Mà ở phía sau thị nữ là một chiếc xe ngựa cực kì hoa lệ, bốn phía xe ngựa đề là bảo thạch xuyên thành rèm châu, chói mắt dưới ánh mặt trời, chỉ việc ngồi trên xe ngựa tựa như một vật sáng khiến ánh mắt mọi người mù lòa.
Xe ngựa tiến lại, rèm châu cũng lắc lư theo không ngừng, mọi người có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy tình hình bên trong xe, trên giường êm nhiều màu sắc, mơ hồ có một chút bạch quang khẽ động.
Mọi người hiển nhiên không biết đây là vật gì, chỉ thấy phía sau xe ngựa, có nhuyễn kiệu được nâng theo, bốn phía dùng gấm trắng vây quanh, trong đó có ai ngồi mọi người cũng không biết, cuối cùng là một đội binh sĩ Vu Quốc, tay cầm cờ nhiều màu, chính là dấu hiệu của Vu Quốc.
Khi xe ngựa đến gần, quan viên Lễ bộ tiến lên cũng người giao thiệp một phen, thị nữ trước mặt hướng xe ngựa báo cáo gì đó, có thể thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, quan viên Lễ bộ tiến lên chuẩn bị nghĩ muốn chào công chúa.
Nhưng mà thị nữ lại ngăn lại, không biết là vì sao, quan viên Lễ bộ cùng thị nữ này nói hồi lâu, trên mặt thị nữ có chút mất kiên nhẫn, tựa hồ không thể nào phối hợp ngăn quan viên này lại, mà quan viên Lễ bộ nhìn mấy người Tiêu Thanh Tiêu Minh cách đó không xa liếc mắt một cái, lại quay đầu nói chuyện với thị nữ.
Nhưng mà quan viên còn chưa kịp tới gần nói cái gì liền kinh hô một tiếng lui lại ba bước che lại cẳng chân của mình, biến cố xảy ra ngay tức khắc khiến mọi người cả kinh sửng sốt, Tiêu Thanh nhướng mày, vén lên quan bào của quan viên tê liệt ngã xuống đất, chỉ thấy một con kiến màu đen đang bám ở trên đùi hắn, mà con kiến này cũng không phải là con kiến tầm thường, ẩn ẩn răng trắng nhỏ xíu, đúng là Thực Nhân Nghĩ (kiến thực nhân)!
Các thị nữ Vu Quốc làm như dự đoán bên trong, hơi hơi lắc đầu che miệng cười không ngừng.
Sở Vân Khinh đến gần nhìn, nhíu mày rút một cây châm bạc trong tay áo, hưu một tiếng bắn ra, chỉ thấy ngân châm này bay qua dán vào cẳng chân quan viên chảy máu, trên châm mang theo máu thịt của con kiến đang không ngừng ăn.
Sắc mặt Tiêu Minh cũng khó coi, vẫy tay sai người khiêng quan viên này đi, cao giọng nói, Hoan nghênh công chúa Vu Quốc không quản ngàn dặm đến Đại Tần ta.
Cũng không có xuất hiện lời đáp lại như dự kiến, tiếng nghị luận trầm thấp bởi vì một màn vừa rồi chậm rãi yên tĩnh trở lại, sự yên tĩnh này, người ở đây, phần lớn sắc mặt khẽ biến.
Đúng là ở bên trong xe ngựa, lúc này truyền ra một trận lại một trận âm thanh thở dốc mơ màng, nam nhân cũng nữ nhân đan vào ở cùng nhau, chỉ cần biết vài phần quy luật, đều biết trong xe kia lúc này đang phát sinh chuyện gì, mọi người cũng đã hiểu, vừa rồi vì sao xuyên qua màn che này, nhìn thấy một chút bạch sắc rồi.
Ý cười tuấn nhã hiếm thấy trên mặt Tiêu Minh nhanh chóng biến mất, Tiêu Thanh ho nhẹ một tiếng, trong miệng thốt ra một tiếng chửi mắng, mồ hôi lạnh trên trán Sở Vân Khinh ràn rụa, lui ra phía sau một bước, dự định trở lại trên cổng thành để chờ đợi đoàn người tiếp theo.
Khoảnh khắc lúc nàng xoay người, một tiếng động hàm chứa ** mềm yếu truyền ra, Dám quấy rầy bản công chúa A Mặc hoan hảo đó là tử tội, là ai giết chết Thực Nhân Nghĩ của ta?!
Âm thanh thấm thủy một loại mềm mại mị hoặc, mọi người ở đây nghe được liền chấn động, Sở Vân Khinh nghe vậy quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.
