Sau khi Kế Sâm đưa Từ Nhụy Sương xong, anh ta trở về đón Phó Tư Diễn.
Trên xe, người đàn ông ghế sau nhìn quán ăn khuya đối diện, không nói một lời.
Trong xe rơi vào sự im lặng cực kỳ áp lực, Kế Sâm thở mạnh cũng không dám, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt của sếp cực nặng nề, ánh mắt nhòe đi nhiễm nỗi lòng nặng nề.
Rõ ràng tới tối nay vẫn rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao giờ lại biến thành như vậy.
Kế Sâm không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng anh ta chắc chắn là liên quan đến cô gái nhỏ trong quán ăn khuya kia.
Hơn mười phút sau, Phó Tư Diễn nhìn thấy Dung Hoan đi ra từ quán đối diện, cay mày, chỉ qua một chốc, anh đẩy cửa xe.
Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, anh đi thẳng về phía cô, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ.
Từng tiếng từng tiếng, như một con dao.
Đâm vào lòng anh.
Dung Hoan đang vùi đầu, đột nhiên cảm nhận được một đôi tay chạm vào cô, chậm rãi đi xuống, sau đó ôm mặt cô lên.
Trước mắt cô mơ hồ, khuôn mặt Phó Tư Diễn in trong mắt cô.
Dù cô say, cũng phải kinh ngạc đến mức dừng khóc, nói không nên lời.
Không phải anh đi tiễn Từ Nhụy Sương sao?
Lần trước cô khóc, lòng anh đã bị cô quấy đến loạn, giờ phút này dáng vẻ cả mặt toàn nước mắt, mũi đỏ lên của cô khiến anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác trái tim như bị người ta bóp chặt.
Anh nắm lấy bả vai cô, kéo cô lên, cúi đầu nhìn, đáy mắt như mực đen bị đánh đổ, làn môi mỏng thốt ra mấy chữ nghẹn ngào: “Hoan Hoan, đừng khóc, về nhà với chú.”
Dung Hoan nhăn mày, muốn hất tay anh ra: “Cháu không cần…”
Anh ngửi được mùi rượu trên người cô, mặt tối sầm lại, tay nắm bả vai cô siết chặt: “Cháu say rồi.”
“Cháu không có say…”
Cô gái nhỏ mất bình tĩnh, anh im lặng mấy giây, khom lưng bế ngang cô lên, xoay người đi về phía chiếc xe.
Dung Hoan rũ đầu, nước mắt lại rớt ra: “Cháu không muốn ngồi chung một xe với Từ Nhụy Sương, chú thả cháu xuống đi…” Say rồi, nên lời thốt ra cũng không hề kiêng dè.
Bước chân của Phó Tư Diễn khựng lại, ngay sau đó không quan tâm đến sự phản kháng của cô, đi càng nhanh hơn.
Kế Sâm đã mở cửa ghế sau, Phó Tư Diễn bỏ cô gái nhỏ vào.
Anh cũng ngồi vào, giọng nói rất trầm như mang theo chút trách cứ: “Làm gì có Từ Nhụy Sương?”
Trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Dung Hoan bị giọng điệu của anh dọa, một câu cũng không nói, chỉ cuộn người trong góc, nhìn qua càng đáng thương.
Anh nhìn cô chằm chằm, trái cổ lăn lăn, sau một lúc lâu mới kéo cô lại, trong giọng nói đều là sự thỏa hiệp và dịu dàng: “Chú không hung dữ với cháu, đừng khóc được không?”
Anh lau nước mắt trên mặt giúp cô, động tác nhẹ nhàng đến lạ.
Dung Hoan ngẩng đầu nhìn anh, mùi vị vừa chát vừa ngọt trong lòng càng mãnh liệt. Ngay sau đó, cô nương theo men say, giơ tay ôm lấy cổ anh rồi chôn mặt vào đó, nghiêng người ôm anh.
Cơ thể Phó Tư Diễn bỗng cứng đờ, sau đó đáy mắt anh lóe lên luồng sáng không che nổi, độ ấm cơ thể bỗng nhiên bị thân hình mềm mại làm cho tăng cao.
Không khí trong xe rơi vào mờ ám.
Anh giơ tay muốn kéo cô ra, không biết sao cô càng ôm càng chặt, giống như treo trên người anh.
“Dung Hoan.” Anh mở miệng, giọng nói trầm khàn.
Rồi sau đó, anh cảm thấy giữa cổ chậm rãi nóng ướt.
Là cô đang rơi nước mắt trong thầm lặng.
Cuối cùng anh không có cách nào đẩy cô ra.
“Chú Phó, chú thích Từ Nhụy Sương sao?” Giọng cô rất nhẹ, hỏi đến là e dè rụt rè.
Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng mở miệng trả lời cô: “Không thích.”
