Cưng Chiều Em Nhất

Chương 58 - Chương 58

/76


Hiện tại trời lạnh, buổi sáng lúc ra cửa bầu trời đã có tuyết rơi nhỏ. Hề Duy quấn chặt khăn quàng cổ cho em gái thêm chút, dặn dò: Anh đi bốn năm ngày sẽ về, lúc về sẽ mua quà cho em, sẽ không làm chậm trễ ngày đính hôn.

Anh, từ hôm qua anh cũng đã nói thật nhiều lần rồi, Hề Hi cũng giúp anh trai sửa sang lại cà vạt, vỗ vỗ vai anh ta, thong dong nói, Tình huống đột phát bên nước Anh kia cũng không phải là anh có thể dự liệu, lại nói em và Hạng Việt chỉ là đính hôn cũng không phải là kết hôn, anh không kịp về cũng không quan trọng, đừng ép mình quá gấp, chính sự quan trọng.

Nếu như là mấy tháng trước, Hề Duy tin tưởng em gái tuyệt đối sẽ không nói ra được những lời thoả đáng như vậy. Cô nhất định sẽ bĩu môi bộ mặt mất hứng châm chọc, sau đó làm nũng quấn lấy anh ta, để cho (die nda nl rq uyd on) anh ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngày đính hôn cả đời có lẽ chỉ có một lần này. Hiện tại em gái hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng như thái độ với Thẩm Vi mấy ngày nay, mặc dù vẫn không gần gũi như cũ nhưng lại không có náo loạn không vui. Giống như mưa xuân không tiếng động, thật giống như chẳng biết lúc nào, cô gái nhỏ luôn yếu ớt không nói đạo lý thích nũng nịu đã thành màu sắc trong trí nhớ.

Nói không ra là cảm giác gì, nhưng Hề Duy nghĩ, anh ta có chút thất vọng, mặc dù những thứ này cũng là cục diện anh ta đang hy vọng.

Hề Hi vốn tưởng rằng anh trai sẽ như rất nhiều lần trong quá khứ, đi công tác, sau đó trở lại, thuận thuận lợi lợi giống như máy móc. Lại không nghĩ rằng ngày thứ ba anh trai đến Luân Đôn, gần rạng sáng giờ trong nước lại nhận được điện thoại của phụ tá Phùng Tranh của anh trai.

Tựa như một quả bom nổ chậm “ông” một nổ tung trong đầu, cho đến khi trong lồng ngực đè ép đến buồn bực mới ý thức được mình lại quên hô hấp.

Bên đầu điện thoại kia Phùng Tranh vẫn còn nói: Tổng giám đốc đã từng nói, có bất kỳ tình huống đột phát nào đều phải liên lạc với cô trước, nghe cô an bài, tiểu thư, cô. . .

Đừng thông báo cho những người khác. Lời ra khỏi miệng, ngay cả bản thân Hề Hi đều sợ hết hồn, cô lại có thể bình tĩnh như vậy. Nhưng phục hồi tinh thần lại, lại lập tức nói tiếp: Hiện tại tôi sẽ bay sang, cho dù như thế nào cũng phải giữ được mạng của anh tôi. Gửi số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển ít tiền cho anh.

Cô bình tĩnh không thể nghi ngờ đã lây đến Phùng Tranh bên kia, anh ta cũng từ từ tỉnh táo lại, nói: Tiền không cần, Hề tổng vẫn có một tài khoản để ở chỗ tôi, chính là vì ứng phó tình trạng đột phát.

***

Bởi vì anh trai đi công tác, gần đây Hề Hi vẫn ở trong nhà Hạng Việt, hơn nữa vẫn ngủ cùng một giường lớn. Trải qua mấy ngày nay, mặc dù hai người không có thân mật đến một bước cuối cùng, nhưng thân mật nên có cũng không sai biệt lắm đều đã có rồi.

Điện thoại còn là Hạng Việt đưa cho cô, từ lúc đầu anh vẫn dựa vào một bên không nói tiếng nào, cho đến lúc cúp điện thoại, Hạng Việt bế cô vào trong ngực, mặc dù không biết rốt cuộc Hề Duy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến có thể cũng không lạc quan.

Hôm nay anh em đến công trường, bị vài tên côn đồ chặn lại, trên người bị ba đao, trong đó có một đao. . . . . .

Ngoan, đừng nóng vội, Hề Duy không có việc gì, Hạng Việt cắt đứt lời nói nghẹn ngào của cô, quả quyết nói, Hiện tại anh lập tức đặt vé máy bay, em đi thay quần áo, đi về lấy hộ chiếu của em trước, em hỏi lại một chút Hề Duy đang ở bệnh viện nào, Vệ tổng của Hoa Tin ở nước Anh giao thiệp rất rộng, hiện tại anh sẽ gọi điện thoại cho đại ca Mục Thanh của anh, để cho anh ấy giúp một tay liên lạc với Vệ tổng.

Giống như Phùng Tranh bởi vì Hề Hi tỉnh táo mà có chỗ dựa, hiện tại Hề Hi cũng là như thế. Hạng Việt nói rõ ràng mạch lạc để cho cô lần nữa trấn định lại, hít thở sâu mấy hơi, bắt buộc mình tỉnh táo.

Mục Thanh nhận được điện thoại nhờ giúp đỡ của anh em đó là nghĩa bất dung từ không hai lời, cũng bảo đảm sẽ không để lộ chuyện đại thiếu gia nhà họ Hề ngàn cân treo sợi tóc ra ngoài. Rất nhanh đã liên lạc với Vệ Cẩm Huyên, cũng lấy được sự đồng ý của đối phương, trước tiên liên lạc với nước Anh bên kia, chờ Hề Hi và Hạng Việt ngồi lên máy bay thì Hề Duy ở bệnh viện bên kia cũng lại nghênh đón một nhóm bác sĩ.

Từ sân bay ra ngoài, ở Luân Đôn chính là chưa tới tám giờ sáng. Ngoài phi trường có nhân viên Vệ Cẩm Huyên sắp xếp nhận điện thoại, từ lúc lên máy bay Hề Hi đã bắt đầu trầm mặc, lúc này càng không ý định hàn huyên với người khác. Nhiệm vụ này đành giao cho Hạng Việt, trước tiên cô liên lạc với Phùng Tranh, Phùng Tranh vẫn chưa từng nghỉ ngơi, từ trong giọng nói có thể nghe ra tràn đầy mệt mỏi: Phẫu thuật coi như thành công, nhưng còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. . . . . .

Từ phi trường đến bệnh viện hao tốn một ít thời gian. Lúc xuống xe


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status