Trời đêm đầu hạ, trăng tròn treo lủng lẳng giữa không trung, trong bóng đêm yên tĩnh bỗng xuất hiện hai âm thanh, tiếng đàm cổ xửa ngân nga như hàm chứa mênh mang tình ý, từng tiếng từng tiếng, nặng nề đi sâu vào trong tim người nghe.
Gió nhẹ thổi qua, quấn quýt nhưng không làm gián đoạn tiếng đàn đang lưu chuyển trong trời đất lúc này, làn điệu trầm tĩnh đột nhiên trở nên nhanh hơn, âm thanh cao ngất kia giống như mang đầy oán niệm cùng sát ý, từng tiếng từng tiếng áp sát, cùng với gió đêm càng thêm vài phần cấp bách, từng tiếng từng tiếng ngọc trai trên khuyên tai rơi xuống đất, như muốn mê hoặc lòng người!
Ngọn đèn dầu trong Phi Vân Lâu phụt tắt, sắc mặt Tiêu Chiến dần trở nên trắng bệch, đôi mắt vốn uy nghiêm trầm ổn giờ biến mất không thấy nữa, cảm giác vừa kinh sợ vừa vui mừng không ngừng xuất hiện, trong đó còn che giấu một chút áy áy náy cùng đau xót!
Tiếng đàn chưa ngừng, bóng lưng Tiêu Chiến bỗng run rẩy, trong miệng không ngừng thì thầm hai chữ : "Vân nhi --"
Bỗng nhiên hắn xoay người, bước đi đến phía cửa, chẳng biết từ lúc nào, trăng tròn trên trời đã bị một tầng khói mù che đi mất, lâm viên* phía trước Phi Vân Lâu cũng bởi vì vậy mà biến mất vào trong bóng đêm.
(*) Lâm viên: khu vực trồng cây cảnh.
Tiêu Chiến đi thẳng ra bên ngoài cửa, ánh mắt vội vàng nhìn xung quanh, dường như trong bóng tối vô tận kia tồn tại một đôi tay mềm mại, những cái vuốt ve chỉ thuộc về người đang đánh đàn kia, Tiêu Chiến nóng lòng không thôi, hắn bước thật nhanh trong bóng tối, mắt thấy mình càng ngày càng đến gần tiếng đàn này, bỗng nhiên lại có tiếng đàn từ nơi khác truyền đến, hắn mờ mịt chạy theo, vội vàng muốn đến gần tiếng đàn kia một chút, giống như người không biết mệt mỏi!
Tiếng đàn kia dường như thời thời khắc khắc đều thay đổi phương hướng, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng dừng bước, ánh mắt khẩn thiết, lại có chút mờ mịt đứng ở chỗ đó, bốn phương tám hướng đều là tiếng đàn của người trong lòng, nhưng người đánh đàn kia, dường như không muốn gặp hắn, cũng không muốn để hắn tìm được!
"Vân nhi, ta biết là nàng --"
Giờ phút này Tiêu Chiến không còn là đế vương chấp chưởng thiên hạ, giọng nói của hắn trầm thấp, đôi tay buông xuống bên người, bóng dáng thẳng thắn hơi hơi khom xuống, là đau đớn đến tột cùng, là áy náy đến biết mà không làm gì được, không ai biết được.
"Vân nhi, nàng xuất hiện đi!"
Tiêu Chiến chợt quát lớn một tiếng, tiếng nói vỡ vụn, là bức thiết đến không thể tự thoát ra được mới có thể phát ra tiếng quát lớn như vậy, mắt Tiêu Chiến phiến hồng, ánh mắt nhìn bóng tối xung quanh.
Nhưng mà tiếng đàn kia càng ngày càng gấp, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy dường như đôi tay thon ngọc không phải đang trêu chọc dây đàn, mà là tim của hắn, đôi tay hàm chứa ma lực, mỗi một tiếng động, là lại làm cho vết thương trong lòng hắn đầm đìa máu tươi.
Ánh trăng biến mất, trong bóng tối Tiêu Chiến dần dần ôm lấy ngực mình, tiếng đàn kia khiến cho toàn thân hắn chấn động, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng giống như đang có một mũi tên nhọn, không chút lưu tình xé mở miệng vết thương đã phủi đầy bụi của mười bảy năm trước, dưới vết thương có thể nhìn thấy rõ xương cốt dày đặc, nhưng chỉ cần nghĩ là nàng trở lại, cho dù có lột da bỏ xương thì đã làm sao!