Ngón tay Dung Hoan kéo nhẹ cổ áo anh, cách một lúc lâu mới gọi anh một tiếng: “Phó Tư Diễn ——”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên đầy đủ của anh.
Người đàn ông ngây người.
“Nếu chú không phải chú của cháu, thì thật tốt…”
Nếu giữa họ không có lớp ngăn cách kia, cô có thể dũng cảm thể hiện tâm ý của cô với anh, cũng không đến mức để cô nhìn anh ở cạnh người phụ nữ khác, còn cô chỉ có thể ghen tỵ sau lưng.
Cô gái nhỏ nói xong, sau đó tay ôm cổ anh đã thả lỏng, không nhúc nhích nữa, cô ngủ thiếp đi rồi.
Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn cô, trong đầu chậm chạp không thể bình phục sau cú đánh mạnh từ câu nói kia của cô.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, miệng cô gái nhỏ thở ra hơi nóng từng chút từng chút đều đặn phun vào cổ anh, trán anh dần nhíu lại, hơi cụp đôi mắt đang quay cuồng cảm xúc.
Sau một lúc lâu, cuối cũng anh cũng không kiềm chế nổi mà giơ tay, ôm lấy eo nhỏ của cô, động tác nhẹ nhàng không muốn đánh thức cô.
Thật lâu sau nữa, anh buông lỏng tay ra, đặt cô gái nhỏ sang một bên. Kế Sâm nhận được tin nhắn, trở về xe.
“Lái chậm một chút.” Phó Tư Diễn bảo.
Kế Sâm cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cái gì cũng không dám hỏi nhiều, nhìn nhiều.
Xe chạy vững chãi, điện thoại của Dung Hoan ở dưới đệm phát ra tiếng rung, nhưng căn bản không đánh thức được cô.
Vang lên rất lâu, Phó Tư Diễn cầm điện thoại, nhìn thấy bên trên là tên của Thôi Tinh Dữu.
Anh nhận cuộc gọi, giọng nói sốt ruột của Thôi Tinh Dữu truyền đến: “Hoan Hoan em đi đâu rồi vậy!”
“Tôi là chú của Dung Hoan, mang con bé về nhà trước.”
Nghe thấy giọng của Phó Tinh Diễn, cuối cùng Thôi Tinh Dữu cũng yên lòng: “Vậy thì tốt rồi…”
Anh cúp điện thoại, nhìn thấy tin nhắn bật ra từ điện thoại, đến từ Hề Phán, [Hoan Hoan cậu đừng buồn quá, thích một người vốn dĩ đã không khống chế được…]
Anh đọc vài lần, đặt điện thoại lên ghế, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, rơi vào cơn thất thần lâu thật lâu.
-
Sáng sớm hôm sau.
Dung Hoan trở mình, ý thức dần tỉnh táo lại. Cô mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng quen thuộc, mới phản ứng lại đây là nhà mình.
Đầu đau họng khô, cô ngồi dậy nhìn quần áo trên người mình, gãi đầu, lại… không nhớ nổi chuyện gì hết.
Uống đến nỗi không nhớ gì?
Là Phó Tư Diễn đón cô về sao?
Cô cố gắng nhớ lại, phát hiện đầu óc trống rỗng. Giơ tay sờ quanh vành mắt, dinh dính, cô cầm gương soi, đôi mắt đã sưng hết lên…
Rốt cuộc tối hôm qua cô đã làm gì?
Cô đứng dậy xuống giường, tắm rửa tẩy sạch mùi rượu trên người, cơ thể đã thoải mái hơn nhiều.
Trở về phòng, cô đang sấy tóc, dì Tĩnh gõ cửa đi vào.
“Cô Hoan Hoan, đầu cô còn đau không? Dưới lầu đang hầm canh giải rượu, sấy tóc xong nhớ xuống uống nhé, cậu Phó cũng ở dưới lầu.”
Dung Hoan ngẩn người, lại nghe tiếng dì Tĩnh cười bảo: “Hôm nay cậu Phó còn ra ngoài mua bánh quẩy sữa đậu cô chủ thích nhất, mau xuống dưới ăn đi.”
“… Dạ.”
Sấy tóc xong, Dung Hoan xuống lầu, Phó Tư Diễn đang ngồi trên ghế, từ sau lưng nhìn lại, anh mặc áo gió màu lam nhạt, ngón tay thon dài lật tờ báo trong tay.
Cô mím môi, chậm rãi đi lên trước, Phó Tư Diễn ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt sợ hãi của cô, mở miệng trước: “Tới ăn sáng đi.”
Dung Hoan ngồi đối diện anh, bưng canh giải rượu nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lén nhìn Phó Tư Diễn. Chỉ thấy anh bỏ báo xuống, cắt quả trứng trên đĩa.
“Chú Phó, tối qua chú đón cháu về sao?”
