“Tư quân vị cố cứu thì xuân, lục y thải hề hoàn đoạn tràng - -“
“Bất quy bất quy, nhất biệt thiên lý nan tư lượng - -“
Tiếng vó ngựa vội vã, tiếng động bất ngờ dọa chim trong núi sợ bay đi, ba bốn người trên đường nhỏ, Sở Thiên Tề mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa đi nhanh, sau lưng hắn là mười mấy người cũng mặc đồ đen đi theo, ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đi cuối cùng đội ngũ.
Đường núi tuy hẹp nhưng vừa vặn cho một chiếc xe ngựa chạy qua, một bên là núi, một bên là vực sâu không đáy, đường xá nguy hiểm như vậy đã sớm khiến chiếc xe ngựa không chịu nổi, người bên trong càng sợ hãi.
Nhưng người ngồi bên trong xe lúc này, chưa từng biểu hiện mệt mỏi, nàng ngồi nghiêm trang, đôi mắt âm trầm nhìn vách núi bên ngoài xe ngựa, trong miệng ngâm nga ca dao.
Ánh mắt Chiêu Ngọc lờ mờ nhìn Cố Tú Cẩm một cái, không biết nên nói cái gì.
Cố Tú Cầm là người đầu tiên bị đưa ra khỏi Sở phủ, điều này cũng đủ để biết nàng ta không phải không có một chút phân lượng gì với Sở Thiên Tề, Chiêu Ngọc nàng vốn là nữ tử phong trần, không người thân không nhà cửa, cùng nam nhân gặp một lần liền đi theo, nhưng mà Cố Tú Cầm lại khác, nàng ta còn có phụ mẫu thân tộc.
“Biệt ly biệt ly, thiên sơn vạn trượng hương âm khởi, bất quy bất quy, phong yên mạc mạc vô tòng thân - -“
Tiếng hát vọng khắp nơi, vốn là điệu nhạc vui vẻ bên trong cung tần, giờ phút này lại vang giữa núi rừng, không tránh khỏi khiến Sở Thiên Tề cảm thấy phiền muộn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau một cái, hơi thả chậm tốc độ, ba ngày nay bọn họ không ăn không uống, mắt thấy đích đến càng ngày càng gần, vì thế nên không thể để xảy ra bất trắc gì.
“Chủ thượng, còn nửa ngày lộ trình.”
Sở Thiên Tề nhìn phía trước, núi non trùng điệp ở trước mắt, chỉ cần qua chỗ này, liền có thể đi đường rộng rãi, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, bàn tay to vung lên, không muốn ở lại dù chỉ là một chút: “Gia tăng tốc độ!”
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội ngũ đều bắt đầu di chuyển, Cố Tú Cầm ngồi trong xe trước sau trên mặt chỉ có một biểu cảm, lúc này kinh ngạc nhìn ngoài xe, tiếng ngâm nga cũng dừng lại, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này trong xe ngựa chỉ có Chiêu Ngọc và nàng ta, hai người vốn xung khắc như nước với lửa, giờ phút chạy nạn này, cũng không nghĩ muốn tính toán gì, hơn nữa lúc này Cố Tú Cầm không giống như trước, ở trước mặt Chiêu Ngọc không có một chút uy phong như quá khứ, điều này cũng làm cho Chiêu Ngọc cảm thấy an tâm.
Đoàn người tăng tốc đi, nhưng cho dù đi nhanh thế nào, xe ngựa nhỏ cũng không chạy nổi trên đường núi, mỗi khi Sở Thiên Tề cưỡi ngựa đi một đoạn sẽ quay đầu lại chờ, đơn giản là hai nũ nhân đều không biết cưỡi ngựa, vì thế chỉ có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nếu không chỉ sợ có thể các nàng đều phải ở lại Đại Tần.
Chỉ cần đi qua đỉnh núi phía trước là sẽ đến đường lớn, Sở Thiên Tề nhìn đỉnh núi trong gang tấc, trong lòng hơi buôn lỏng một chút, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một loạt tiếng động khiến lòng hắn căng lên.
Sở Thiên Tề quay đầu lại, cùng lúc đó nhóm hộ vệ sau lưng hắn cũng đồng loạt nhìn về phía sau!
Trời đất giống như bỗng chốc nổi lên phong ba, mặt đất truyền đến tiếng chấn động, xen lẫn tiếng sấm sét, cây cối um tùm bên đường bắt đầu động, lá cây ri rào, sát khí nhanh chóng lan đến bên người Sở Thiên Tề.