"Mười bảy năm, Vân nhi, ta biết nàng không chết, nàng là người trên trời, bọn họ không thể giết chết được nàng!"
Nói ra một câu này, giống như hao hết toàn bộ khí lực của Tiêu Chiến, hắn suy yếu đứng yên tại chỗ, một tay ôm lấy ngực, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn đêm xung quanh, giống như trong bóng tối kia có người mà hắn ngày đêm mong nhớ!
Tiếng đàn chợt chuyển chậm lại, làn điệu uyển chuyển nhẹ nhàng xinh đẹp xuyên qua màn đêm, từng trận từng trận xoay quanh trong lòng Tiêu Chiến, giống như nắng ấm nhẹ nhàng xuất hiện, khiến cho hắn cảm nhận được rung động đã lâu chưa xuất hiện, hắn đau đớn khép hờ hai mắt rồi lại chậm rãi mở ra.
Tiêu Chiến từ từ đứng thẳng lên, ánh mắt sáng lên nhìn một chỗ phía bên trái, tiếng đàn không còn mơ hồ như trước, mà càng ngày càng gần hắn, kiềm chế vui mừng trong lòng, theo giai điệu rung động lòng người quen thuộc, Tiêu Chiến theo bản năng nói ra những thứ mình đã giấu từ rất lâu ở trong lòng.
"Một kia, lúc gặp được nàng tại Dương Châu, ta liền biết nàng chính là số phận cả đời của ta, ta liều lĩnh mang nàng trở về, muốn cho nàng những thứ tốt nhất --"
"Cung điện này, lầu các này, toàn bộ là lễ vật mà ta tặng cho nàng, ta biết nàng không muốn, càng biết trong lòng nàng lo lắng muốn rời khỏi ta, nhưng ta không cam lòng, thiên hạ này thứ gì ta cũng có, vì sao lại không chiếm được nàng!"
"Nàng chỉ thuộc về ta, nếu người nào chiếm giữ lòng của nàng, ta sẽ khiến cho bọn họ biến mất khỏi cõi đời này --"
Tiêu Chiến tựa như mê muội, giọng nói trầm thấp kể lại chuyện cũ trước kia, lúc này tiếng đàn chợt rung lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại khôi phục lại uyển chuyển nhẹ nhàng như vừa rồi, mang theo ư tư cùng an ủi, lúc này làm rất nhiều trái tim của nam nhân suy yếu.
"Vân nhi, nàng đẹp nhất là lúc gảy đàn, nàng có thể tiếp tục lạnh lùng với ta, ta chỉ muốn đứng từ xa nhìn là đủ, những thương tổn trên người của nàng, ta sẽ thay nàng trả lại gấp trăm lần, ta chờ mười bảy năm, mỗi lần nhìn thấy người đánh đàn, ta đều cho đó là nàng, nhưng ta biết bọn họ không phải, các nàng vĩnh viễn đều không thể trở thành nàng --."
Khẽ truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Chiến nhếch miệng, nhưng mà mắt của hắn không biết từ lúc nào đã có chút tan rã, bóng tối che lấp đi bóng người sắp xuất hiện, hắn run rẩy vươn tay ra, giống như nhiều năm trước, muốn giữ chặt ống tay áo của nữ tử kia.
"Vân nhi, mau tới đây --"
Tiếng đàn nhu tình, từng chút từng chút một thấm vào trong bóng đêm, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị không khí này xuyên thấu, gió từ từ chuyển lạnh, ánh trăng dần dần xuất hiện một nửa, mọi thứ vốn dĩ bị che giấu trong bóng tối dần hiện rõ, ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn dừng lại ở đó, chỉ thấy bàn tay nhỏ trắng mịn thon dài của nữ tử xuất hiện!
Ý cười trên mặt hắn càng sâu, mang theo một chút vui mừng cùng một chút xúc động, tay hắn lại vươn ra thêm một chút nữa, muốn cầm lấy bàn tay mà hắn đã chờ đợi mười bảy năm, thậm chí còn lâu hơn thế.