Phó Tư Diễn nghe thấy giọng cô, đáy mắt xẹt qua một dòng cảm xúc, nhấc mí mắt nhìn về phía cô: “Quên hết rồi?”
“Ồ…” Cô ngượng ngùng cúi đầu: “Có thể cháu uống nhiều quá.”
Anh im lặng không nói vài giây, nhạt giọng nói: “Chú đón cháu về. Quên cả chuyện chú với cháu nói rồi?”
Nếu anh không ở đây, cô không được uống giọt rượu nào.
Dung Hoan mím môi dứt khoát giả chết, vùi đầu uống canh giải rượu, bên tai lại nghe thấy tiếng vang, như có người đi đến cạnh cô, cô ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Tư Diễn ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Chú Phó…?”
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt vì không trang điểm mà hơi tái nhợt của cô, lòng mềm mại: “Sau này đừng tùy tiện uống rượu, biết không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhớ tới một chuyện, rối rắm nửa ngày, vẫn khéo léo hỏi anh: “Tối qua… chú và cô Từ hẹn nhau tới xem cháu biểu diễn sao?”
Cô thầm nghĩ, chắc hẳn Phó Tư Diễn cho rằng cô chỉ hỏi đơn thuần thôi nhỉ? Nhưng ai biết, trong lòng người đàn ông chỉ có một suy nghĩ —— tối qua cô gái nhỏ này uống say mở miệng là gọi thẳng tên Từ Nhụy Sương, bây giờ lại rất lễ phép…
Phó Tư Diễn hỏi lại: “Sao vậy?”
Cô lắc đầu: “Cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Phó Tư Diễn chuyển đề tài: “Lát nữa thu xếp một chút, dẫn cháu đến một nơi.”
“Dạ? Nơi nào ạ?”
“Đi là biết.”
-
Ăn sáng xong, Dung Hoan lên xe của Phó Tư Diễn. Cô mở điện thoại, trả lời tin nhắn tối qua có người gửi đến cho cô. Nhìn thấy một đoạn dài câu an ủi của Hề Phán, cô buồn bực mà nhấn mở nhật ký cuộc gọi, phát hiện cô thế mà lại gọi điện cho Hề Phán?
Còn có một tin nhắn gửi đến, là từ cô gái mua vé của cô, [Tối qua Tiêu Thừa Chi không hát Độc nguyện, nên không quay video cho cậu, gửi cho cậu mấy bài khác này.]
Dung Hoan cắm tai nghe, vừa nghe, khóe miệng liền nở nụ cười, hơn cả vui vẻ là cảm giác hơi mất mát, đáng tiếc quá.
Sáng nay cô xem hot search, độ hot của #Tiêu Thừa Chi công bố bạn gái trong concert# trước mắt đang lên đến hạng ba, tối qua Tiêu Thừa Chi ở buổi biểu diễn cùng một cô gái công bố, hai người ôm hôn, chính thức công bố tình cảm. Dung Hoan nhìn video, xác định cô gái này là Bạch Ngưng.
Tối hôm qua có rất nhiều "Nước Cam" vỡ mộng, nhưng nhiều người chọn chúc phúc cho họ hơn, Dung Hoan cũng đặc biệt tiếc nuối khi không thể chính mắt chứng kiến một màn khoe ân ái này của idol.
Phó Tư Diễn quay đầu đã nhìn thấy màn hình điện thoại của Dung Hoan, cùng với biểu cảm hơi buồn trên mặt cô gái nhỏ.
Anh lấy tai nghe của cô xuống, Dung Hoan mang mặt ngốc nhìn anh, lại nghe thấy anh hỏi: “Buổi biểu diễn của Tiêu Thừa Chi?”
“Đúng vậy, vốn dĩ cháu mua vé đi được, nhưng lại trùng thời gian biểu diễn.” “Khác gì so với nghe trên điện thoại sao?”
“…” Dung Hoàn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phó Tư Diễn: “Đương nhiên không giống, mấy chục nghìn người cùng nhau nghe ở đó, vậy mới có không khí.”
“À.” Vẻ mặt lạnh nhạt.
Dung Hoan quay đầu sang bên kia, cũng không muốn nhiều lời với anh, dù sao nói cũng không nói rõ được.
-
Xe lái vào một khu biệt thư, Dung Hoan càng thêm tò mò điểm đến là chỗ nào. Sau khi dừng lại, hai người xuống xe, Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan vào một căn biệt thự, ấn chuông cửa, qua một lúc sau, cửa mở, Dung Hoan đã nhìn thấy ngay bóng dáng của Bạch Ngưng.
“Ha ha hai người tới rồi!” Bạch Ngưng nghiêng người giữ cửa kéo ra, “Tới sớm ghê, tôi vừa ăn sáng xong.”
Dung Hoan không ngờ Phó Tư Diễn lại dẫn cô tới gặp Bạch Ngưng!
