Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 11

/107


Lăng Dạ Phong vừa nghe, vội vàng lôi kéo Lăng Dạ Vũ giương nanh múa vuốt, bộ dáng cực kỳ buồn cười.

Bị lăng Dạ Vũ kéo bả vai lôi vào trong xe ngựa, liền bình tĩnh hơn nhiều, cũng không dám náo loạn nũa, chỉ là vẫn trừng mắt nhìn Ly Yên, tức giận trong mắt chưa hề tiêu tan, Nhưng Ly Yên lại lựa chọn xem hắn như không tồn tại.

Xe ngựa Vũ Vương Phủ rất lớn, cũng cực kỳ xa hoa, chỉ cần thấy viên bảo thạch khảm ở trên cũng biết rất quý giá. Bảo thạch có màu săc rực rỡ ở trên đời không vượt qua hia mươi viên, vậy mà hắn có thể dùng bốn viên để làm vật trang trí.

Ly Yên oán thầm, thật xa xỉ! Thực lãng phí!

Nàng dựa vào cạnh cửa sổ, gió hiu hiu thổi liền ngủ thiếp đi, Lăng Dạ Phong thấy thế nghĩ muốn trêu cợt nàng một phen, duỗi tay về phía cái khăn che trên mặt nàng.

Bỗng nhiên nàng nhanh nhẹn trở tay bắt lấy, động tác mây trôi nước chảy giống như nhẹ múa, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt giòn giã vang lên, tay Lăng Dạ Phong liền "Hoa hoa lệ lệ" trật khớp rồi.

Vừa thấy là Lăng Dạ Phong, cảnh giác trong mắt dần dần dỡ xuống, không nói gì, tiếp tục ngủ.

Tính cảnh giác của sao lại cao như vậy, sát khí thật nặng, sát khi như vậy chỉ có sát thủ mới có, rốt cuộc nàng có lai lịch gì? Lông mày Lăng Dạ Vũ cau chặt, nhìn khăn đeo trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên hắn có ý nghĩ muốn dở cái khăn đó xuống.

Lăng Dạ Phong đau khổ băng bó cánh tay của mình, nữ nhân này sao lại lợi hại như vậy a! Hắn thật đúng là kẻ câm ăn phải hoàng liên a!

Đáng thương từ từ lếch đến trước mặt Lăng Dạ Vũ, bày ra một vẻ mặt “Tiểu Oán phụ” vừa thấy đã thương, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ cánh tay ý bảo hắn hỗ trợ.

Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng lườm một cái, tay thon dài nhanh nhẹn xoay chuyển, một trận đau nhức đánh úp lại, lăng Dạ Phong đau đến há mồm muốn la to nhưng lại phát không ra tiếng nào, trên trán toát ra không ít mồ hôi.

Người khởi xướng chính đang thỏa mãn cùng Chu công chơi cờ, chỉ cần không có uy hiếp đối với nàng thì nàng có thể ngủ mãi đến lúc đói bụng mới chịu tỉnh lại.

Bốn canh giờ sau, Mộc Thị Vệ xốc bức rèm che lên nói: "Chủ tử, đến dưới chân núi Mê Hồn rồi."

Bốn canh giờ ở cổ đại cũng là tám giờ ở hiện đại. Thủ hộ của Lăng Dạ Vũ có năm đại hộ vệ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Lăng Dạ Phong nghe vậy, nhìn Ly Yên đang ngủ say, khóe miệng hung hăng co rút vài cái, nữ nhân này thật có thể ngủ, vừa lên xe ngựa liền ngủ thẳng đến bây giờ.

Ý bảo để cho Mộc gọi nàng rời giường, Mộc bất đắc dĩ, đành phải cúi đầu dùng ngữ điệu tôn kính gọi Ly Yên :" Vương phi, đến chỗ rồi".

". . . ."

Thấy người đang ngủ không có phản ứng, Mộc lại đè đè nén tính tình đề cao âm lượng hô: "Vương phi, đã đến dưới chân núi Mê Hồn rồi."

". . . . ."

Ly Yên quả thực kiên trì, một chút phản ứng cũng không có.

Kêu gọi nãy giờ cũng không gọi dậy được, Lăng Dạ Phong được một lần giáo huấn cũng không dám chạm vào nàng nữa, nhìn thoáng qua Mộc, Mộc lại là hộ vệ không thể tùy ý chạm vào vương phi của chủ tử mình, nên đành phải nháy mắt ra hiệu với Lăng Dạ Vũ ý bảo hắn gọi nàng dậy.

Lăng Dạ Vũ trầm mặc một lúc, thân thủ hướng về phía Ly Yên. Quả nhiên, nàng lại động thủ lần nữa, nhưng mà Lăng Dạ Vũ không phải Lăng Dạ Phong, ngược lại nhanh chóng xoay tay bắt được cánh tay mảnh khảnh của nàng, sau khi thấy Ly Yên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, hắn mới chậm rãi buông tay ra nhàn nhạt giải thích: "Đến chỗ!"

Ly Yên chớp chớp đôi mắt phủ đầy sương mù, "A...!" một tiếng sau đó liền nhảy xuống xe ngựa.

"Mộc, ngươi đi về trước đi!" Vẻ mặt trước sau như một không chút thay đổi.