Thì ra rèm châu đã được vén lên, công chúa Vu Quốc trong truyền thuyết lúc này toàn thân chỉ khoắc một kiện gấm vóc màu đỏ, ** thon dài biểu lộ ở bên ngoài, có thể thấy được đầu vai mượt mà và nhẵn nhụi, một mái tóc đen được tết thành rất nhiều bím tóc, sợi tơ nhiều màu quấn quanh, đang rải rác ở trên đầu vai, ở dưới thân nàng, là một nam nhân áo rách quần manh giống nàng.
*áo rách quần manh: áo quần không đủ che thân.
Tiêu Thanh phi lễ chớ nhìn quay đầu đi, Tiêu Thanh lại làu bàu một tiếng, ở bên tai Sở Vân Khinh nói một câu 'Giao cho ngươi liền lui ra.
Cung quanh mọi người ở Lễ bộ cùng binh lính đã sớm cúi đầu không dám nhìn, mà công chúa Vu Quốc này rõ ràng không có nửa điểm che giấu tâm của mình, một đôi mắt mang theo sắc thái ác liệt, nhìn thẳng vào Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh thi lễ, Vân Khinh chính là thục nghi của Đại Tần, ở đây cung kính nghênh đón công chúa giá lâm, trước đây không biết công chúa có thói quen này, nên đã mạo phạm xin công chúa tha thứ, Thực Nhân Nghĩ này cũng gây thương tổn cho tính mạng cho người, Vân Khinh bất đắc dĩ, mới ban cho nó cái chết, mong công chúa thứ tội.
Khóe miệng Vu Quốc công chúa nhếch lên: Nhưng mà ở trong mắt bản công chúa, Thực Nhân Nghĩ quan trọng hơn nhiều so với tính mạng quan viên của ngươi, ngươi lại để một người giết chết Thực Nhân Nghĩ của ta, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của quý quốc sao?
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên: Đại Tần là lễ nghi chi bang, Vân Khinh nghe nói Vu Quốc cũng là đất nước cực kỳ phong thổ nhân tình, đạo đãi khách của Đại Tần đó là Vân Khinh hợp nhất hai vị thân vương triều đình ở đây chân thành đón tiếp, Vân Khinh tin tưởng, công chúa tới làm khách cũng không phải vừa tới liền muốn tánh mạng quan viên triều đình ta.
Lời này ít nhiều có chút ý tứ đối chọi gay gắt, thế nhưng Sở Vân Khinh vốn không thích đối xử khôn khéo, lại càng không vui vẻ đùa giỡn sinh mệnh con người, trong lòng nàng thậm chí suy nghĩ, giờ phút này mạnh mẽ chút, tốt nhất làm cho vị công chúa này mất hứng, để Tiêu Chiến đem nàng triệt đi mới tốt.
Nhưng mà công chúa ở bên trong cũng không nảy sinh tức giận như dự đoán, Sở Vân Khinh chỉ thấy một người thị nữ từ phía sau nhuyễn kiệu đi tới, quỳ ở trước xe đối với công chúa này nói câu gì đó, công chúa nhướng mày, nhìn Sở Vân Khinh hừ lạnh một tiếng: Được lắm, đạo đãi khách của Đại Tần bản công chúa nhớ kỹ, ngươi nói ngươi tên gì?
Sở Vân Khinh thu tầm mắt: Sở Vân Khinh.
Khóe miệng công chúa vểnh lên: Tên người Tần khó nghe, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi tốt nhất cũng nhớ kỹ ta tên là Thủy Lăng Toa, ta đặc biệt thích nuôi Thực Nhân Nhĩ, chuyên ăn thịt nữ nhân, ngươi có muốn xem thử?
Nàng cũng không chờ Sở Vân Khinh trả lời, lúc này lạnh giọng quát, Dịch quán ở nơi nào, dẫn đường!
Nhìn đội ngũ xa xa bước vào dịch quán, lông mày Sở Vân Khinh cau lại, bên này Tiêu Thanh đi đến sau lưng nàng, Chậc chậc, Sở thục nghi không sợ cường quyền dũng khí gia tăng, có lẽ sẽ không sợ Thực Nhân Nhĩ chuyên ăn thịt nữ nhân.
Sở Vân Khinh cười lạnh một tiếng: Nếu như Vương gia có ý quan tâm, không bằng đến cổng thành chờ thái tử Tây Lương, Vân Khinh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, chỉ sợ là cảm nắng, xin phép Vương gia!
Tiêu Thanh bị kiềm hãm, nhìn bóng lưng nàng rời đi cao giọng cười to, Sở thục nghi trúng nắng, mau đi truyền thái y đến!