Bạch Ngưng giữ chặt tay Dung Hoan, kéo cô vào, cười rồi nhỏ giọng nói bên tai Dung Hoan: “Tiêu Thừa Chi ở trên lầu, sẽ xuống ngay.”
Chân Dung Hoan mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất!
Tiêu Thừa Chi ở! Trên! Lầu!
Dung Hoan kích động đến nỗi sắp nổi bong bóng, cả người như đờ ra, Phó Tư Diễn từ sau lưng đi lên trước, xoa nhẹ đầu cô: “Tới mức này sao?”
Bạch Ngưng cười ha ha: “Hoan Hoan người ta cũng là bé fans đó.”
Phó Tư Diễn không trả lời, ngồi trên sofa, hiện giờ trong đầu Dung Hoan làm sao còn chuyện gì khác, chỉ chờ gặp idol thôi!
Bạch Ngưng nói với cô: “Hoan Hoan, đi ra vườn sau với chị một chút nhé.”
“Dạ.”
Hai người đi ra, Dung Hoan liền nói: “Chúc mừng chị Bạch Ngưng, tối qua chị đã thông báo ở buổi biểu diễn, chắc chắn chị sẽ rất hạnh phúc.”
Bạch Ngưng cong khóe miệng, mặt còn hơi đỏ lên: “Thật ra anh ấy lừa chị, chị hoàn toàn không đoán được. Bởi vì chị là người ngoài giới, cho nên anh ấy vẫn luôn muốn khiêm tốn chút để bảo vệ chị, tối qua cũng không biết sao lại vậy…”
Dung Hoan sinh lòng cảm thán: “Có thể ở cạnh người mình thích thật tốt.”
“Ui, nghe câu này của Hoan Hoan, em cũng có người mình thích rồi sao?”
Dung Hoan sửng sốt, vội vàng cúi đầu dời tầm mắt, Bạch Ngưng cũng không hỏi nhiều.
Bạch Ngưng đi vào bếp nhìn món hầm trong nồi, để Dung Hoan chờ ở đây một lát trước. Cô ngồi trên ghế, tùy tiện nhìn quang cảnh chung quanh, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam: “Em là Dung Hoan sao?”
Cô nhanh chóng quay đầu, sau đó giống như bị người ta cố định cứng ngắc.
A a a!! Trong lòng cô phát ra tiếng chuột marmot hét!
Tiêu Thừa Chi mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, mảnh khảnh lại không mất đi sự cao lớn, giờ phút này nhìn cô, khóe môi treo nụ cười nhẹ nhàng.
Còn đẹp trai hơn khi nhìn qua TV.
“Tiêu…” Cô nhanh chóng đứng lên, tiếng nói như bị mắc kẹt.
Tiêu Thừa Chi thấy mặt cô đỏ lên, cười nói: “Gọi anh là anh Thừa Chi là được rồi, tuy rằng theo vai vế thì gọi là chú.”
“Chào anh Thừa Chi.” Đôi mắt cô tỏa sáng.
Lúc này Bạch Ngưng đã đi tới, Tiêu Thừa Chi nắm lấy tay cô ấy: “Đang nấu đồ sao?”
“Ừ, lát nữa anh nêm nhé.” Bạch Ngưng nói: “Tối qua Hoan Hoan không đến buổi biểu diễn của anh, lát nữa anh hát mấy bài được không? Khoảng thời gian trước em vừa học đàn cổ, để em đệm nhạc cho anh.”
“Được.”
Dung Hoan lại lắc đầu: “Tối qua anh Thừa Chi hát nhiều bài như vậy rồi, phải bảo vệ giọng thật tốt.” Cô cũng không thể khiến idol mệt chết.
“Wow, ân cần quá ha.”
Bạch Ngưng nói xong bưng trái cây ướp lạnh ra, Dung Hoan và Tiêu Thừa Chi nói chuyện phiếm ở sân sau, Bạch Ngưng vào phòng khách đã thấy Phó Tư Diễn vẫn ngồi trên sofa như cũ.
Cô ấy cười trêu ghẹo anh: “Anh Tư Diễn, anh không biết đâu, bé Hoan Hoan nhìn thấy Thừa Chi, cả người đều ngây ngẩn, ha ha ha ha vô cùng đáng yêu…”
Phó Tư Diễn ngẩng đầu liếc nhìn qua một cái: “À.”
“Cậu ra ngoài nói chuyện với họ đi, cậu ngồi đây làm gì.”
Phó Tư Diễn không đáp, qua một lát rồi đứng dậy đi đến sân sau. Còn chưa đến gần, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ: “Anh Thừa Chi, vậy album kế tiếp anh sẽ phát hành khi nào ạ?”
Sắc mặt Phó Tư Diễn đen lại.
Anh?
Tiêu Thừa Chi còn lớn tuổi hơn anh đấy!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tư Diễn: A, tôi già cũng đâu phải lần một lần hai.