“Chủ thượng!”
‘Chủ thượng, có truy binh!”
Trong lòng Sở Thiên Tề căng thẳng, mắt nhìn thấy bụi tung mù mịt, hắn quát to một tiếng: “Đi mau!”
Đội ngũ vốn chậm lại lúc này bắt đầu di chuyển, roi trong tay đoàn người không ngừng lên cao rồi hạ xuống, tầng tầng lớp lớp quất vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, rồi băng băng chạy nhanh hơn!
Ánh mắt Tiêu triệt tràn đầy sát khí, hắn nhìn phía trước không xa, một bóng đen đang nhanh chóng di chuyển, khóe miệng hắn cong lên, bàn tay to chỉ vào phía trước nói: “Ở phía trước, bổn vương chỉ cần Sở Quận chúa, những người khác, nếu có chút phản kháng, giết không cần hỏi!”
“Vâng!”
Một tiếng hô đồng thanh vang lên giữa núi rừng, trên người Tiêu Triệt tràn đầy khí thế đuổi cùng giết tận, khiến Mộ Dung Trần sau lưng hắn nhìn mà sợ hãi.
Như vậy cuộc truy kích đuổi giết bắt đầu, Tiêu Triệt theo sát phía sau đoàn người, khoảng cách càng ngày càng gần liền rút tên ra, giương cung nhắm vào đoàn người này.
Một tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy một màu đen ảo ảnh bắn ra từ trong tay Tiêu triệt, thẳng về vào người cuối cùng của đoàn người phía trước này.
“A!”
Một tiếng kêu rên vang lên, Sở Thiên Tề quay đầu, liền thấy một thủ hạ của mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, hắn ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt vừa vặn chống lại ánh mắt âm u của Tiêu Triệt.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Triệt đã mang theo người chạy đến, sau lưng hắn là trăm ám vệ, được trang bị hoàn mỹ, khí thế không kém, giờ phút này hai phe giương cung bạt kiếm cách nhau mười trượng, rõ ràng, phần thắng của Sở Thiên Tề không lớn.
Khóe
“Bất quy bất quy, nhất biệt thiên lý nan tư lượng - -“
Tiếng vó ngựa vội vã, tiếng động bất ngờ dọa chim trong núi sợ bay đi, ba bốn người trên đường nhỏ, Sở Thiên Tề mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lùng cưỡi ngựa đi nhanh, sau lưng hắn là mười mấy người cũng mặc đồ đen đi theo, ngoài ra còn một chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đi cuối cùng đội ngũ.
Đường núi tuy hẹp nhưng vừa vặn cho một chiếc xe ngựa chạy qua, một bên là núi, một bên là vực sâu không đáy, đường xá nguy hiểm như vậy đã sớm khiến chiếc xe ngựa không chịu nổi, người bên trong càng sợ hãi.
Nhưng người ngồi bên trong xe lúc này, chưa từng biểu hiện mệt mỏi, nàng ngồi nghiêm trang, đôi mắt âm trầm nhìn vách núi bên ngoài xe ngựa, trong miệng ngâm nga ca dao.
Ánh mắt Chiêu Ngọc lờ mờ nhìn Cố Tú Cẩm một cái, không biết nên nói cái gì.
Cố Tú Cầm là người đầu tiên bị đưa ra khỏi Sở phủ, điều này cũng đủ để biết nàng ta không phải không có một chút phân lượng gì với Sở Thiên Tề, Chiêu Ngọc nàng vốn là nữ tử phong trần, không người thân không nhà cửa, cùng nam nhân gặp một lần liền đi theo, nhưng mà Cố Tú Cầm lại khác, nàng ta còn có phụ mẫu thân tộc.
“Biệt ly biệt ly, thiên sơn vạn trượng hương âm khởi, bất quy bất quy, phong yên mạc mạc vô tòng thân - -“
Tiếng hát vọng khắp nơi, vốn là điệu nhạc vui vẻ bên trong cung tần, giờ phút này lại vang giữa núi rừng, không tránh khỏi khiến Sở Thiên Tề cảm thấy phiền muộn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau một cái, hơi thả chậm tốc độ, ba ngày nay bọn họ không ăn không uống, mắt thấy đích đến càng ngày càng gần, vì thế nên không thể để xảy ra bất trắc gì.