Bước chân Sở Vân Khinh ngừng lại, xoay người với ánh mắt đầy tức giận, mà Tiêu Thanh đã một thân tiêu sái quay người lên cổng thành.
Sở Vân Khinh buồn bực, vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên một người tới gần bên cạnh nàng, nói nhỏ một câu gì đó liền biến mất.
Nơi đây tuy rằng bị quan binh phong tỏa, nhưng mà hôm nay sử dụng binh lính bình thường rất nhiều, vừa rồi có một đội tuần tra đi lướt qua nàng, nàng không kịp tìm ra là ai, nhưng mà lời nói của người nọ khiến trong lòng nàng khẽ động.
Lâm Giang lâu ở thành tây.
Năm chữ ngắn ngủn cũng khiến cho lòng nàng căng thẳng, nhất định có người có ý muốn gặp nàng, trong lòng nàng hoang mang không biết là ai, lại mơ hồ cho rằng là hắn, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn hai vị Vương gia trên cổng thành một cái, xoay người bỏ đi.
Thành tây, ở đây là thành tây, Lâm Giang lâu cũng ở chỗ không xa cửa thành, Sở Vân Khinh vội vàng đi qua, vừa đến dưới lầu, viền có một thiếu niên mặc áo gấm đi tới.
Quận chúa, phòng chữ Thiên ở lầu ba.
Trong lòng nàng khẽ động, người nọ kêu nàng là Quận chúa, nhất định là người quen, xoay người hòa vào đám đông bên trong nhìn thiếu niên này nàng cũng đại khái minh bạch, người nọ rõ ràng là đã dịch dung ở đây chờ nàng.
Nàng không do dự, bước vào cửa đi lên lầu.
Lâm Giang lâu này kỳ thực là tửu lâu cực kì có tiếng trong Thịnh kinh, nàng không để ý tới ý hỏi của gã sai vặt, trực tiếp tiến lên lầu ba, thẳng tiến hướng về gian phòng tận cùng hành lang viết phòng chữ 'Thiên', mới vừa đi được một nửa, trong phòng bên cạnh vươn ra một cánh tay, nàng không kịp phòng ngự bị kéo vào bên trong phòng bên cạnh.
Sở Vân Khinh ngẩn ra, giương mắt liền gặp một cái hồng bào cực kì chói mắt, tiếp theo, nàng liền nghe được một tiếng xưng hô khiến nàng hết hồn.
Khinh Khinh - -
Xe ngựa tiến lại, rèm châu cũng lắc lư theo không ngừng, mọi người có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy tình hình bên trong xe, trên giường êm nhiều màu sắc, mơ hồ có một chút bạch quang khẽ động.
Mọi người hiển nhiên không biết đây là vật gì, chỉ thấy phía sau xe ngựa, có nhuyễn kiệu được nâng theo, bốn phía dùng gấm trắng vây quanh, trong đó có ai ngồi mọi người cũng không biết, cuối cùng là một đội binh sĩ Vu Quốc, tay cầm cờ nhiều màu, chính là dấu hiệu của Vu Quốc.
Khi xe ngựa đến gần, quan viên Lễ bộ tiến lên cũng người giao thiệp một phen, thị nữ trước mặt hướng xe ngựa báo cáo gì đó, có thể thấy xe ngựa chậm rãi dừng lại, quan viên Lễ bộ tiến lên chuẩn bị nghĩ muốn chào công chúa.
Nhưng mà thị nữ lại ngăn lại, không biết là vì sao, quan viên Lễ bộ cùng thị nữ này nói hồi lâu, trên mặt thị nữ có chút mất kiên nhẫn, tựa hồ không thể nào phối hợp ngăn quan viên này lại, mà quan viên Lễ bộ nhìn mấy người Tiêu Thanh Tiêu Minh cách đó không xa liếc mắt một cái, lại quay đầu nói chuyện với thị nữ.
Nhưng mà quan viên còn chưa kịp tới gần nói cái gì liền kinh hô một tiếng lui lại ba bước che lại cẳng chân của mình, biến cố xảy ra ngay tức khắc khiến mọi người cả kinh sửng sốt, Tiêu Thanh nhướng mày, vén lên quan bào của quan viên tê liệt ngã xuống đất, chỉ thấy một con kiến màu đen đang bám ở trên đùi hắn, mà con kiến này cũng không phải là con kiến tầm thường, ẩn ẩn răng trắng nhỏ xíu, đúng là Thực Nhân Nghĩ (kiến thực nhân)!
Các thị nữ Vu Quốc làm như dự đoán bên trong, hơi hơi lắc đầu che miệng cười không ngừng.
