“Chủ thượng, đây là giải dược của hợp hoan tán.”
Một câu nói giống như tảng đá lớn nặng ngàn cần đánh về phía hắn, hợp hoan tán! Hợp hoan tán!
Hai mắt Tiêu Triệt dần đỏ, hai tay nắm chặt trong tay áo, trên người hắn mang theo khí thế đuổi cùng giết tận, lạnh lẽo mãnh liệt phát ra từ trên người hắn, ngay cả Mộ Dung Trần cũng không dám nhiều lời.
Ra khỏi thành Nam chính là cánh đồng, cuối cánh đồng có một thành nhỏ, trong thành có một bến đò, nghênh đón khách qua đường từ nam đến bắc, ánh mắt Tiêu Triệt chưa bao giờ lạnh như lúc này, roi ngựa dài quất xuống vô số lần, chạy thẳng đến tòa thành kia.
Vào giờ phút này, thời gian giống như biến thành một thanh đao sắc bén, từng giờ từng phút đâm vào trái tim Tiêu Triệt, đao kiếm phong sương tự nhiên sinh ra không ngừng mài vào vết thương của hắn, gần như muốn mài vào da thịt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần nhìn Tiêu Triệt chạy băng băng không ngừng nghỉ ở trước mặt, hắn khẽ giọng mở miệng hỏi Tử Mặc ở bên cạnh.
Dĩ nhiên Tử Mặc sẽ không gạt Mộ Dung Trần, trầm ngâm một chút nói: “Hình như Sở cô nương bị người ta cho ăn hợp hoan tán, còn bị trọng thương.”
Hợp hoan tán?
Mộ Dung Trần trà trộn vào giang hồ đã lâu, thứ gì chưa từng thấy qua, hợp hoan tán này cực kỳ lợi hại, ngay cả những người có nội lực thâm hậy cũng không chống cự lại nổi, nếu như Sở Vân Khinh thật sự bị cho ăn thuốc này, như vậy - -
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn bóng lưng Tiêu Triệt, vào giờ phút này, hắn mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của nam tử lạnh lùng kia, nắng nóng giờ ngọ như muốn thiêu đốt cả một vùng đất, nhưng trên khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Trần lại lộ vẻ băng lạnh hiếm có, hắn đưa mắt nhìn phias chân trời, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, chính hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào trong bọn họ!
Giữa trời đất nóng nực, một cỗ hơi thở bất an không ngừng bốc lên, nhưng chỉ cần những nơi đội ngũ mười mấy người này đi qua liền trở lên lạnh lẽo, tiếng chân ngựa chạy băng băng quả thật giống nhu thiên quân vạn mã, Tiêu Triệt sờ cốt châm trong tay áo, khóe miệng xuất hiện một nụ cười khát máu.
------
Thương Giang thành là bởi vì có sông lớn mà được đặt tên như vậy, Thương Giang đi từ nam đến bắc, nằm ở phía tây nam của Đại Tần, chỉ cần đi qua Thương Giang, là có thể đến đất của dân tộc thiểu số, mặc dù vẫn là đất Đại Tần, nhưng các bộ tộc ở đây đều có người trị vì, trừ nơi Đại Tần đóng quân được dẹp yên ra, còn lại người bên ngoài rất ít khi có thể xen vào chính sự nơi đó, Sở Mộ Phi nhờ vào việc buôn bán nhiều năm đã an bài tất cả, một khi qua sông, thông qua năm châu này, liền có thể từ Thương Sơn trở về Tây Lương.
Lúc đến Thương Giang thành đã là lúc hoàng hôn, bên trong thành, thương nhân cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt, Sở Mộ Phi phân phó Sở Dụ đi trước an bài thuyền bè, còn bản thân hắn và mấy người hộ vệ khác tìm một khách điếm trong lúc chờ qua sông.
Từ đêm qua đến giờ, Sở Vân Khinh vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, từ đầu đến cuối không mở mắt ra nhìn, Sở Mộ Phi chỉ cho là nàng đang tức giận, hơn nữa khí huyết bị dược lực của mị dược ăn mòn trong thời gian ngắn chưa thể hồi phục ngay, sau khi hắn dặn dò Sơ Ảnh chiếu cố nàng thật tốt liền không hỏi thêm gì nữa.
Bọn họ chỉ chờ trong khách điếm một lúc, liền thấy Sở Dụ trở về bẩm báo, cùng hắn trở về còn có mấy hộ vệ nhìn rất bình thường, bọn họ không hành lễ mà chỉ nói thuyền đã sớm chờ ở bến đò.
Ba chiếc xe ngựa cộng thêm mười mấy người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bờ sông, đã thấy một chiếc thuyền lớn dừng ở đó, thuyền này dừng ở vị trí tầm thường, ngược lại cách những
Một câu nói giống như tảng đá lớn nặng ngàn cần đánh về phía hắn, hợp hoan tán! Hợp hoan tán!
