Mấy cô gái không kiềm chế được sự kích động trong lòng, giống như binh lính đang chờ kiểm duyệt.
Cô gái muốn mắng Dung Hoan lập tức thu lại vẻ giương nanh múa vuốt vừa rồi, nét mặt biểu lộ nụ cười vui vẻ, thấy Phó Tư Diễn càng đi càng gần, cô ta vén tóc rối ra sau tai, đầu ngón tay lướt qua trước ngực khêu lên một cái, giọng nói điệu đà: “Cậu...”
Chữ “Phó” còn chưa bật ra khỏi miệng thì Phó Tư Diễn đã đi lướt qua người cô ta, giống như coi cô ta là không khí, không thèm nhìn cô ta một chút.
Giống như bị giội một gáo nước lạnh, nụ cười trên mặt cô gái cứng đờ, dây thần kinh xấu hổ nóng lên.
Cô ta không cam lòng quay đầu lại, ánh mắt đi theo bóng dáng của Phó Tư Diễn, lại nhìn thấy anh đi tới trước vị trí của nữ sinh kia, sau đó lại ngồi xổm xuống nhìn cô gái đó, khuông mặt đầy cưng chiều.
Mấy cô gái trố mắt ngoác mồm, khó mà tin được.
Trong tầm mắt của Dung Hoan, hai tay Phó Tư Diễn chống lên hai bên cạnh cô, giống như đang bao vây cô trong phạm vi lãnh thổ của mình.
Nhiệt độ trên mặt cô chưa lùi, ngược lại còn tăng cao hơn, âm thanh gọi hắn còn nhỏ đi mấy phần: “Chú Phó...”
Phó Tư Diễn nhếch môi mỏng lên, khá kiên nhẫn hỏi: “Sao không thay áo tắm đi?”
“Cháu... Cháu không biết bơi.”
Đáy mắt anh xẹt qua một ý cười, dùng đầu ngón tay sờ lên thịt mềm trên cằm của cô, giống như là đang trêu chọc mèo con: “Không sao đâu, chú có thể dạy cháu.”
Thấy cô vẫn rụt rè, anh nhìn sang một đầu khác của bể bơi: “Vẫn còn có phao bơi, hơn nữa trong lúc đó chú sẽ bảo vệ cháu, sẽ không sao đâu, được không?”
Rốt cuộc cô cũng đồng ý, anh xoa đầu của cô, ý cười càng sâu: “Thật ngoan.”
Phó Tư Diễn đứng dậy đi sang một bên, bấm một số điện thoại, đầu bên kia dường như đang muốn hỏi kiểu dáng áo tắm như thế nào, Dung Hoan quay đầu, đối diện với ánh mắt của mấy người phụ nữ kia, chỉ thấy bọn họ hoàn toàn không còn vẻ huênh hoang đắc ý như trước mà sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Dung Hoan nhìn bọn họ thì sợ đến mức lập tức rời đi.
Cô lặng lẽ hé miệng nở nụ cười.
Chưa tới năm phút đồng hồ, một nữ nhân viên mang một bộ đồ bơi tới, cũng dẫn Dung Hoan đi tới phòng thay đồ.
Phó Tư Diễn chọn áo tắm cho cô rất bảo thủ, váy áo màu hồng phấn, vải che hết những chỗ cần che.
Cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, chậm rì rì đi về phía bể bơi, cô hít sâu mấy hơi thở để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.
Đã mấy năm rồi cô không bơi, khi còn bé bố mẹ có dẫn cô tới hồ bơi nhưng mà lúc đó cô còn nhỏ, không biết bơi, Vương Hi Hi đùa dai đẩy mạnh cô vào trong nước làm cho cô uống rất nhiều nước. Mẹ không những không trách Vương Hi Hi mà còn nói cô nhát gan, từ đó cô bị ám ảnh với bể bơi.