Trên xe, người đàn ông ghế sau nhìn quán ăn khuya đối diện, không nói một lời.
Trong xe rơi vào sự im lặng cực kỳ áp lực, Kế Sâm thở mạnh cũng không dám, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt của sếp cực nặng nề, ánh mắt nhòe đi nhiễm nỗi lòng nặng nề.
Rõ ràng tới tối nay vẫn rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao giờ lại biến thành như vậy.
Kế Sâm không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng anh ta chắc chắn là liên quan đến cô gái nhỏ trong quán ăn khuya kia.
Hơn mười phút sau, Phó Tư Diễn nhìn thấy Dung Hoan đi ra từ quán đối diện, cay mày, chỉ qua một chốc, anh đẩy cửa xe.
Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, anh đi thẳng về phía cô, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ.
Từng tiếng từng tiếng, như một con dao.
Đâm vào lòng anh.
Dung Hoan đang vùi đầu, đột nhiên cảm nhận được một đôi tay chạm vào cô, chậm rãi đi xuống, sau đó ôm mặt cô lên.
Trước mắt cô mơ hồ, khuôn mặt Phó Tư Diễn in trong mắt cô.
Dù cô say, cũng phải kinh ngạc đến mức dừng khóc, nói không nên lời.
Không phải anh đi tiễn Từ Nhụy Sương sao?
Lần trước cô khóc, lòng anh đã bị cô quấy đến loạn, giờ phút này dáng vẻ cả mặt toàn nước mắt, mũi đỏ lên của cô khiến anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác trái tim như bị người ta bóp chặt.
Anh nắm lấy bả vai cô, kéo cô lên, cúi đầu nhìn, đáy mắt như mực đen bị đánh đổ, làn môi mỏng thốt ra mấy chữ nghẹn ngào: “Hoan Hoan, đừng khóc, về nhà với chú.”
Dung Hoan nhăn mày, muốn hất tay anh ra: “Cháu không cần…”
Anh ngửi được mùi rượu trên người cô, mặt tối sầm lại, tay nắm bả vai cô siết chặt: “Cháu say rồi.”
“Cháu không có say…”
Cô gái nhỏ mất bình tĩnh, anh im lặng mấy giây, khom lưng bế ngang cô lên, xoay người đi về phía chiếc xe.
Dung Hoan rũ đầu, nước mắt lại rớt ra: “Cháu không muốn ngồi chung một xe với Từ Nhụy Sương, chú thả cháu xuống đi…” Say rồi, nên lời thốt ra cũng không hề kiêng dè.
Bước chân của Phó Tư Diễn khựng lại, ngay sau đó không quan tâm đến sự phản kháng của cô, đi càng nhanh hơn.
Kế Sâm đã mở cửa ghế sau, Phó Tư Diễn bỏ cô gái nhỏ vào.
Anh cũng ngồi vào, giọng nói rất trầm như mang theo chút trách cứ: “Làm gì có Từ Nhụy Sương?”
Trong xe chỉ có hai người bọn họ.
Dung Hoan bị giọng điệu của anh dọa, một câu cũng không nói, chỉ cuộn người trong góc, nhìn qua càng đáng thương.
Anh nhìn cô chằm chằm, trái cổ lăn lăn, sau một lúc lâu mới kéo cô lại, trong giọng nói đều là sự thỏa hiệp và dịu dàng: “Chú không hung dữ với cháu, đừng khóc được không?”
Anh lau nước mắt trên mặt giúp cô, động tác nhẹ nhàng đến lạ.
Dung Hoan ngẩng đầu nhìn anh, mùi vị vừa chát vừa ngọt trong lòng càng mãnh liệt. Ngay sau đó, cô nương theo men say, giơ tay ôm lấy cổ anh rồi chôn mặt vào đó, nghiêng người ôm anh.
Cơ thể Phó Tư Diễn bỗng cứng đờ, sau đó đáy mắt anh lóe lên luồng sáng không che nổi, độ ấm cơ thể bỗng nhiên bị thân hình mềm mại làm cho tăng cao.
Không khí trong xe rơi vào mờ ám.
Anh giơ tay muốn kéo cô ra, không biết sao cô càng ôm càng chặt, giống như treo trên người anh.
“Dung Hoan.” Anh mở miệng, giọng nói trầm khàn.
Rồi sau đó, anh cảm thấy giữa cổ chậm rãi nóng ướt.
Là cô đang rơi nước mắt trong thầm lặng.
Cuối cùng anh không có cách nào đẩy cô ra.
“Chú Phó, chú thích Từ Nhụy Sương sao?” Giọng cô rất nhẹ, hỏi đến là e dè rụt rè.
Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng mở miệng trả lời cô: “Không thích.”
Ngón tay Dung Hoan kéo nhẹ cổ áo anh, cách một lúc lâu mới gọi anh một tiếng: “Phó Tư Diễn ——”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên đầy đủ của anh.
