi, Hề Hi thấy cha ruột sống sờ sờ -_-|| ngồi tựa vào trên giường húp cháo, trong lúc nhất thời trong lòng như có loại cảm giác chua xót.
Cháo là Sầm Úy xách tới, Hề Tễ đứng ở một bên, một nhà ba người giống như dịu dàng thắm thiết, ngược lại anh trai Hề Duy lại bị chen đứng hẳn sang một bên. Sắc mặt Hề Hi lại không tốt rồi, một chút cảm khái lúc trước biến mất không dấu vết, cũng may còn biết cha ruột đang mang bệnh nên không nói gì khó nghe, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng cha, Hạng Việt đi sau thuận theo gọi chú.
Hề Bá Niên nhìn thấy con gái và Hạng Việt vẫn tương đối vui mừng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, ngoắc tay ý bảo con gái đến gần một chút, lại nói với Hạng Việt: Lần này cần làm phiền cậu.
Hạng Việt vừa không dấu vết đẩy đẩy bạn gái, để cho cô đi đến bên giường bệnh, vừa cười nói: Chú nói như vậy chính là coi cháu như người ngoài, như vậy cháu sẽ đau lòng.
Lời này lấy lòng cha vợ tương lai, tươi cười trên mặt Hề Bá Niên càng mở rộng hơn, nhìn Hạng Việt thật là thấy thế nào thế nào cũng thuận mắt, mặc dù còn chưa chính thức công khai nhưng Hề Hi và Hạng Việt cũng không cố ý giấu giếm, người nên biết căn bản đều biết hết rồi, chỉ là trưởng bối không muốn cho tiểu bối áp lực cho nên cũng chỉ là cố làm như không biết mà thôi.
Lúc này Hề Hi đã mè nheo đến trước giường bệnh của cha, Hề Tễ rất hiểu chuyện nhường chỗ cho chị, đứng lên từ trên ghế nói: Chị, chị ngồi này.
Hề Bá Niên thấy hình ảnh “chị em thân mật”* này vui mừng vỗ vỗ đầu dưa của con trai nhỏ: A Tễ thật biết nghe lời.
*raw là 兄友弟恭 – huynh hữu đệ cung, tớ dịch thành chị em thân mật chắc cũng được nhỉ ^_^
Nịnh hót! Hề Hi chu mỏ không vui. Nhất là thấy gương mặt Sầm Úy có chút dương dương tự đắc lại càng thêm mất hứng, chỉ là thấy sắc mặt ốm yếu tái nhợt của cha nên vẫn cố gắng khống chế tính khí của mình, chỉ thuận thế ngồi trên ghế Hề Tễ nhường cho, sau đó nói với anh trai trước: Anh, em mang bữa sáng tới, anh ăn nhanh lên một chút, đợi lát nữa sẽ nguội mất.
Hạng Việt đúng lúc thả một phần bữa ăn sáng xách trong tay vào tủ nhỏ trên đầu giường, một phần để vào trên bàn trà, giải thích: Năm giờ sáng Hề Hi đã thức dậy, những thứ này đều là chính cô ấy làm, của chú là cháo yến mạch, Hề Duy là chè gạo nếp hạt sen, còn có những thứ sủi cảo tôm, sandwich, bánh sữa này đều là cô ấy làm.
Hề Bá Niên nghe nói con gái tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho ông ta thì lập tức thụ sủng nhược kinh, nhiều năm như vậy đây thật sự là lần đầu tiên hưởng thụ hiếu kính của con gái, không cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng nhưng cũng cực kỳ vui vẻ, Sầm Úy xách tới bữa sáng dinh dưỡng do đầu bếp trong nhà phí tâm chuẩn bị cũng không lọt nổi vào mắt xanh của ông ta nữa, nắm tay con gái vỗ vỗ, trong mắt đều là yêu thích và hài lòng với con gái yêu, một bộ “tất cả không cần nói” làm cho cả người Hề Hi đều nổi da gà, cảm thấy cha thật sự buồn nôn.
Không giống cha vô cùng ngạc nhiên, Hề Duy thường có thể ăn thức ăn em gái tự mình làm nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi cho em gái một nụ cười yếu ớt lập tức đến ghế sa lon ăn điểm tâm.
Sầm Úy bị gạt ở một bên có chút không duy trì nổi tươi cười trên mặt, cảm thấy là kế nữ cố ý phá đám. Ngày hôm qua dùng lời nói nhục nhã bà ta, hôm nay lại tới giành danh tiếng, so với con riêng (Hề Duy), trong lòng bà ta càng phiền chán người kế nữ này hơn. Ít nhất ngoài mặt con riêng vẫn rất nể mặt bà ta, bình thường cũng sẽ gọi dì, mặc dù không mặn không nhạt nhưng sẽ không làm cho người ta khó chịu, ngược lại kế nữ lại giống như con nhím, từ nhỏ đã
/76
|