Nhưng vừa rồi Phó Tư Diễn nói như vậy, cô càng an lòng mà đồng ý. Không biết từ lúc nào, trong lòng cô, nơi có Phó Tư Diễn thì nơi đó cho cô cảm giác an toàn.
Vũ Lương ở trên bờ uống nước nhìn thấy Dung Hoan đến gần thì chạy lên trước, cười hì hì nói với cô: “Hoan Hoan, nghe nói cháu không biết bơi, chú Vũ dạy cháu bơi được không? Trước đây chú giật chức quán quân môn bơi lội ở trường đó.”
Dung Hoan còn chưa trả lời đã thấy Phó Tư Diễn đi lên trước, sau đó không phí lời một câu nào, đạp thẳng Vũ Lương vào trong nước.
“Ầm...” Bọt nước văng tung toé lên rất nhiều, Vũ Lương lau nước trên mặt, tức đến nỗi nổ tung: “Phó Tư Diễn, con mẹ nó cậu có bệnh à!”
Mọi người đều cười, ánh mắt Phó Tư Diễn lại di chuyển về phía Dung Hoan một lần nữa, lông mày nhếch lên một cái nói: “Rất đáng yêu.”
Sắc mặt Dung Hoan xấu hổ, cụp mắt không nói gì.
Sau khi hoàn thành động tác khởi động, Dung Hoan xuống nước, Phó Tư Diễn cầm phao bơi con vịt nhỏ màu vàng tới, Dung Hoan ôm chặt lấy, trong chốc lát không dám buông tay.
"Cứ học thế này thì không bơi được.” Phó Tư Diễn lấy con vịt nhỏ màu vàng trong tay cô đi, ném lên trên bờ, Dung Hoan sợ đến mức chỉ có thể bám lấy cánh tay của anh.
Anh nở nụ cười: “Sao lại sợ hãi như thế.”
Anh hướng dẫn cô luyện tập nín thở trước, Dung Hoan nhát gan nhưng Phó Tư Diễn rất kiên nhẫn, Vũ Lương thi thoảng sẽ tiến lại gần quấy rối, lúc nào cũng bị anh đánh đuổi đi.
“Cậu xem Phó Tư Diễn bảo vệ cháu gái nhỏ thành như thế nào rồi...” Vũ Lương nói với Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng nhìn anh ấy, cười nói: “Nếu tôi có cháu gái nhỏ, tôi cũng không dám để tới gần cậu.”
“Mẹ kiếp, tôi đáng sợ như thế à...”
Sau khi Dung Hoan luyện nín thở xong, Phó Tư Diễn nắm lấy eo của cô rồi để cho hai chân của cô nổi lên trên mặt nước, cô sợ đến mức giãy giụa muốn xuống, anh lập tức động viên nói: “Đừng sợ, chú kéo cháu rồi, cháu thử động tác tay và chân đi, luyện tập một chút.”
Lúc đầu động tác của Dung Hoan có chút gò bó, nhưng cánh tay Phó Tư Diễn vững vàng mà giữ lấy cô, cô chậm rãi làm các động tác.
Nhưng trong lúc cô đang dần dần thả lỏng, bỗng nhiên Phó Tư Diễn buông tay ra, cả người cô lập tức chìm xuống dưới.
Giống như bóng tối lập tức bao phủ, cô bị dọa cho hai tay hoảng loạn khua khoắng chưa tới hai lần thì bên hông đã được kéo lên, nửa người được đưa ra khỏi mặt nước.
Một cái tay khác của Phó Tư Diễn giữ lấy đầu gối của cô, vững vàng ôm cô lên.
Phó Tư Diễn cho rằng cô có thể bơi, nghĩ rằng lặng lẽ buông tay để cho cô thử, nhưng ai ngờ cô gái nhỏ lập tức cảm giác được.
Cô uống một ngụm nước nhỏ, cảm giác sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn bị đánh tan, bàn tay vô thức ôm chặt lấy cổ anh, mũi hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ đang bị sợ hãi, vô cùng đáng thương.
