Người xưa từng nói, gió thu dễ chịu, nhưng năm nay nơi này không có tung tích của một chút gió thu, Sở Vân Khinh nắm thật chặt áo khoác trên người, trước mặt là dãy núi dài ngàn dặm, màu xanh trước mặt dưới ánh hoàng hôn càng làm cảnh sắc tối đi thêm vài phần, còn nam tử bên cạnh ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn, trên mặt nàng càng lo lắng nhiều hơn…
“Qua dãy núi này chính là địa giới Đại Yến, vốn dĩ chúng ta có thể đi đường quan đạo, nhưng đường đó thật sự là quá nguy hiểm, đừng nói là Đại Tần, cho dù là biên cảnh Đại Yến cũng có người của hắn, nếu nửa đường ngươi bị phát hiện, dĩ nhiên hắn sẽ mang ngươi trở về, đến lúc đó chỉ sợ ta sẽ càng khó mang ngươi đi hơn.”
Đôi mắt Mộ Dung Trần sáng lên, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, nàng vẫn trước sau như một, lúc này hắn chợt nghiêm nghị nói: “Vân Khinh, ta không chỉ đến Thịnh kinh một lần, hơn nữa cũng không chỉ ở trong phủ hắn một lần, mục đích của ta chỉ có một, Vương thượng không còn nhiều thời gian, hắn đang chờ ngươi.”
Sở Vân Khinh vốn đang ngẩng cao đầu lúc này lại cúi thấp xuống, thời gian trôi đi thật nhanh, đã một tháng, rời khỏi hắn một tháng.
“Thật ra thân thế của ta thế nào đối với ta không quan trọng.”
Giọng điệu của Sở Vân Khinh có chút lạnh, hai mắt Mộ Dung Trần khẽ động: “ta biết ngươi không thích vừa mới rời khỏi một Thịnh kinh lại tiến vào một Yên kinh, nhưng đây không giống nhau, hơn nữa, quan trọng nhất là, cho đến bây giờ, ngươi cũng không muốn mang họ Sở!”
Sở Vân Khinh nắm chặt dây cương.
“Nếu không mang họ Sở, vì sao không chọn một họ của Hoàng tộc cao một chút?”
Lời này, Mộ Dung Trần nói rất nhẹ nhàng, nhưng lai khiến Sở Vân Khinh không thể không đối mặt với sự thật, thân phận của nàng là một tổn thương, đây cũng là trở ngại lớn nhất giữa nàng và hắn, chỉ cần có một cơ hội có thể thay đổi, dĩ nhiên nàng sẽ làm.
Thấy sắc mặt của Sở Vân Khinh chuyển biến tốt, Mộ Dung Trần nói: “Chúng ta sẽ nghỉ một đêm trong núi, chờ đến Yến quốc, sẽ tốt hơn, ta đã truyền tin về Yên kinh, chỉ sợ bây giờ tin tức đã ở trong tay Vương thượng rồi.”
“Ta đã đồng ý với ngươi, tất nhiên sẽ không đổi ý giữa đường, vào núi thôi.”
Sở Vân Khinh một mình một ngựa đi vào trong núi trước, khóe miệng Mộ Dung Trần nhếch lên, cũng đi vào trong núi: “Chuyện năm đó như thế nào ta cũng không biết, nhưng từ năm đó tới nay, Vương thượng ngoại trừ thời niên thiếu bị chỉ hôn cưới Vương hậu, ngoại ra không có bất kỳ phi tử nào khác, người ngoài chỉ nói Vương thượng chung tình với Vương hậu, ta lại cảm thấy là do Vương thượng vẫn nhớ tới người khác.”
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, thân thể không phải chuyện quan trọng với nàng, nhưng trong lòng một khi biết mình vẫn còn người thân trên cõi đời này, cho dù thế nào cũng muốn biết họ là ai: “Ngươi là nói --- mẫu thân ta?”
Mộ Dung Trần vỗ tay: “Nghe nói năm đó Vương thượng còn là Thái tử, thích nhất là ngao du giang hồ, sau đó Tiên hoàng bị bệnh nặng, Vương thượng bị triệu hồi về nước, không lâu sau Tiên hoàng bệnh qua đời, tiếp đó Vương thượng lên ngôi, trong thời gian đó, Vương thượng đã từng nhiều lần bí mật tìm một người.
“Người đi làm chuyện này vốn là phụ vương của ta, nhưng từ trước đến nay ta đều rảnh rỗi nhàn tản, chuyện xui xẻo đó cuối cùng liền rơi lên người của ta.”