“Chủ thượng, còn nửa ngày lộ trình.”
Sở Thiên Tề nhìn phía trước, núi non trùng điệp ở trước mắt, chỉ cần qua chỗ này, liền có thể đi đường rộng rãi, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, bàn tay to vung lên, không muốn ở lại dù chỉ là một chút: “Gia tăng tốc độ!”
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội ngũ đều bắt đầu di chuyển, Cố Tú Cầm ngồi trong xe trước sau trên mặt chỉ có một biểu cảm, lúc này kinh ngạc nhìn ngoài xe, tiếng ngâm nga cũng dừng lại, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc này trong xe ngựa chỉ có Chiêu Ngọc và nàng ta, hai người vốn xung khắc như nước với lửa, giờ phút chạy nạn này, cũng không nghĩ muốn tính toán gì, hơn nữa lúc này Cố Tú Cầm không giống như trước, ở trước mặt Chiêu Ngọc không có một chút uy phong như quá khứ, điều này cũng làm cho Chiêu Ngọc cảm thấy an tâm.
Đoàn người tăng tốc đi, nhưng cho dù đi nhanh thế nào, xe ngựa nhỏ cũng không chạy nổi trên đường núi, mỗi khi Sở Thiên Tề cưỡi ngựa đi một đoạn sẽ quay đầu lại chờ, đơn giản là hai nũ nhân đều không biết cưỡi ngựa, vì thế chỉ có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nếu không chỉ sợ có thể các nàng đều phải ở lại Đại Tần.
Chỉ cần đi qua đỉnh núi phía trước là sẽ đến đường lớn, Sở Thiên Tề nhìn đỉnh núi trong gang tấc, trong lòng hơi buôn lỏng một chút, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một loạt tiếng động khiến lòng hắn căng lên.
Sở Thiên Tề quay đầu lại, cùng lúc đó nhóm hộ vệ sau lưng hắn cũng đồng loạt nhìn về phía sau!
Trời đất giống như bỗng chốc nổi lên phong ba, mặt đất truyền đến tiếng chấn động, xen lẫn tiếng sấm sét, cây cối um tùm bên đường bắt đầu động, lá cây ri rào, sát khí nhanh chóng lan đến bên người Sở Thiên Tề.
“Chủ thượng!”
‘Chủ thượng, có truy binh!”
Trong lòng Sở Thiên Tề căng thẳng, mắt nhìn thấy bụi tung mù mịt, hắn quát to một tiếng: “Đi mau!”
Đội ngũ vốn chậm lại lúc này bắt đầu di chuyển, roi trong tay đoàn người không ngừng lên cao rồi hạ xuống, tầng tầng lớp lớp quất vào lưng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, rồi băng băng chạy nhanh hơn!
Ánh mắt Tiêu triệt tràn đầy sát khí, hắn nhìn phía trước không xa, một bóng đen đang nhanh chóng di chuyển, khóe miệng hắn cong lên, bàn tay to chỉ vào phía trước nói: “Ở phía trước, bổn vương chỉ cần Sở Quận chúa, những người khác, nếu có chút phản kháng, giết không cần hỏi!”
“Vâng!”
Một tiếng hô đồng thanh vang lên giữa núi rừng, trên người Tiêu Triệt tràn đầy khí thế đuổi cùng giết tận, khiến Mộ Dung Trần sau lưng hắn nhìn mà sợ hãi.
Như vậy cuộc truy kích đuổi giết bắt đầu, Tiêu Triệt theo sát phía sau đoàn người, khoảng cách càng ngày càng gần liền rút tên ra, giương cung nhắm vào đoàn người này.
Một tiếng “vù” vang lên, chỉ thấy một màu đen ảo ảnh bắn ra từ trong tay Tiêu triệt, thẳng về vào người cuối cùng của đoàn người phía trước này.
“A!”
Một tiếng kêu rên vang lên, Sở Thiên Tề quay đầu, liền thấy một thủ hạ của mình ngã từ trên lưng ngựa xuống, hắn ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt vừa vặn chống lại ánh mắt âm u của Tiêu Triệt.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Triệt đã mang theo người chạy đến, sau lưng hắn là trăm ám vệ, được trang bị hoàn mỹ, khí thế không kém, giờ phút này hai phe giương cung bạt kiếm cách nhau mười trượng, rõ ràng, phần thắng của Sở Thiên Tề không lớn.
Khóe
/124
|