Editor: Quỳnh ỉn
Lúc Sở Vân Khinh hồi cung, thế tử Yến quốc vẫn chưa xuất hiện, nghĩ đến ngài mai còn phải đi đến thành lâu, nhất thời có chút mệt mỏi, nàng híp mắt dựa vào vách xe, nhớ lại chuyện buổi trưa ở Lam Giang lâu, cuối cùng một chưởng kia, có phải rất nặng không?
Tâm tư mệt mỏi không yên, Sở Vân Khinh báo cáo tình huống hôm nay với Tiêu Chiến, lúc nói đến Thế tử yến quốc còn chưa đến, Tiêu Chiến liền ném cho nàng một vật.
Sở Vân Khinh vừa thấy, có chút ngoài ý muốn, đó là một bái thiếp, là Ngoại sử Yến quốc giao cho Lễ bộ Đại Tần, mặt trên viết Thế tử Yến quốc đã đến Thịnh kinh –
Tiêu Chiến nhìn nàng: “Lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, vậy cũng tốt mình không cần phải đi đến thành lâu nữa rồi.
Bên trong Cẩm tú điện đèn đuốc sáng trưng, khi Sở Vân Khinh tiến vào đã thấy Tiêu Cấp sắc mặt buồn bã đứng chờ ở trước cửa, thấy nàng đến ánh mắt mệt mỏi liền sáng lên: “Sở tỷ tỷ!”
Đã lâu Sở vân Khinh không gặp Tiêu Cấp, Lần này nghe thấy tiếng gọi này trong lòng không khỏi ấm áp: “Sao Lục điện hạ lại đến đây?”
Đám người Xuân Đào đứng hầu ở một bên, lúc này vội vàng cười nói: “Lục điện hạ đến từ buổi chiều, nô tì nói là người đã xuất cung, kết quả Điện hạ muốn ở lại chờ đến khi người về.”
Sở Vân Khinh vười, kéo Tiêu Cấp qua ngồi cạnh mình: “Điện hạ sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Cấp có chút mong mỏi, hắn nghiêng người đến gần tai Sở Vân Khinh, khẽ nói: “Tam ca từng đáp ứng muốn mang ta xuất cung, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa, mấy ngày nữa là sinh thần mẫu phi, ta muốn xuất cung tìm lễ vật cho người, Sở tỷ tỷ, tỷ đi nói với Tam ca, ta muốn xuất cung!”
Yêu cầu này nếu là lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ nàng và Tiêu Triệt thành ra như vậy, làm sao có thể, Sở vân Khinh thoáng trầm ngâm: “Lục điện hạ muốn xuất cung rất dễ, ta đi tìm Ngũ điện hạ mang người đi ra ngoài là được? Mấy ngày nay Ngũ điện hạ đều ở bên ngoài tân trang lại Vương phủ mới, người thuận tiện đi xem Vương phủ của hắn như thế nào?
Ánh mắt sáng rọi của Tiêu Cấp khẽ thay đổi, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Sở Vân Khinh, bỗng nhiên, hắn dựa gần vào Sở Vân Khinh: Sở tỷ tỷ, không phải tỷ cãi nhau với Tam ca chứ?
Sở Vân Khinh giật mình: Điện hạ hiểu lầm, làm sao ta có thể cãi nhau với Duệ vương?
Tiêu Cấp hừ một tiếng: Ta biết rồi, dù sao ta biết Sở tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ta đúng không? Tam ca đã đáp ứng ta rồi, để ta đi đến nhà kho trong phủ của huynh ấy chọn bảo bối, Sở tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ giúp Cấp nhi đúng không?
Ánh mắt Tiêu Cấp khẽ chuyển động, con ngươi đen đáng thương tội nghiệp nhìn Sở Vân Khinh, khiến cho người ta đau lòng.
Sở Vân Khinh không cự tuyệt được: Bằng không như vậy đi, ngày mai có sứ thần ngoại quốc tiến cung, buổi tối chắc là Duệ vương cũng sẽ tiến cung, đến lúc đó Điện hạ đi đến, tự mình nói với Duệ vương được không?
Tiêu Cấp nghĩ nghĩ một chút liền trả lời: Được!
Sở Vân Khinh tiễn Tiêu Cấp đi rồi mới trở về phòng, nghĩ đến cung yến đêm ngày mai, đôi mắt nàng hơi trầm ngâm.
--
Sứ thần ngoại quốc tiến cung dự tiệc dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, từ buổi sáng Lệ Phi đã bắt đầu công việc chuẩn định yến tiệc, mà Sở Vân Khinh thì vẫn luôn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Chiến.
Đến buổi chiều khi sứ thần ba nước vào Cần Chính điện, đầu tiên là hành lễ bái kiến Tiêu Chiến, tiếp đó liền bị người mời đến Thượng Lâm Uyển, Sở Vân Khinh không đi đến điện phía trước, đơn giản là vì lễ tiết tầm thường, tiệc tối mới là quan trọng.
Nửa giờ sau, Tiêu Chiến trở về, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy sắc mặt hắn không tốt, trong mắt đè nén tức giận, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Phúc Hải một cái, chỉ thấy người đằng sau hơi lắc đầu.
Sở Vân Khinh đi đến bên cạnh Phúc hải, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: Ba vị sứ thần này đến không có ý tốt, trong lòng Hoàng thượng cân nhắc lợi hại, nên có chút tức giận.