Phó Tư Diễn giơ tay vén tóc rối trên mặt cô, giọng nói mềm mại như nước: “Có thấy khá hơn chút nào không?”
Dung Hoan chậm rãi gật đầu, Phó Tư Diễn nhìn, bóp bóp mũi nhỏ của cô, trêu chọc hỏi: “Sao lại ngốc như thế? Có chú ở đây, sợ cái gì.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Là chú nói sẽ không buông tay...”
Anh cười nhẹ mấy tiếng: “Được, là chú sai, vậy Hoan Hoan muốn trừng phạt chú cũng được.”
Miệng nhỏ của Dung Hoan bĩu lên: “Cháu không muốn chú dạy.”
Lông mày dài của anh nhếch lên một cái: “Người khác dạy chú không yên lòng.”
Cô bĩu môi, chỉ có thể chỉ vào vịt nhỏ màu vàng trên bờ: “Cháu muốn phao bơi.”
Cuối cùng anh vẫn không ngăn nổi cô, lấy giúp cô phao bơi trở lại để cô tự chơi, sau đó lên bờ nghỉ một lúc.
-
Chạng vạng, thấy chơi cũng gần đủ rồi, mấy người dự định đi ăn cơm. Bạch Ngưng dẫn Hoan Hoan đi thay quần áo, tiện thể đi tắm rửa.
Sau khi ra ngoài, Bạch Ngưng nhận được điện thoại của Vũ Lương, bảo bọn họ gặp nhau ở phòng ăn.
Bạch Ngưng và Dung Hoan chậm rãi đi bộ qua đó, dọc theo con đường nhỏ lát đá bên hồ, những đám mây ở chân trời bị ánh nắng thiêu đốt thành từng mảnh hồng rực, cực kỳ xinh đẹp.
Hai người trò chuyện với nhau, gần tới phòng ăn đột nhiên có một người xuất hiện, mỉm cười nói với Bạch Ngưng: “Ngài Tiêu bảo tôi thông báo cho cô rằng anh ấy đến rồi ạ.”
“Ồ, anh ấy ở đâu?!”
Bạch Ngưng nhìn thấy ở phía xa có một người đàn ông đang vẫy tay về phía cô ấy, cô ấy mừng rỡ chạy tới, được người đàn ông kia ôm vào trong ngực.
Dung Hoan nhìn thì ngốc luôn tại chỗ, nghe thấy có âm thanh quen thuộc phía sau truyền đến: “Nhóc con, chú ở chỗ này.”
Cô quay đầu, Phó Tư Diễn đi lên trước, cũng nhìn thấy hình ảnh Bạch Ngưng và người đàn ông kia ôm nhau, lại không ngạc nhiên chút nào.
Dung Hoan không nhịn được tò mò: “Chú Phó, đó là bạn trai của chị Bạch Ngưng sao?”
Phó Tư Diễn cười xoa đầu cô: “Ừm, nếu không thì sao?”
Dung Hoan nhìn người đàn ông kia, anh ấy đeo kính đen, đứng quá xa nên khuôn mặt hơi mơ hồ không nhìn rõ, nhưng mà cô hơi có cảm giác có chút quen mắt. Còn chưa kịp nghĩ nhiều cô đã được Phó Tư Diễn dẫn vào phòng ăn.
-
Ăn cơm tối xong, Dung Hoan trở lại chỗ nghỉ ngơi, Phó Tư Diễn đã đặt một căn biệt thự có tầm nhìn ngắm cảnh đẹp nhất ở đây, dậy sớm có thể ngắm mặt trời mọc.
Sau khi đi vào, Dung Hoan ngồi trên ghế sofa, Phó Tư Diễn nhận điện thoại của Vũ Lương: “Buổi tối đi hát không? Còn có cả rạp chiếu phim tư nhân, dẫn Hoan Hoan đến đây không, không có người khác đâu.”