Người đàn ông ngây người.
“Nếu chú không phải chú của cháu, thì thật tốt…”
Nếu giữa họ không có lớp ngăn cách kia, cô có thể dũng cảm thể hiện tâm ý của cô với anh, cũng không đến mức để cô nhìn anh ở cạnh người phụ nữ khác, còn cô chỉ có thể ghen tỵ sau lưng.
Cô gái nhỏ nói xong, sau đó tay ôm cổ anh đã thả lỏng, không nhúc nhích nữa, cô ngủ thiếp đi rồi.
Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn cô, trong đầu chậm chạp không thể bình phục sau cú đánh mạnh từ câu nói kia của cô.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, miệng cô gái nhỏ thở ra hơi nóng từng chút từng chút đều đặn phun vào cổ anh, trán anh dần nhíu lại, hơi cụp đôi mắt đang quay cuồng cảm xúc.
Sau một lúc lâu, cuối cũng anh cũng không kiềm chế nổi mà giơ tay, ôm lấy eo nhỏ của cô, động tác nhẹ nhàng không muốn đánh thức cô.
Thật lâu sau nữa, anh buông lỏng tay ra, đặt cô gái nhỏ sang một bên. Kế Sâm nhận được tin nhắn, trở về xe.
“Lái chậm một chút.” Phó Tư Diễn bảo.
Kế Sâm cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cái gì cũng không dám hỏi nhiều, nhìn nhiều.
Xe chạy vững chãi, điện thoại của Dung Hoan ở dưới đệm phát ra tiếng rung, nhưng căn bản không đánh thức được cô.
Vang lên rất lâu, Phó Tư Diễn cầm điện thoại, nhìn thấy bên trên là tên của Thôi Tinh Dữu.
Anh nhận cuộc gọi, giọng nói sốt ruột của Thôi Tinh Dữu truyền đến: “Hoan Hoan em đi đâu rồi vậy!”
“Tôi là chú của Dung Hoan, mang con bé về nhà trước.”
Nghe thấy giọng của Phó Tinh Diễn, cuối cùng Thôi Tinh Dữu cũng yên lòng: “Vậy thì tốt rồi…”
Anh cúp điện thoại, nhìn thấy tin nhắn bật ra từ điện thoại, đến từ Hề Phán, [Hoan Hoan cậu đừng buồn quá, thích một người vốn dĩ đã không khống chế được…]
Anh đọc vài lần, đặt điện thoại lên ghế, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, rơi vào cơn thất thần lâu thật lâu.
-
Sáng sớm hôm sau.
Dung Hoan trở mình, ý thức dần tỉnh táo lại. Cô mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng quen thuộc, mới phản ứng lại đây là nhà mình.
Đầu đau họng khô, cô ngồi dậy nhìn quần áo trên người mình, gãi đầu, lại… không nhớ nổi chuyện gì hết.
Uống đến nỗi không nhớ gì?
Là Phó Tư Diễn đón cô về sao?
Cô cố gắng nhớ lại, phát hiện đầu óc trống rỗng. Giơ tay sờ quanh vành mắt, dinh dính, cô cầm gương soi, đôi mắt đã sưng hết lên…
Rốt cuộc tối hôm qua cô đã làm gì?
Cô đứng dậy xuống giường, tắm rửa tẩy sạch mùi rượu trên người, cơ thể đã thoải mái hơn nhiều.
Trở về phòng, cô đang sấy tóc, dì Tĩnh gõ cửa đi vào.
“Cô Hoan Hoan, đầu cô còn đau không? Dưới lầu đang hầm canh giải rượu, sấy tóc xong nhớ xuống uống nhé, cậu Phó cũng ở dưới lầu.”
Dung Hoan ngẩn người, lại nghe tiếng dì Tĩnh cười bảo: “Hôm nay cậu Phó còn ra ngoài mua bánh quẩy sữa đậu cô chủ thích nhất, mau xuống dưới ăn đi.”
“… Dạ.”
Sấy tóc xong, Dung Hoan xuống lầu, Phó Tư Diễn đang ngồi trên ghế, từ sau lưng nhìn lại, anh mặc áo gió màu lam nhạt, ngón tay thon dài lật tờ báo trong tay.
Cô mím môi, chậm rãi đi lên trước, Phó Tư Diễn ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt sợ hãi của cô, mở miệng trước: “Tới ăn sáng đi.”
Dung Hoan ngồi đối diện anh, bưng canh giải rượu nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lén nhìn Phó Tư Diễn. Chỉ thấy anh bỏ báo xuống, cắt quả trứng trên đĩa.
“Chú Phó, tối qua chú đón cháu về sao?”
Phó Tư Diễn nghe thấy giọng cô, đáy mắt xẹt qua một dòng cảm xúc, nhấc mí mắt nhìn về phía cô: “Quên hết rồi?”