Sở Vân Khinh đến gần nhìn, nhíu mày rút một cây châm bạc trong tay áo, hưu một tiếng bắn ra, chỉ thấy ngân châm này bay qua dán vào cẳng chân quan viên chảy máu, trên châm mang theo máu thịt của con kiến đang không ngừng ăn.
Sắc mặt Tiêu Minh cũng khó coi, vẫy tay sai người khiêng quan viên này đi, cao giọng nói, Hoan nghênh công chúa Vu Quốc không quản ngàn dặm đến Đại Tần ta.
Cũng không có xuất hiện lời đáp lại như dự kiến, tiếng nghị luận trầm thấp bởi vì một màn vừa rồi chậm rãi yên tĩnh trở lại, sự yên tĩnh này, người ở đây, phần lớn sắc mặt khẽ biến.
Đúng là ở bên trong xe ngựa, lúc này truyền ra một trận lại một trận âm thanh thở dốc mơ màng, nam nhân cũng nữ nhân đan vào ở cùng nhau, chỉ cần biết vài phần quy luật, đều biết trong xe kia lúc này đang phát sinh chuyện gì, mọi người cũng đã hiểu, vừa rồi vì sao xuyên qua màn che này, nhìn thấy một chút bạch sắc rồi.
Ý cười tuấn nhã hiếm thấy trên mặt Tiêu Minh nhanh chóng biến mất, Tiêu Thanh ho nhẹ một tiếng, trong miệng thốt ra một tiếng chửi mắng, mồ hôi lạnh trên trán Sở Vân Khinh ràn rụa, lui ra phía sau một bước, dự định trở lại trên cổng thành để chờ đợi đoàn người tiếp theo.
Khoảnh khắc lúc nàng xoay người, một tiếng động hàm chứa ** mềm yếu truyền ra, Dám quấy rầy bản công chúa A Mặc hoan hảo đó là tử tội, là ai giết chết Thực Nhân Nghĩ của ta?!
Âm thanh thấm thủy một loại mềm mại mị hoặc, mọi người ở đây nghe được liền chấn động, Sở Vân Khinh nghe vậy quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.
Thì ra rèm châu đã được vén lên, công chúa Vu Quốc trong truyền thuyết lúc này toàn thân chỉ khoắc một kiện gấm vóc màu đỏ, ** thon dài biểu lộ ở bên ngoài, có thể thấy được đầu vai mượt mà và nhẵn nhụi, một mái tóc đen được tết thành rất nhiều bím tóc, sợi tơ nhiều màu quấn quanh, đang rải rác ở trên đầu vai, ở dưới thân nàng, là một nam nhân áo rách quần manh giống nàng.
*áo rách quần manh: áo quần không đủ che thân.
Tiêu Thanh phi lễ chớ nhìn quay đầu đi, Tiêu Thanh lại làu bàu một tiếng, ở bên tai Sở Vân Khinh nói một câu 'Giao cho ngươi liền lui ra.
Cung quanh mọi người ở Lễ bộ cùng binh lính đã sớm cúi đầu không dám nhìn, mà công chúa Vu Quốc này rõ ràng không có nửa điểm che giấu tâm của mình, một đôi mắt mang theo sắc thái ác liệt, nhìn thẳng vào Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh thi lễ, Vân Khinh chính là thục nghi của Đại Tần, ở đây cung kính nghênh đón công chúa giá lâm, trước đây không biết công chúa có thói quen này, nên đã mạo phạm xin công chúa tha thứ, Thực Nhân Nghĩ này cũng gây thương tổn cho tính mạng cho người, Vân Khinh bất đắc dĩ, mới ban cho nó cái chết, mong công chúa thứ tội.
Khóe miệng Vu Quốc công chúa nhếch lên: Nhưng mà ở trong mắt bản công chúa, Thực Nhân Nghĩ quan trọng hơn nhiều so với tính mạng quan viên của ngươi, ngươi lại để một người giết chết Thực Nhân Nghĩ của ta, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của quý quốc sao?
Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên: Đại Tần là lễ nghi chi bang, Vân Khinh nghe nói Vu Quốc cũng là đất nước cực kỳ phong thổ nhân tình, đạo đãi khách của Đại Tần đó là Vân Khinh hợp nhất hai vị thân vương triều đình ở đây chân thành đón tiếp, Vân Khinh tin tưởng, công chúa tới làm khách cũng không phải vừa tới liền muốn tánh mạng quan viên triều đình ta.