Mộ Dung Trần tự nhiên nói ra chuyện này, Sở Vân Khinh vừa nghe vừa
“Qua dãy núi này chính là địa giới Đại Yến, vốn dĩ chúng ta có thể đi đường quan đạo, nhưng đường đó thật sự là quá nguy hiểm, đừng nói là Đại Tần, cho dù là biên cảnh Đại Yến cũng có người của hắn, nếu nửa đường ngươi bị phát hiện, dĩ nhiên hắn sẽ mang ngươi trở về, đến lúc đó chỉ sợ ta sẽ càng khó mang ngươi đi hơn.”
Đôi mắt Mộ Dung Trần sáng lên, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, nàng vẫn trước sau như một, lúc này hắn chợt nghiêm nghị nói: “Vân Khinh, ta không chỉ đến Thịnh kinh một lần, hơn nữa cũng không chỉ ở trong phủ hắn một lần, mục đích của ta chỉ có một, Vương thượng không còn nhiều thời gian, hắn đang chờ ngươi.”
Sở Vân Khinh vốn đang ngẩng cao đầu lúc này lại cúi thấp xuống, thời gian trôi đi thật nhanh, đã một tháng, rời khỏi hắn một tháng.
“Thật ra thân thế của ta thế nào đối với ta không quan trọng.”
Giọng điệu của Sở Vân Khinh có chút lạnh, hai mắt Mộ Dung Trần khẽ động: “ta biết ngươi không thích vừa mới rời khỏi một Thịnh kinh lại tiến vào một Yên kinh, nhưng đây không giống nhau, hơn nữa, quan trọng nhất là, cho đến bây giờ, ngươi cũng không muốn mang họ Sở!”
Sở Vân Khinh nắm chặt dây cương.
“Nếu không mang họ Sở, vì sao không chọn một họ của Hoàng tộc cao một chút?”
Lời này, Mộ Dung Trần nói rất nhẹ nhàng, nhưng lai khiến Sở Vân Khinh không thể không đối mặt với sự thật, thân phận của nàng là một tổn thương, đây cũng là trở ngại lớn nhất giữa nàng và hắn, chỉ cần có một cơ hội có thể thay đổi, dĩ nhiên nàng sẽ làm.
Thấy sắc mặt của Sở Vân Khinh chuyển biến tốt, Mộ Dung Trần nói: “Chúng ta sẽ nghỉ một đêm trong núi, chờ đến Yến quốc, sẽ tốt hơn, ta đã truyền tin về Yên kinh, chỉ sợ bây giờ tin tức đã ở trong tay Vương thượng rồi.”
“Ta đã đồng ý với ngươi, tất nhiên sẽ không đổi ý giữa đường, vào núi thôi.”
Sở Vân Khinh một mình một ngựa đi vào trong núi trước, khóe miệng Mộ Dung Trần nhếch lên, cũng đi vào trong núi: “Chuyện năm đó như thế nào ta cũng không biết, nhưng từ năm đó tới nay, Vương thượng ngoại trừ thời niên thiếu bị chỉ hôn cưới Vương hậu, ngoại ra không có bất kỳ phi tử nào khác, người ngoài chỉ nói Vương thượng chung tình với Vương hậu, ta lại cảm thấy là do Vương thượng vẫn nhớ tới người khác.”
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, thân thể không phải chuyện quan trọng với nàng, nhưng trong lòng một khi biết mình vẫn còn người thân trên cõi đời này, cho dù thế nào cũng muốn biết họ là ai: “Ngươi là nói --- mẫu thân ta?”
Mộ Dung Trần vỗ tay: “Nghe nói năm đó Vương thượng còn là Thái tử, thích nhất là ngao du giang hồ, sau đó Tiên hoàng bị bệnh nặng, Vương thượng bị triệu hồi về nước, không lâu sau Tiên hoàng bệnh qua đời, tiếp đó Vương thượng lên ngôi, trong thời gian đó, Vương thượng đã từng nhiều lần bí mật tìm một người.
“Người đi làm chuyện này vốn là phụ vương của ta, nhưng từ trước đến nay ta đều rảnh rỗi nhàn tản, chuyện xui xẻo đó cuối cùng liền rơi lên người của ta.”
Mộ Dung Trần tự nhiên nói ra chuyện này, Sở Vân Khinh vừa nghe vừa
/124
|