"Tranh --"
Ngay tai lức hai cánh tay sắp sửa chạm vào nhau, một tiếng đàn sắc bén lại vang lên, cánh tay duỗi ra của Tiêu Chiến liền dùng lại giữa không trung, ánh mắt của hắn nhắm chặt, ngực truyền đến cơn đau khiến cho thân thể hắn chấn động, bóng tối lại bao phủ như trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đầu ngón tay kia gần trong gang tấc, nhưng rốt cuộc không có cách nào nắm được.
Thân thể Tiêu Chiến từ từ ngã xuống, ánh trăng lộ ra, từng chút từng chút chiếu sáng cây cỏ trước Phi Vân Lâu, cũng chiếu lên trên người nữ tử mặc y phục thuần trắng vừa xuất hiện.
Đôi mắt Sở Vân Khinh vẫn lẳng lặng nhìn người té xỉu trên mặt đất, nữ tử gặp ở Dương Châu, bị bắt buộc tiến vào cung, bởi vì lo lắng nữ tử nhớ thương người bên ngoài mà khiến những người đó biến mất, vài ba lời của Sở Mộ Phi, cuối cùng lại lấy được bằng chứng từ trong miệng Tiêu Chiến!
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, cảm giác thê lương không ngừng bao trùm lấy nàng, chuyện tình của Đế vương, lại khiến một trăm mạng người phải bồi đền, thủ đoạn của đế vương, cho đến nay đối với người mình thích muôn vàn sủng ái, đối với người không liên quan lại vô cùng hung hiểm!
Bỗng nhiên, ánh mắt tĩnh lặng của nàng lóe lên một tia sắc bén, giơ tay lên giữa tóc, phất một cái, giữa ngón tay ngọc thon dài liền xuất hiện một ánh sáng bạc, không dừng lại, nàng tức giận khẽ động, cổ tay vừa chuyển muốn ra tay --
"Chậm đã!"
Một cỗ hơi thở mạnh mẽ bỗng đánh úp về phía nàng, khí lực mạnh mẽ khiến cho nàng không thể nào động được, trong nháy mắt sau lưng liền dán sát vào bộ ngực mạnh mẽ của người đằng sau, người tới động tác cực nhanh, chỉ chưa đến hai chiêu đã nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, mở năm ngón tay của nàng ra nhìn, một cái ngân châm bằng bạc đang lẳng lặng nằm ở trong đó!
Mắt Sở Vân Khinh khẽ động: "Nếu Vân Khinh không động thử, Vương gia còn muốn xem diễn trò tới khi nào?"
Gió nhẹ thổi qua, quấn quýt nhưng không làm gián đoạn tiếng đàn đang lưu chuyển trong trời đất lúc này, làn điệu trầm tĩnh đột nhiên trở nên nhanh hơn, âm thanh cao ngất kia giống như mang đầy oán niệm cùng sát ý, từng tiếng từng tiếng áp sát, cùng với gió đêm càng thêm vài phần cấp bách, từng tiếng từng tiếng ngọc trai trên khuyên tai rơi xuống đất, như muốn mê hoặc lòng người!
Ngọn đèn dầu trong Phi Vân Lâu phụt tắt, sắc mặt Tiêu Chiến dần trở nên trắng bệch, đôi mắt vốn uy nghiêm trầm ổn giờ biến mất không thấy nữa, cảm giác vừa kinh sợ vừa vui mừng không ngừng xuất hiện, trong đó còn che giấu một chút áy áy náy cùng đau xót!
Tiếng đàn chưa ngừng, bóng lưng Tiêu Chiến bỗng run rẩy, trong miệng không ngừng thì thầm hai chữ : "Vân nhi --"
Bỗng nhiên hắn xoay người, bước đi đến phía cửa, chẳng biết từ lúc nào, trăng tròn trên trời đã bị một tầng khói mù che đi mất, lâm viên* phía trước Phi Vân Lâu cũng bởi vì vậy mà biến mất vào trong bóng đêm.
(*) Lâm viên: khu vực trồng cây cảnh.
Tiêu Chiến đi thẳng ra bên ngoài cửa, ánh mắt vội vàng nhìn xung quanh, dường như trong bóng tối vô tận kia tồn tại một đôi tay mềm mại, những cái vuốt ve chỉ thuộc về người đang đánh đàn kia, Tiêu Chiến nóng lòng không thôi, hắn bước thật nhanh trong bóng tối, mắt thấy mình càng ngày càng đến gần tiếng đàn này, bỗng nhiên lại có tiếng đàn từ nơi khác truyền đến, hắn mờ mịt chạy theo, vội vàng muốn đến gần tiếng đàn kia một chút, giống như người không biết mệt mỏi!