Sở Vân Khinh nhíu mày, ở bên trong tứ quốc, bây
Lúc Sở Vân Khinh hồi cung, thế tử Yến quốc vẫn chưa xuất hiện, nghĩ đến ngài mai còn phải đi đến thành lâu, nhất thời có chút mệt mỏi, nàng híp mắt dựa vào vách xe, nhớ lại chuyện buổi trưa ở Lam Giang lâu, cuối cùng một chưởng kia, có phải rất nặng không?
Tâm tư mệt mỏi không yên, Sở Vân Khinh báo cáo tình huống hôm nay với Tiêu Chiến, lúc nói đến Thế tử yến quốc còn chưa đến, Tiêu Chiến liền ném cho nàng một vật.
Sở Vân Khinh vừa thấy, có chút ngoài ý muốn, đó là một bái thiếp, là Ngoại sử Yến quốc giao cho Lễ bộ Đại Tần, mặt trên viết Thế tử Yến quốc đã đến Thịnh kinh –
Tiêu Chiến nhìn nàng: “Lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, vậy cũng tốt mình không cần phải đi đến thành lâu nữa rồi.
Bên trong Cẩm tú điện đèn đuốc sáng trưng, khi Sở Vân Khinh tiến vào đã thấy Tiêu Cấp sắc mặt buồn bã đứng chờ ở trước cửa, thấy nàng đến ánh mắt mệt mỏi liền sáng lên: “Sở tỷ tỷ!”
Đã lâu Sở vân Khinh không gặp Tiêu Cấp, Lần này nghe thấy tiếng gọi này trong lòng không khỏi ấm áp: “Sao Lục điện hạ lại đến đây?”
Đám người Xuân Đào đứng hầu ở một bên, lúc này vội vàng cười nói: “Lục điện hạ đến từ buổi chiều, nô tì nói là người đã xuất cung, kết quả Điện hạ muốn ở lại chờ đến khi người về.”
Sở Vân Khinh vười, kéo Tiêu Cấp qua ngồi cạnh mình: “Điện hạ sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Cấp có chút mong mỏi, hắn nghiêng người đến gần tai Sở Vân Khinh, khẽ nói: “Tam ca từng đáp ứng muốn mang ta xuất cung, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa, mấy ngày nữa là sinh thần mẫu phi, ta muốn xuất cung tìm lễ vật cho người, Sở tỷ tỷ, tỷ đi nói với Tam ca, ta muốn xuất cung!”
Yêu cầu này nếu là lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ nàng và Tiêu Triệt thành ra như vậy, làm sao có thể, Sở vân Khinh thoáng trầm ngâm: “Lục điện hạ muốn xuất cung rất dễ, ta đi tìm Ngũ điện hạ mang người đi ra ngoài là được? Mấy ngày nay Ngũ điện hạ đều ở bên ngoài tân trang lại Vương phủ mới, người thuận tiện đi xem Vương phủ của hắn như thế nào?
Ánh mắt sáng rọi của Tiêu Cấp khẽ thay đổi, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Sở Vân Khinh, bỗng nhiên, hắn dựa gần vào Sở Vân Khinh: Sở tỷ tỷ, không phải tỷ cãi nhau với Tam ca chứ?
Sở Vân Khinh giật mình: Điện hạ hiểu lầm, làm sao ta có thể cãi nhau với Duệ vương?
Tiêu Cấp hừ một tiếng: Ta biết rồi, dù sao ta biết Sở tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ta đúng không? Tam ca đã đáp ứng ta rồi, để ta đi đến nhà kho trong phủ của huynh ấy chọn bảo bối, Sở tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ giúp Cấp nhi đúng không?
Ánh mắt Tiêu Cấp khẽ chuyển động, con ngươi đen đáng thương tội nghiệp nhìn Sở Vân Khinh, khiến cho người ta đau lòng.
Sở Vân Khinh không cự tuyệt được: Bằng không như vậy đi, ngày mai có sứ thần ngoại quốc tiến cung, buổi tối chắc là Duệ vương cũng sẽ tiến cung, đến lúc đó Điện hạ đi đến, tự mình nói với Duệ vương được không?
Tiêu Cấp nghĩ nghĩ một chút liền trả lời: Được!
Sở Vân Khinh tiễn Tiêu Cấp đi rồi mới trở về phòng, nghĩ đến cung yến đêm ngày mai, đôi mắt nàng hơi trầm ngâm.
--
Sứ thần ngoại quốc tiến cung dự tiệc dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, từ buổi sáng Lệ Phi đã bắt đầu công việc chuẩn định yến tiệc, mà Sở Vân Khinh thì vẫn luôn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Chiến.
Đến buổi chiều khi sứ thần ba nước vào Cần Chính điện, đầu tiên là hành lễ bái kiến Tiêu Chiến, tiếp đó liền bị người mời đến Thượng Lâm Uyển, Sở Vân Khinh không đi đến điện phía trước, đơn giản là vì lễ tiết tầm thường, tiệc tối mới là quan trọng.
Nửa giờ sau, Tiêu Chiến trở về, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy sắc mặt hắn không tốt, trong mắt đè nén tức giận, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Phúc Hải một cái, chỉ thấy người đằng sau hơi lắc đầu.
Sở Vân Khinh đi đến bên cạnh Phúc hải, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: Ba vị sứ thần này đến không có ý tốt, trong lòng Hoàng thượng cân nhắc lợi hại, nên có chút tức giận.
Sở Vân Khinh nhíu mày, ở bên trong tứ quốc, bây
/124
|