Phó Tư Diễn hỏi ý kiến của Dung Hoan, cô nói mình không đi, muốn ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Vũ Lương lại thúc giục nhiều lần, Phó Tư Diễn không còn cách nào khác đành phải qua đó, trước khi đi anh nói với Dung Hoan: “Vậy cháu ở đây ngoan ngoãn chờ chú về, muốn đi ra ngoài chơi thì gọi điện thoại cho chú, đừng chạy loạn, được chứ?” Dù sao khu nghỉ dưỡng này xa lạ, anh không yên tâm.
“Vâng.”
Anh đi rồi, Dung Hoan đi tới bộ Piano màu trắng bên cạnh, ngồi lên rồi thì không nhịn được biểu diễn một chút. Cảm giác đàn rất tốt, Dung Hoan biết ngay có giá trị không hề nhỏ.
Đánh đàn xong, cô đi vào nhà bếp thì thấy trong tủ lạnh có bày cocktail, cô tiện tay cầm một lấy một chai có vị việt quất, đi lên lầu.
Trên ban công có bày hai chiếc ghế xích đu, cô đi tới ngồi lên, phóng tầm mắt nhìn cảnh đêm trong khu nghỉ dưỡng.
Bầu trời được bao phủ bởi một mảnh màu xanh lam bạc, bên trên được tô điểm đầy ánh sao và một mặt trăng bán nguyệt, cô uống chút cocktail, hơi có chút say, làn gió hiu hiu thổi, cực kỳ thích ý thoải mái.
-
Mới hơn mười giờ, Phó Tư Diễn đã trở về biệt thự, đi dạo một vòng quanh lầu một không thấy cô gái nhỏ đâu, lại đi lên tầng hai, cuối cùng nhìn thấy cô ngủ trên chiếc xích đu ngoài ban công thì mới yên lòng.
Anh nhỏ giọng đi lên trước, nửa ngồi xổm người xuống, lấy cái chai trong tay cô ra, nhìn rõ vỏ chai rồi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi của cô: “Nhóc con, lại uống rượu trộm.” Chẳng trách sắc mặt lại đỏ lên, còn ngủ nữa.
Anh than nhẹ một tiếng, ôm cô lên, giọng nói đầy cưng chiều: “Đi thôi, đi ngủ.”
Dung Hoan mơ mơ màng màng, ôm lấy cổ anh, gục đầu xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Cháu còn chưa uống hết...”
“Uống hết? Uống hết sẽ bị đánh.”
“Chú dám.”
Anh nhíu mày, giọng nói đè thấp mấy phần: “Sao chú lại không dám?”
“Vậy cháu sẽ không ở bên chú nữa…” Cô uống rượu say cũng cực kỳ trẻ con.
Anh nặng nề nở nụ cười, cuối cùng bổ sung một câu: “Không dám, hơn nữa chú cũng không nỡ đánh.”
Cô mơ màng, trong đầu lại chuyển sang kênh khác: “Miến chua cay, mì cay, mì lạnh, lẩu, thịt nướng, cua lông lớn, bún riêu cua...”
Anh bị cô chọc cho phát cười: “Hoan Hoan muốn ăn nhiều thứ như vậy sao?”
"Vâng."
"Vậy thích ăn nhất cái gì?"
"Thích nhất..." Trong miệng cô lặp lại hai chữ này, đầu nghiêng đi, hơi kéo xuống, bờ môi mềm mại hồng nhuận kề sát lên cổ anh, giống như rơi xuống một nụ hôn.
Cả người anh cứng đờ.
Cả người cô gái nhỏ mềm mại tựa lên vai anh, chóp mũi thở ra hơi nóng, giống như bàn chải nhỏ, gãi cho người ta phát ngứa, trong nháy mắt anh bất ngờ lại nghe thấy từ làn môi đỏ của cô phát ra vài chữ mềm mại: “Cháu thích chú Phó nhất...”