Tiếng đàn kia dường như thời thời khắc khắc đều thay đổi phương hướng, rốt cuộc Tiêu Chiến cũng dừng bước, ánh mắt khẩn thiết, lại có chút mờ mịt đứng ở chỗ đó, bốn phương tám hướng đều là tiếng đàn của người trong lòng, nhưng người đánh đàn kia, dường như không muốn gặp hắn, cũng không muốn để hắn tìm được!
"Vân nhi, ta biết là nàng --"
Giờ phút này Tiêu Chiến không còn là đế vương chấp chưởng thiên hạ, giọng nói của hắn trầm thấp, đôi tay buông xuống bên người, bóng dáng thẳng thắn hơi hơi khom xuống, là đau đớn đến tột cùng, là áy náy đến biết mà không làm gì được, không ai biết được.
"Vân nhi, nàng xuất hiện đi!"
Tiêu Chiến chợt quát lớn một tiếng, tiếng nói vỡ vụn, là bức thiết đến không thể tự thoát ra được mới có thể phát ra tiếng quát lớn như vậy, mắt Tiêu Chiến phiến hồng, ánh mắt nhìn bóng tối xung quanh.
Nhưng mà tiếng đàn kia càng ngày càng gấp, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy dường như đôi tay thon ngọc không phải đang trêu chọc dây đàn, mà là tim của hắn, đôi tay hàm chứa ma lực, mỗi một tiếng động, là lại làm cho vết thương trong lòng hắn đầm đìa máu tươi.
Ánh trăng biến mất, trong bóng tối Tiêu Chiến dần dần ôm lấy ngực mình, tiếng đàn kia khiến cho toàn thân hắn chấn động, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng giống như đang có một mũi tên nhọn, không chút lưu tình xé mở miệng vết thương đã phủi đầy bụi của mười bảy năm trước, dưới vết thương có thể nhìn thấy rõ xương cốt dày đặc, nhưng chỉ cần nghĩ là nàng trở lại, cho dù có lột da bỏ xương thì đã làm sao!
"Mười bảy năm, Vân nhi, ta biết nàng không chết, nàng là người trên trời, bọn họ không thể giết chết được nàng!"
Nói ra một câu này, giống như hao hết toàn bộ khí lực của Tiêu Chiến, hắn suy yếu đứng yên tại chỗ, một tay ôm lấy ngực, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn đêm xung quanh, giống như trong bóng tối kia có người mà hắn ngày đêm mong nhớ!
Tiếng đàn chợt chuyển chậm lại, làn điệu uyển chuyển nhẹ nhàng xinh đẹp xuyên qua màn đêm, từng trận từng trận xoay quanh trong lòng Tiêu Chiến, giống như nắng ấm nhẹ nhàng xuất hiện, khiến cho hắn cảm nhận được rung động đã lâu chưa xuất hiện, hắn đau đớn khép hờ hai mắt rồi lại chậm rãi mở ra.
Tiêu Chiến từ từ đứng thẳng lên, ánh mắt sáng lên nhìn một chỗ phía bên trái, tiếng đàn không còn mơ hồ như trước, mà càng ngày càng gần hắn, kiềm chế vui mừng trong lòng, theo giai điệu rung động lòng người quen thuộc, Tiêu Chiến theo bản năng nói ra những thứ mình đã giấu từ rất lâu ở trong lòng.
"Một kia, lúc gặp được nàng tại Dương Châu, ta liền biết nàng chính là số phận cả đời của ta, ta liều lĩnh mang nàng trở về, muốn cho nàng những thứ tốt nhất --"
"Cung điện này, lầu các này, toàn bộ là lễ vật mà ta tặng cho nàng, ta biết nàng không muốn, càng biết trong lòng nàng lo lắng muốn rời khỏi ta, nhưng ta không cam lòng, thiên hạ này thứ gì ta cũng có, vì sao lại không chiếm được nàng!"
"Nàng chỉ thuộc về ta, nếu người nào chiếm giữ lòng của nàng, ta sẽ khiến cho bọn họ biến mất khỏi cõi đời này --"
Tiêu Chiến tựa như mê muội, giọng nói trầm thấp kể lại chuyện cũ trước kia, lúc này tiếng đàn chợt rung lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại khôi phục lại uyển chuyển nhẹ nhàng như vừa rồi, mang theo ư tư cùng an ủi, lúc này làm rất nhiều trái tim của nam nhân suy yếu.