Hai mắt Tiêu Triệt dần đỏ, hai tay nắm chặt trong tay áo, trên người hắn mang theo khí thế đuổi cùng giết tận, lạnh lẽo mãnh liệt phát ra từ trên người hắn, ngay cả Mộ Dung Trần cũng không dám nhiều lời.
Ra khỏi thành Nam chính là cánh đồng, cuối cánh đồng có một thành nhỏ, trong thành có một bến đò, nghênh đón khách qua đường từ nam đến bắc, ánh mắt Tiêu Triệt chưa bao giờ lạnh như lúc này, roi ngựa dài quất xuống vô số lần, chạy thẳng đến tòa thành kia.
Vào giờ phút này, thời gian giống như biến thành một thanh đao sắc bén, từng giờ từng phút đâm vào trái tim Tiêu Triệt, đao kiếm phong sương tự nhiên sinh ra không ngừng mài vào vết thương của hắn, gần như muốn mài vào da thịt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần nhìn Tiêu Triệt chạy băng băng không ngừng nghỉ ở trước mặt, hắn khẽ giọng mở miệng hỏi Tử Mặc ở bên cạnh.
Dĩ nhiên Tử Mặc sẽ không gạt Mộ Dung Trần, trầm ngâm một chút nói: “Hình như Sở cô nương bị người ta cho ăn hợp hoan tán, còn bị trọng thương.”
Hợp hoan tán?
Mộ Dung Trần trà trộn vào giang hồ đã lâu, thứ gì chưa từng thấy qua, hợp hoan tán này cực kỳ lợi hại, ngay cả những người có nội lực thâm hậy cũng không chống cự lại nổi, nếu như Sở Vân Khinh thật sự bị cho ăn thuốc này, như vậy - -
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn bóng lưng Tiêu Triệt, vào giờ phút này, hắn mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của nam tử lạnh lùng kia, nắng nóng giờ ngọ như muốn thiêu đốt cả một vùng đất, nhưng trên khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Trần lại lộ vẻ băng lạnh hiếm có, hắn đưa mắt nhìn phias chân trời, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, chính hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào trong bọn họ!
Giữa trời đất nóng nực, một cỗ hơi thở bất an không ngừng bốc lên, nhưng chỉ cần những nơi đội ngũ mười mấy người này đi qua liền trở lên lạnh lẽo, tiếng chân ngựa chạy băng băng quả thật giống nhu thiên quân vạn mã, Tiêu Triệt sờ cốt châm trong tay áo, khóe miệng xuất hiện một nụ cười khát máu.
------
Thương Giang thành là bởi vì có sông lớn mà được đặt tên như vậy, Thương Giang đi từ nam đến bắc, nằm ở phía tây nam của Đại Tần, chỉ cần đi qua Thương Giang, là có thể đến đất của dân tộc thiểu số, mặc dù vẫn là đất Đại Tần, nhưng các bộ tộc ở đây đều có người trị vì, trừ nơi Đại Tần đóng quân được dẹp yên ra, còn lại người bên ngoài rất ít khi có thể xen vào chính sự nơi đó, Sở Mộ Phi nhờ vào việc buôn bán nhiều năm đã an bài tất cả, một khi qua sông, thông qua năm châu này, liền có thể từ Thương Sơn trở về Tây Lương.
Lúc đến Thương Giang thành đã là lúc hoàng hôn, bên trong thành, thương nhân cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt, Sở Mộ Phi phân phó Sở Dụ đi trước an bài thuyền bè, còn bản thân hắn và mấy người hộ vệ khác tìm một khách điếm trong lúc chờ qua sông.
Từ đêm qua đến giờ, Sở Vân Khinh vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, từ đầu đến cuối không mở mắt ra nhìn, Sở Mộ Phi chỉ cho là nàng đang tức giận, hơn nữa khí huyết bị dược lực của mị dược ăn mòn trong thời gian ngắn chưa thể hồi phục ngay, sau khi hắn dặn dò Sơ Ảnh chiếu cố nàng thật tốt liền không hỏi thêm gì nữa.
Bọn họ chỉ chờ trong khách điếm một lúc, liền thấy Sở Dụ trở về bẩm báo, cùng hắn trở về còn có mấy hộ vệ nhìn rất bình thường, bọn họ không hành lễ mà chỉ nói thuyền đã sớm chờ ở bến đò.
Ba chiếc xe ngựa cộng thêm mười mấy người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bờ sông, đã thấy một chiếc thuyền lớn dừng ở đó, thuyền này dừng ở vị trí tầm thường, ngược lại cách những
/124
|