Cô gái muốn mắng Dung Hoan lập tức thu lại vẻ giương nanh múa vuốt vừa rồi, nét mặt biểu lộ nụ cười vui vẻ, thấy Phó Tư Diễn càng đi càng gần, cô ta vén tóc rối ra sau tai, đầu ngón tay lướt qua trước ngực khêu lên một cái, giọng nói điệu đà: “Cậu...”
Chữ “Phó” còn chưa bật ra khỏi miệng thì Phó Tư Diễn đã đi lướt qua người cô ta, giống như coi cô ta là không khí, không thèm nhìn cô ta một chút.
Giống như bị giội một gáo nước lạnh, nụ cười trên mặt cô gái cứng đờ, dây thần kinh xấu hổ nóng lên.
Cô ta không cam lòng quay đầu lại, ánh mắt đi theo bóng dáng của Phó Tư Diễn, lại nhìn thấy anh đi tới trước vị trí của nữ sinh kia, sau đó lại ngồi xổm xuống nhìn cô gái đó, khuông mặt đầy cưng chiều.
Mấy cô gái trố mắt ngoác mồm, khó mà tin được.
Trong tầm mắt của Dung Hoan, hai tay Phó Tư Diễn chống lên hai bên cạnh cô, giống như đang bao vây cô trong phạm vi lãnh thổ của mình.
Nhiệt độ trên mặt cô chưa lùi, ngược lại còn tăng cao hơn, âm thanh gọi hắn còn nhỏ đi mấy phần: “Chú Phó...”
Phó Tư Diễn nhếch môi mỏng lên, khá kiên nhẫn hỏi: “Sao không thay áo tắm đi?”
“Cháu... Cháu không biết bơi.”
Đáy mắt anh xẹt qua một ý cười, dùng đầu ngón tay sờ lên thịt mềm trên cằm của cô, giống như là đang trêu chọc mèo con: “Không sao đâu, chú có thể dạy cháu.”
Thấy cô vẫn rụt rè, anh nhìn sang một đầu khác của bể bơi: “Vẫn còn có phao bơi, hơn nữa trong lúc đó chú sẽ bảo vệ cháu, sẽ không sao đâu, được không?”
Rốt cuộc cô cũng đồng ý, anh xoa đầu của cô, ý cười càng sâu: “Thật ngoan.”
Phó Tư Diễn đứng dậy đi sang một bên, bấm một số điện thoại, đầu bên kia dường như đang muốn hỏi kiểu dáng áo tắm như thế nào, Dung Hoan quay đầu, đối diện với ánh mắt của mấy người phụ nữ kia, chỉ thấy bọn họ hoàn toàn không còn vẻ huênh hoang đắc ý như trước mà sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Dung Hoan nhìn bọn họ thì sợ đến mức lập tức rời đi.
Cô lặng lẽ hé miệng nở nụ cười.
Chưa tới năm phút đồng hồ, một nữ nhân viên mang một bộ đồ bơi tới, cũng dẫn Dung Hoan đi tới phòng thay đồ.
Phó Tư Diễn chọn áo tắm cho cô rất bảo thủ, váy áo màu hồng phấn, vải che hết những chỗ cần che.
Cô đi ra khỏi phòng thay quần áo, chậm rì rì đi về phía bể bơi, cô hít sâu mấy hơi thở để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.
Đã mấy năm rồi cô không bơi, khi còn bé bố mẹ có dẫn cô tới hồ bơi nhưng mà lúc đó cô còn nhỏ, không biết bơi, Vương Hi Hi đùa dai đẩy mạnh cô vào trong nước làm cho cô uống rất nhiều nước. Mẹ không những không trách Vương Hi Hi mà còn nói cô nhát gan, từ đó cô bị ám ảnh với bể bơi.