“Ồ…” Cô ngượng ngùng cúi đầu: “Có thể cháu uống nhiều quá.”
Anh im lặng không nói vài giây, nhạt giọng nói: “Chú đón cháu về. Quên cả chuyện chú với cháu nói rồi?”
Nếu anh không ở đây, cô không được uống giọt rượu nào.
Dung Hoan mím môi dứt khoát giả chết, vùi đầu uống canh giải rượu, bên tai lại nghe thấy tiếng vang, như có người đi đến cạnh cô, cô ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Tư Diễn ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Chú Phó…?”
Anh nhìn chăm chú vào gương mặt vì không trang điểm mà hơi tái nhợt của cô, lòng mềm mại: “Sau này đừng tùy tiện uống rượu, biết không?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhớ tới một chuyện, rối rắm nửa ngày, vẫn khéo léo hỏi anh: “Tối qua… chú và cô Từ hẹn nhau tới xem cháu biểu diễn sao?”
Cô thầm nghĩ, chắc hẳn Phó Tư Diễn cho rằng cô chỉ hỏi đơn thuần thôi nhỉ? Nhưng ai biết, trong lòng người đàn ông chỉ có một suy nghĩ —— tối qua cô gái nhỏ này uống say mở miệng là gọi thẳng tên Từ Nhụy Sương, bây giờ lại rất lễ phép…
Phó Tư Diễn hỏi lại: “Sao vậy?”
Cô lắc đầu: “Cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Phó Tư Diễn chuyển đề tài: “Lát nữa thu xếp một chút, dẫn cháu đến một nơi.”
“Dạ? Nơi nào ạ?”
“Đi là biết.”
-
Ăn sáng xong, Dung Hoan lên xe của Phó Tư Diễn. Cô mở điện thoại, trả lời tin nhắn tối qua có người gửi đến cho cô. Nhìn thấy một đoạn dài câu an ủi của Hề Phán, cô buồn bực mà nhấn mở nhật ký cuộc gọi, phát hiện cô thế mà lại gọi điện cho Hề Phán?
Còn có một tin nhắn gửi đến, là từ cô gái mua vé của cô, [Tối qua Tiêu Thừa Chi không hát Độc nguyện, nên không quay video cho cậu, gửi cho cậu mấy bài khác này.]
Dung Hoan cắm tai nghe, vừa nghe, khóe miệng liền nở nụ cười, hơn cả vui vẻ là cảm giác hơi mất mát, đáng tiếc quá.
Sáng nay cô xem hot search, độ hot của #Tiêu Thừa Chi công bố bạn gái trong concert# trước mắt đang lên đến hạng ba, tối qua Tiêu Thừa Chi ở buổi biểu diễn cùng một cô gái công bố, hai người ôm hôn, chính thức công bố tình cảm. Dung Hoan nhìn video, xác định cô gái này là Bạch Ngưng.
Tối hôm qua có rất nhiều "Nước Cam" vỡ mộng, nhưng nhiều người chọn chúc phúc cho họ hơn, Dung Hoan cũng đặc biệt tiếc nuối khi không thể chính mắt chứng kiến một màn khoe ân ái này của idol.
Phó Tư Diễn quay đầu đã nhìn thấy màn hình điện thoại của Dung Hoan, cùng với biểu cảm hơi buồn trên mặt cô gái nhỏ.
Anh lấy tai nghe của cô xuống, Dung Hoan mang mặt ngốc nhìn anh, lại nghe thấy anh hỏi: “Buổi biểu diễn của Tiêu Thừa Chi?”
“Đúng vậy, vốn dĩ cháu mua vé đi được, nhưng lại trùng thời gian biểu diễn.” “Khác gì so với nghe trên điện thoại sao?”
“…” Dung Hoàn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phó Tư Diễn: “Đương nhiên không giống, mấy chục nghìn người cùng nhau nghe ở đó, vậy mới có không khí.”
“À.” Vẻ mặt lạnh nhạt.
Dung Hoan quay đầu sang bên kia, cũng không muốn nhiều lời với anh, dù sao nói cũng không nói rõ được.
-
Xe lái vào một khu biệt thư, Dung Hoan càng thêm tò mò điểm đến là chỗ nào. Sau khi dừng lại, hai người xuống xe, Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan vào một căn biệt thự, ấn chuông cửa, qua một lúc sau, cửa mở, Dung Hoan đã nhìn thấy ngay bóng dáng của Bạch Ngưng.
“Ha ha hai người tới rồi!” Bạch Ngưng nghiêng người giữ cửa kéo ra, “Tới sớm ghê, tôi vừa ăn sáng xong.”
Dung Hoan không ngờ Phó Tư Diễn lại dẫn cô tới gặp Bạch Ngưng!