"Vâng,” Mộc tin tưởng chủ tử hắn sẽ bình an trở về , trong nháy mắt, tại chỗ liền biến mất, không thấy bóng dáng, có thể thấy được, có thể thấy được khinh công của thủ vệ Lăng Dạ Vũ rất tốt.

Ly khói vô tình ngáp một cái: "Đi a."

Một đường dạo bước đi lên núi, một mảnh hoang vắng, trong không khí có một trận gió lạnh gào rít thổi qua, rốt cục cũng đi đến đỉnh núi, đưa mắt trông về phía xa, vụ khí tràn ngập, sương khói bốc lên, trắng xoá một mảnh, chỉ cần đi vào liền tính là bước vào mảnh đất nguy hiểm.

Mấy người liếc nhìn nhau, đều đã thấy được vẻ trầm trọng ở trong mắt đối phương, vẻ mặt nghiêm túc cất bước đi về phía trước.

Bước vào trong làn sương mù, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cát vàng bay mù mịt, Ly Yên giơ tay lên che ánh mắt, khi mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn khác biệt.

Ly Yên nhìn cảnh vật trước mắt, càng nhìn càng quen thuộc, nhà cao tầng? Hiện đại?

"Huyết Hồ."

Huyết Hồ là danh hiệu của nàng ở hiện đại, nghe tđược giọng nói trong trẻo này, đồng tử của nàng mạnh mẽ trợn to, Thi Vũ! Là Thi Vũ, chỉ có Thi Vũ mới có tiếng nói đặc biệt trong trẻo như vậy, làm cho người nghe có một loại cảm giác thoải mái như tẩm gió xuân.

"Thi Vũ!" Vui sướng xoay người, nhìn khuôn mặt tinh xảo kia, nhào về phía trước ôm lấy nàng, nhưng chưa ôm lấy liền biến mất, cảnh tượng đổi về rừng cây bị sương mù bao phủ

"Huyết Hồ, phía dưới rất lạnh a, đến đây đi, đến theo giúp tôi đi!" Giống như thanh âm từ xa xưa truyền đến, âm trầm như có như không, lại mang theo mị hoặc.

Ly Yên đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt thiếu chút nữa đã bị mê hoặ ngay lập tức liền trở lại trong suốt như ngọc Lưu Ly lúc ban đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn,trong ống tay áo bạch sắc tự nhiên xuất hiện một dải tơ lụa dài màu trắng, một tay cầm lấy tơ lụa bay lên, cả người xoay tròn ở giữa không trung, khống chế được hướng gió Mạn Vũ, đột nhiên bùng nổ một cái, sương mù đã không thấy, chỉ còn lại rừng cây.

"Hừ, loại mê trận này cũng nghĩ mê hoặc được lòng ta sao?" Ly Yên cười nhạt, cười lạnh một cái liền đi tìm kiếm bọn Lăng Dạ Vũ.

Kỳ thật Mê Hồn Trận này không có bao nhiêu người có thể phá giải, chỉ là Ly Yên quá mức lý trí, Thượng Quan Thi Vũ cho tới bây giờ là có phúc cùng hưởng thụ, với tính cách của nàng, khi gặp nạn sao có thể đòi Ly Yên xuống dưới bồi nàng cơ chứ. Nếu là những người khác chỉ sợ sớm đã bị mê hoặc, làm sao lại có thể chú ý tới những thứ này, cũng chỉ có người có lý trí như nàng mới chú ý tới.

"Thất hoàng huynh, vì sao lại đối xử với đệ như vậy? Vì sao?" tiếng nói thê lương từng đợt từng đợt truyền đến.

Biểu tình lạnh lùng lúc thường giờ phút này lại có chút xé rách, Lăng Dạ Vũ cuộn mình nắm chặt đôi tay, gào thét nói: "Ngươi là người nào? Không cần giả thần giả quỷ,ra đây."

Bóng trắng chớp lóe, một khuôn mặt tuấn dật giống hệt như Lăng Dạ Vũ xuất hiện trước mặt hắn, trong mắt tràn ngập oán khí: "Thất hoàng huynh, vì sao lại đối xử với đệ như vậy?"

"Ảnh?" Đồng tử bất khả tư nghị trợn to, giọng nói có chút run rẩy.

"Thất hoàng huynh, đệ vì cứu huynh, vì sao huynh lại muốn giết đệ? Vì sao?" Vẻ mặt đau thương cùng oán giận chất vấn nói.

"Ảnh, ta. . . ." Hắn giải thích không được, bởi vì hắn vô tâm giết đệ ấy, nhưng cũng là cố ý giết đệ ấy.

"Thất hoàng huynh, huynh có từng áy náy?"

"Ảnh, ta thực xin lỗi đệ." Hắn trầm giọng nói.

"Như thế thì huynh liền chuộc tội đi!" Thanh âm mơ hồ mang theo chút mê hoặc.

"Chuộc tội?" Lăng Dạ Vũ Thấp giọng lẩm bẩm, biểu tình có chút bị mê hoặc, đôi mắt cũng dần dần trở nên mờ mịt.

"Đi theo đệ huynh liền có thể chuộc tội, đến đây đi! Đến ~ đây!" hắn dụ dỗ nói.

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status