Nhưng vừa rồi Phó Tư Diễn nói như vậy, cô càng an lòng mà đồng ý. Không biết từ lúc nào, trong lòng cô, nơi có Phó Tư Diễn thì nơi đó cho cô cảm giác an toàn.
Vũ Lương ở trên bờ uống nước nhìn thấy Dung Hoan đến gần thì chạy lên trước, cười hì hì nói với cô: “Hoan Hoan, nghe nói cháu không biết bơi, chú Vũ dạy cháu bơi được không? Trước đây chú giật chức quán quân môn bơi lội ở trường đó.”
Dung Hoan còn chưa trả lời đã thấy Phó Tư Diễn đi lên trước, sau đó không phí lời một câu nào, đạp thẳng Vũ Lương vào trong nước.
“Ầm...” Bọt nước văng tung toé lên rất nhiều, Vũ Lương lau nước trên mặt, tức đến nỗi nổ tung: “Phó Tư Diễn, con mẹ nó cậu có bệnh à!”
Mọi người đều cười, ánh mắt Phó Tư Diễn lại di chuyển về phía Dung Hoan một lần nữa, lông mày nhếch lên một cái nói: “Rất đáng yêu.”
Sắc mặt Dung Hoan xấu hổ, cụp mắt không nói gì.
Sau khi hoàn thành động tác khởi động, Dung Hoan xuống nước, Phó Tư Diễn cầm phao bơi con vịt nhỏ màu vàng tới, Dung Hoan ôm chặt lấy, trong chốc lát không dám buông tay.
"Cứ học thế này thì không bơi được.” Phó Tư Diễn lấy con vịt nhỏ màu vàng trong tay cô đi, ném lên trên bờ, Dung Hoan sợ đến mức chỉ có thể bám lấy cánh tay của anh.
Anh nở nụ cười: “Sao lại sợ hãi như thế.”
Anh hướng dẫn cô luyện tập nín thở trước, Dung Hoan nhát gan nhưng Phó Tư Diễn rất kiên nhẫn, Vũ Lương thi thoảng sẽ tiến lại gần quấy rối, lúc nào cũng bị anh đánh đuổi đi.
“Cậu xem Phó Tư Diễn bảo vệ cháu gái nhỏ thành như thế nào rồi...” Vũ Lương nói với Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng nhìn anh ấy, cười nói: “Nếu tôi có cháu gái nhỏ, tôi cũng không dám để tới gần cậu.”
“Mẹ kiếp, tôi đáng sợ như thế à...”
Sau khi Dung Hoan luyện nín thở xong, Phó Tư Diễn nắm lấy eo của cô rồi để cho hai chân của cô nổi lên trên mặt nước, cô sợ đến mức giãy giụa muốn xuống, anh lập tức động viên nói: “Đừng sợ, chú kéo cháu rồi, cháu thử động tác tay và chân đi, luyện tập một chút.”
Lúc đầu động tác của Dung Hoan có chút gò bó, nhưng cánh tay Phó Tư Diễn vững vàng mà giữ lấy cô, cô chậm rãi làm các động tác.
Nhưng trong lúc cô đang dần dần thả lỏng, bỗng nhiên Phó Tư Diễn buông tay ra, cả người cô lập tức chìm xuống dưới.
Giống như bóng tối lập tức bao phủ, cô bị dọa cho hai tay hoảng loạn khua khoắng chưa tới hai lần thì bên hông đã được kéo lên, nửa người được đưa ra khỏi mặt nước.
Một cái tay khác của Phó Tư Diễn giữ lấy đầu gối của cô, vững vàng ôm cô lên.
Phó Tư Diễn cho rằng cô có thể bơi, nghĩ rằng lặng lẽ buông tay để cho cô thử, nhưng ai ngờ cô gái nhỏ lập tức cảm giác được.
Cô uống một ngụm nước nhỏ, cảm giác sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn bị đánh tan, bàn tay vô thức ôm chặt lấy cổ anh, mũi hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ đang bị sợ hãi, vô cùng đáng thương.