Lời này ít nhiều có chút ý tứ đối chọi gay gắt, thế nhưng Sở Vân Khinh vốn không thích đối xử khôn khéo, lại càng không vui vẻ đùa giỡn sinh mệnh con người, trong lòng nàng thậm chí suy nghĩ, giờ phút này mạnh mẽ chút, tốt nhất làm cho vị công chúa này mất hứng, để Tiêu Chiến đem nàng triệt đi mới tốt.
Nhưng mà công chúa ở bên trong cũng không nảy sinh tức giận như dự đoán, Sở Vân Khinh chỉ thấy một người thị nữ từ phía sau nhuyễn kiệu đi tới, quỳ ở trước xe đối với công chúa này nói câu gì đó, công chúa nhướng mày, nhìn Sở Vân Khinh hừ lạnh một tiếng: Được lắm, đạo đãi khách của Đại Tần bản công chúa nhớ kỹ, ngươi nói ngươi tên gì?
Sở Vân Khinh thu tầm mắt: Sở Vân Khinh.
Khóe miệng công chúa vểnh lên: Tên người Tần khó nghe, ta nhớ kỹ ngươi, ngươi tốt nhất cũng nhớ kỹ ta tên là Thủy Lăng Toa, ta đặc biệt thích nuôi Thực Nhân Nhĩ, chuyên ăn thịt nữ nhân, ngươi có muốn xem thử?
Nàng cũng không chờ Sở Vân Khinh trả lời, lúc này lạnh giọng quát, Dịch quán ở nơi nào, dẫn đường!
Nhìn đội ngũ xa xa bước vào dịch quán, lông mày Sở Vân Khinh cau lại, bên này Tiêu Thanh đi đến sau lưng nàng, Chậc chậc, Sở thục nghi không sợ cường quyền dũng khí gia tăng, có lẽ sẽ không sợ Thực Nhân Nhĩ chuyên ăn thịt nữ nhân.
Sở Vân Khinh cười lạnh một tiếng: Nếu như Vương gia có ý quan tâm, không bằng đến cổng thành chờ thái tử Tây Lương, Vân Khinh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, chỉ sợ là cảm nắng, xin phép Vương gia!
Tiêu Thanh bị kiềm hãm, nhìn bóng lưng nàng rời đi cao giọng cười to, Sở thục nghi trúng nắng, mau đi truyền thái y đến!
Bước chân Sở Vân Khinh ngừng lại, xoay người với ánh mắt đầy tức giận, mà Tiêu Thanh đã một thân tiêu sái quay người lên cổng thành.
Sở Vân Khinh buồn bực, vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên một người tới gần bên cạnh nàng, nói nhỏ một câu gì đó liền biến mất.
Nơi đây tuy rằng bị quan binh phong tỏa, nhưng mà hôm nay sử dụng binh lính bình thường rất nhiều, vừa rồi có một đội tuần tra đi lướt qua nàng, nàng không kịp tìm ra là ai, nhưng mà lời nói của người nọ khiến trong lòng nàng khẽ động.
Lâm Giang lâu ở thành tây.
Năm chữ ngắn ngủn cũng khiến cho lòng nàng căng thẳng, nhất định có người có ý muốn gặp nàng, trong lòng nàng hoang mang không biết là ai, lại mơ hồ cho rằng là hắn, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn hai vị Vương gia trên cổng thành một cái, xoay người bỏ đi.
Thành tây, ở đây là thành tây, Lâm Giang lâu cũng ở chỗ không xa cửa thành, Sở Vân Khinh vội vàng đi qua, vừa đến dưới lầu, viền có một thiếu niên mặc áo gấm đi tới.
Quận chúa, phòng chữ Thiên ở lầu ba.
Trong lòng nàng khẽ động, người nọ kêu nàng là Quận chúa, nhất định là người quen, xoay người hòa vào đám đông bên trong nhìn thiếu niên này nàng cũng đại khái minh bạch, người nọ rõ ràng là đã dịch dung ở đây chờ nàng.
Nàng không do dự, bước vào cửa đi lên lầu.
Lâm Giang lâu này kỳ thực là tửu lâu cực kì có tiếng trong Thịnh kinh, nàng không để ý tới ý hỏi của gã sai vặt, trực tiếp tiến lên lầu ba, thẳng tiến hướng về gian phòng tận cùng hành lang viết phòng chữ 'Thiên', mới vừa đi được một nửa, trong phòng bên cạnh vươn ra một cánh tay, nàng không kịp phòng ngự bị kéo vào bên trong phòng bên cạnh.
Sở Vân Khinh ngẩn ra, giương mắt liền gặp một cái hồng bào cực kì chói mắt, tiếp theo, nàng liền nghe được một tiếng xưng hô khiến nàng hết hồn.
Khinh Khinh - -
/124
|