"Vân nhi, nàng đẹp nhất là lúc gảy đàn, nàng có thể tiếp tục lạnh lùng với ta, ta chỉ muốn đứng từ xa nhìn là đủ, những thương tổn trên người của nàng, ta sẽ thay nàng trả lại gấp trăm lần, ta chờ mười bảy năm, mỗi lần nhìn thấy người đánh đàn, ta đều cho đó là nàng, nhưng ta biết bọn họ không phải, các nàng vĩnh viễn đều không thể trở thành nàng --."
Khẽ truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Chiến nhếch miệng, nhưng mà mắt của hắn không biết từ lúc nào đã có chút tan rã, bóng tối che lấp đi bóng người sắp xuất hiện, hắn run rẩy vươn tay ra, giống như nhiều năm trước, muốn giữ chặt ống tay áo của nữ tử kia.
"Vân nhi, mau tới đây --"
Tiếng đàn nhu tình, từng chút từng chút một thấm vào trong bóng đêm, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị không khí này xuyên thấu, gió từ từ chuyển lạnh, ánh trăng dần dần xuất hiện một nửa, mọi thứ vốn dĩ bị che giấu trong bóng tối dần hiện rõ, ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn dừng lại ở đó, chỉ thấy bàn tay nhỏ trắng mịn thon dài của nữ tử xuất hiện!
Ý cười trên mặt hắn càng sâu, mang theo một chút vui mừng cùng một chút xúc động, tay hắn lại vươn ra thêm một chút nữa, muốn cầm lấy bàn tay mà hắn đã chờ đợi mười bảy năm, thậm chí còn lâu hơn thế.
"Tranh --"
Ngay tai lức hai cánh tay sắp sửa chạm vào nhau, một tiếng đàn sắc bén lại vang lên, cánh tay duỗi ra của Tiêu Chiến liền dùng lại giữa không trung, ánh mắt của hắn nhắm chặt, ngực truyền đến cơn đau khiến cho thân thể hắn chấn động, bóng tối lại bao phủ như trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đầu ngón tay kia gần trong gang tấc, nhưng rốt cuộc không có cách nào nắm được.
Thân thể Tiêu Chiến từ từ ngã xuống, ánh trăng lộ ra, từng chút từng chút chiếu sáng cây cỏ trước Phi Vân Lâu, cũng chiếu lên trên người nữ tử mặc y phục thuần trắng vừa xuất hiện.
Đôi mắt Sở Vân Khinh vẫn lẳng lặng nhìn người té xỉu trên mặt đất, nữ tử gặp ở Dương Châu, bị bắt buộc tiến vào cung, bởi vì lo lắng nữ tử nhớ thương người bên ngoài mà khiến những người đó biến mất, vài ba lời của Sở Mộ Phi, cuối cùng lại lấy được bằng chứng từ trong miệng Tiêu Chiến!
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, cảm giác thê lương không ngừng bao trùm lấy nàng, chuyện tình của Đế vương, lại khiến một trăm mạng người phải bồi đền, thủ đoạn của đế vương, cho đến nay đối với người mình thích muôn vàn sủng ái, đối với người không liên quan lại vô cùng hung hiểm!
Bỗng nhiên, ánh mắt tĩnh lặng của nàng lóe lên một tia sắc bén, giơ tay lên giữa tóc, phất một cái, giữa ngón tay ngọc thon dài liền xuất hiện một ánh sáng bạc, không dừng lại, nàng tức giận khẽ động, cổ tay vừa chuyển muốn ra tay --
"Chậm đã!"
Một cỗ hơi thở mạnh mẽ bỗng đánh úp về phía nàng, khí lực mạnh mẽ khiến cho nàng không thể nào động được, trong nháy mắt sau lưng liền dán sát vào bộ ngực mạnh mẽ của người đằng sau, người tới động tác cực nhanh, chỉ chưa đến hai chiêu đã nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, mở năm ngón tay của nàng ra nhìn, một cái ngân châm bằng bạc đang lẳng lặng nằm ở trong đó!
Mắt Sở Vân Khinh khẽ động: "Nếu Vân Khinh không động thử, Vương gia còn muốn xem diễn trò tới khi nào?"
/124
|