Phó Tư Diễn giơ tay vén tóc rối trên mặt cô, giọng nói mềm mại như nước: “Có thấy khá hơn chút nào không?”
Dung Hoan chậm rãi gật đầu, Phó Tư Diễn nhìn, bóp bóp mũi nhỏ của cô, trêu chọc hỏi: “Sao lại ngốc như thế? Có chú ở đây, sợ cái gì.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Là chú nói sẽ không buông tay...”
Anh cười nhẹ mấy tiếng: “Được, là chú sai, vậy Hoan Hoan muốn trừng phạt chú cũng được.”
Miệng nhỏ của Dung Hoan bĩu lên: “Cháu không muốn chú dạy.”
Lông mày dài của anh nhếch lên một cái: “Người khác dạy chú không yên lòng.”
Cô bĩu môi, chỉ có thể chỉ vào vịt nhỏ màu vàng trên bờ: “Cháu muốn phao bơi.”
Cuối cùng anh vẫn không ngăn nổi cô, lấy giúp cô phao bơi trở lại để cô tự chơi, sau đó lên bờ nghỉ một lúc.
-
Chạng vạng, thấy chơi cũng gần đủ rồi, mấy người dự định đi ăn cơm. Bạch Ngưng dẫn Hoan Hoan đi thay quần áo, tiện thể đi tắm rửa.
Sau khi ra ngoài, Bạch Ngưng nhận được điện thoại của Vũ Lương, bảo bọn họ gặp nhau ở phòng ăn.
Bạch Ngưng và Dung Hoan chậm rãi đi bộ qua đó, dọc theo con đường nhỏ lát đá bên hồ, những đám mây ở chân trời bị ánh nắng thiêu đốt thành từng mảnh hồng rực, cực kỳ xinh đẹp.
Hai người trò chuyện với nhau, gần tới phòng ăn đột nhiên có một người xuất hiện, mỉm cười nói với Bạch Ngưng: “Ngài Tiêu bảo tôi thông báo cho cô rằng anh ấy đến rồi ạ.”
“Ồ, anh ấy ở đâu?!”
Bạch Ngưng nhìn thấy ở phía xa có một người đàn ông đang vẫy tay về phía cô ấy, cô ấy mừng rỡ chạy tới, được người đàn ông kia ôm vào trong ngực.
Dung Hoan nhìn thì ngốc luôn tại chỗ, nghe thấy có âm thanh quen thuộc phía sau truyền đến: “Nhóc con, chú ở chỗ này.”
Cô quay đầu, Phó Tư Diễn đi lên trước, cũng nhìn thấy hình ảnh Bạch Ngưng và người đàn ông kia ôm nhau, lại không ngạc nhiên chút nào.
Dung Hoan không nhịn được tò mò: “Chú Phó, đó là bạn trai của chị Bạch Ngưng sao?”
Phó Tư Diễn cười xoa đầu cô: “Ừm, nếu không thì sao?”
Dung Hoan nhìn người đàn ông kia, anh ấy đeo kính đen, đứng quá xa nên khuôn mặt hơi mơ hồ không nhìn rõ, nhưng mà cô hơi có cảm giác có chút quen mắt. Còn chưa kịp nghĩ nhiều cô đã được Phó Tư Diễn dẫn vào phòng ăn.
-
Ăn cơm tối xong, Dung Hoan trở lại chỗ nghỉ ngơi, Phó Tư Diễn đã đặt một căn biệt thự có tầm nhìn ngắm cảnh đẹp nhất ở đây, dậy sớm có thể ngắm mặt trời mọc.
Sau khi đi vào, Dung Hoan ngồi trên ghế sofa, Phó Tư Diễn nhận điện thoại của Vũ Lương: “Buổi tối đi hát không? Còn có cả rạp chiếu phim tư nhân, dẫn Hoan Hoan đến đây không, không có người khác đâu.”