Bạch Ngưng giữ chặt tay Dung Hoan, kéo cô vào, cười rồi nhỏ giọng nói bên tai Dung Hoan: “Tiêu Thừa Chi ở trên lầu, sẽ xuống ngay.”
Chân Dung Hoan mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất!
Tiêu Thừa Chi ở! Trên! Lầu!
Dung Hoan kích động đến nỗi sắp nổi bong bóng, cả người như đờ ra, Phó Tư Diễn từ sau lưng đi lên trước, xoa nhẹ đầu cô: “Tới mức này sao?”
Bạch Ngưng cười ha ha: “Hoan Hoan người ta cũng là bé fans đó.”
Phó Tư Diễn không trả lời, ngồi trên sofa, hiện giờ trong đầu Dung Hoan làm sao còn chuyện gì khác, chỉ chờ gặp idol thôi!
Bạch Ngưng nói với cô: “Hoan Hoan, đi ra vườn sau với chị một chút nhé.”
“Dạ.”
Hai người đi ra, Dung Hoan liền nói: “Chúc mừng chị Bạch Ngưng, tối qua chị đã thông báo ở buổi biểu diễn, chắc chắn chị sẽ rất hạnh phúc.”
Bạch Ngưng cong khóe miệng, mặt còn hơi đỏ lên: “Thật ra anh ấy lừa chị, chị hoàn toàn không đoán được. Bởi vì chị là người ngoài giới, cho nên anh ấy vẫn luôn muốn khiêm tốn chút để bảo vệ chị, tối qua cũng không biết sao lại vậy…”
Dung Hoan sinh lòng cảm thán: “Có thể ở cạnh người mình thích thật tốt.”
“Ui, nghe câu này của Hoan Hoan, em cũng có người mình thích rồi sao?”
Dung Hoan sửng sốt, vội vàng cúi đầu dời tầm mắt, Bạch Ngưng cũng không hỏi nhiều.
Bạch Ngưng đi vào bếp nhìn món hầm trong nồi, để Dung Hoan chờ ở đây một lát trước. Cô ngồi trên ghế, tùy tiện nhìn quang cảnh chung quanh, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam: “Em là Dung Hoan sao?”
Cô nhanh chóng quay đầu, sau đó giống như bị người ta cố định cứng ngắc.
A a a!! Trong lòng cô phát ra tiếng chuột marmot hét!
Tiêu Thừa Chi mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, mảnh khảnh lại không mất đi sự cao lớn, giờ phút này nhìn cô, khóe môi treo nụ cười nhẹ nhàng.
Còn đẹp trai hơn khi nhìn qua TV.
“Tiêu…” Cô nhanh chóng đứng lên, tiếng nói như bị mắc kẹt.
Tiêu Thừa Chi thấy mặt cô đỏ lên, cười nói: “Gọi anh là anh Thừa Chi là được rồi, tuy rằng theo vai vế thì gọi là chú.”
“Chào anh Thừa Chi.” Đôi mắt cô tỏa sáng.
Lúc này Bạch Ngưng đã đi tới, Tiêu Thừa Chi nắm lấy tay cô ấy: “Đang nấu đồ sao?”
“Ừ, lát nữa anh nêm nhé.” Bạch Ngưng nói: “Tối qua Hoan Hoan không đến buổi biểu diễn của anh, lát nữa anh hát mấy bài được không? Khoảng thời gian trước em vừa học đàn cổ, để em đệm nhạc cho anh.”
“Được.”
Dung Hoan lại lắc đầu: “Tối qua anh Thừa Chi hát nhiều bài như vậy rồi, phải bảo vệ giọng thật tốt.” Cô cũng không thể khiến idol mệt chết.
“Wow, ân cần quá ha.”
Bạch Ngưng nói xong bưng trái cây ướp lạnh ra, Dung Hoan và Tiêu Thừa Chi nói chuyện phiếm ở sân sau, Bạch Ngưng vào phòng khách đã thấy Phó Tư Diễn vẫn ngồi trên sofa như cũ.
Cô ấy cười trêu ghẹo anh: “Anh Tư Diễn, anh không biết đâu, bé Hoan Hoan nhìn thấy Thừa Chi, cả người đều ngây ngẩn, ha ha ha ha vô cùng đáng yêu…”
Phó Tư Diễn ngẩng đầu liếc nhìn qua một cái: “À.”
“Cậu ra ngoài nói chuyện với họ đi, cậu ngồi đây làm gì.”
Phó Tư Diễn không đáp, qua một lát rồi đứng dậy đi đến sân sau. Còn chưa đến gần, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ: “Anh Thừa Chi, vậy album kế tiếp anh sẽ phát hành khi nào ạ?”
Sắc mặt Phó Tư Diễn đen lại.
Anh?
Tiêu Thừa Chi còn lớn tuổi hơn anh đấy!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tư Diễn: A, tôi già cũng đâu phải lần một lần hai.
/78
|