Phó Tư Diễn hỏi ý kiến của Dung Hoan, cô nói mình không đi, muốn ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Vũ Lương lại thúc giục nhiều lần, Phó Tư Diễn không còn cách nào khác đành phải qua đó, trước khi đi anh nói với Dung Hoan: “Vậy cháu ở đây ngoan ngoãn chờ chú về, muốn đi ra ngoài chơi thì gọi điện thoại cho chú, đừng chạy loạn, được chứ?” Dù sao khu nghỉ dưỡng này xa lạ, anh không yên tâm.
“Vâng.”
Anh đi rồi, Dung Hoan đi tới bộ Piano màu trắng bên cạnh, ngồi lên rồi thì không nhịn được biểu diễn một chút. Cảm giác đàn rất tốt, Dung Hoan biết ngay có giá trị không hề nhỏ.
Đánh đàn xong, cô đi vào nhà bếp thì thấy trong tủ lạnh có bày cocktail, cô tiện tay cầm một lấy một chai có vị việt quất, đi lên lầu.
Trên ban công có bày hai chiếc ghế xích đu, cô đi tới ngồi lên, phóng tầm mắt nhìn cảnh đêm trong khu nghỉ dưỡng.
Bầu trời được bao phủ bởi một mảnh màu xanh lam bạc, bên trên được tô điểm đầy ánh sao và một mặt trăng bán nguyệt, cô uống chút cocktail, hơi có chút say, làn gió hiu hiu thổi, cực kỳ thích ý thoải mái.
-
Mới hơn mười giờ, Phó Tư Diễn đã trở về biệt thự, đi dạo một vòng quanh lầu một không thấy cô gái nhỏ đâu, lại đi lên tầng hai, cuối cùng nhìn thấy cô ngủ trên chiếc xích đu ngoài ban công thì mới yên lòng.
Anh nhỏ giọng đi lên trước, nửa ngồi xổm người xuống, lấy cái chai trong tay cô ra, nhìn rõ vỏ chai rồi bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi của cô: “Nhóc con, lại uống rượu trộm.” Chẳng trách sắc mặt lại đỏ lên, còn ngủ nữa.
Anh than nhẹ một tiếng, ôm cô lên, giọng nói đầy cưng chiều: “Đi thôi, đi ngủ.”
Dung Hoan mơ mơ màng màng, ôm lấy cổ anh, gục đầu xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Cháu còn chưa uống hết...”
“Uống hết? Uống hết sẽ bị đánh.”
“Chú dám.”
Anh nhíu mày, giọng nói đè thấp mấy phần: “Sao chú lại không dám?”
“Vậy cháu sẽ không ở bên chú nữa…” Cô uống rượu say cũng cực kỳ trẻ con.
Anh nặng nề nở nụ cười, cuối cùng bổ sung một câu: “Không dám, hơn nữa chú cũng không nỡ đánh.”
Cô mơ màng, trong đầu lại chuyển sang kênh khác: “Miến chua cay, mì cay, mì lạnh, lẩu, thịt nướng, cua lông lớn, bún riêu cua...”
Anh bị cô chọc cho phát cười: “Hoan Hoan muốn ăn nhiều thứ như vậy sao?”
"Vâng."
"Vậy thích ăn nhất cái gì?"
"Thích nhất..." Trong miệng cô lặp lại hai chữ này, đầu nghiêng đi, hơi kéo xuống, bờ môi mềm mại hồng nhuận kề sát lên cổ anh, giống như rơi xuống một nụ hôn.
Cả người anh cứng đờ.
Cả người cô gái nhỏ mềm mại tựa lên vai anh, chóp mũi thở ra hơi nóng, giống như bàn chải nhỏ, gãi cho người ta phát ngứa, trong nháy mắt anh bất ngờ lại nghe thấy từ làn môi đỏ của cô phát ra vài chữ mềm mại: “Cháu thích chú Phó nhất...”
/78
|