Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 16

/107


Từng đợt sóng âm khiến cá sấu và nhóm người chống đỡ không được, tới tấp sợ hãi lui về phía sau.

Bạc Hề cắn răng, trong miệng giống như đang nỉ non cái gì. Bỗng dưng, Lăng Dạ Phong dần dần mất đi ý thức đôi mắt trở nên đỏ bừng thị huyết, bắt đầu đánh về phía Ly Yên.

Ánh mắt Lăng Dạ Vũ lạnh thấu xương quét về phía Bạc Hề, lập tức đến bên cạnh Ly Yên vì nàng làm hộ pháp.

Bất quá qua mấy chiêu, Lăng Dạ Phong liền bị đánh ngất xỉu, Bạc Hề biết tình thế không ổn nghĩ đến đào tẩu, ai ngờ lăng Dạ Vũ hiểu rõ tiên cơ, xoay người một cái đến trước mặt hắn,

Chiều cao của hai người vốn là kém khá xa, hơn nữa Bạc Hề bị khí thế lấn yếu, căn bản không bì kịp với khí thế Vương giả Bễ nghễ thiên hạ của Lăng Dạ Vũ.

Hiện giờ Bạc Hề chỉ có thể liều mạng chống cự, Lăng Dạ Vũ lại một chiêu so với một chiêu sắc bén ngoan độc, cuối cùng Bạc Hề bị một chưởng đả thương, bóng dáng nho nhỏ lảo đảo bay xuống đất, hai tròng mắt phủ đầy sương mù trông rất đẹp, nhưng lại không cam lòng cùng phẫn hận.

Sau khi Ly Yên giải quyết xong đám cá sấu, liền điểm nhẹ mủi chân, bóng dáng mềm mại thanh thoát bay qua, nhanh tay túm lấy thất thải liên hoa.

Thất Thải Liên Hoa vừa rời khỏi suối nước, các thi thể xung quanh lập tức hóa thành đống xương cốt dần dần chìm xuống.

Vẻ mặt Bạc Hề sợ hãi nhìn Ly Yên lấy đi Thất Thải Liên Hoa, vào lúc Thất Thải Liên Hoa rời khỏi suối nước, hắn nhắm lại hai mắt nhận mệnh, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, cả người tan biến tại chỗ, hóa thành làn khói bay đi.

"Tại sao có thể như vậy?" Thấy thân thể Bạc Hề dần hóa thành khói, vội vàng xông lên trước bắt lấy,hư vô mờ mịt không thể nắm được .

"Bạc Hề là Thủ Hộ Giả của Thất Thải Liên Hoa, một khi Thất Thải Liên Hoa bị mất đi, thì hắn cũng liền biến mất." Ly Yên thản nhiên giải thích.

"Vậy Phong sẽ không bị khống chế nữa phải không?"

"Đúng vậy a!" Ly Yên trả lời thật sự nhanh,nhưng lại nói, "Bất quá máu của Bạc Hề ở trên người hắn sẽ từ từ chuyển thành kịch độc, một tháng sau toàn thân hắn sẽ bị hư thối mà chết."

Hắn sốt ruột cầm lấy tay nàng, sẵn giọng hỏi: "Ngươi nói cái gì? Vậy bây giờ phải làm sao?"

Ly Yên nhẹ cười, lông mày hướng về phía trước hơi cong, chớp lông mi dài dài, trong mắt mang theo dí dỏm cùng một chút xảo trá, "Tìm đến Vân Mặc thần y, hắn sẽ có biện pháp."

"Được, như thế liền giao việc này cho ngươi phụ trách ,nếu không tìm được Vân Mặc thần y liền cùng ta viên phòng." Lăng Dạ Vũ mặt không đổi sắc nói, nhưng sâu trong mắt là ý cười không thấy đáy.Trong khoảng thời gian này xem như hắn cũng đã biết rõ tính tình của nàng, mặc dù không biết vì sao nàng lại tiến vào vương phủ của hắn, nhưng hắn biết, nàng nhất định không muốn cùng hắn có quan hệ phu thê chân chính, nếu không mặt nàng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ.

Không sai, hắn đã sớm biết mặt của LY Yên là dịch dung, chỉ là không vạch trần, Ly Yên cho rằng tài nghệ dịch dung của mình rất tốt, lại không nghĩ rằng nàng sớm bị phát hiện.

Không phải kỹ thuật của Ly Yên có vấn đề, mà làLăng Dạ Vũ quá mức thâm trầm khó lừa gạt thôi.

"Ngươi . . . ." Ly Yên hung hăng hất tay Lăng Dạ Vũ ra, phồng má thở phì phì đi tới.

Kỳ Tinh quốc phủ thái tử

"Nghe nói xấu nữ nhân Mộc LY Yên lại có thể gả cho Chiến thần Vương gia Lăng Nguyệt quốc a!"

"Nữ nhân này sao lại tốt số như vậy?"

Ngoài cửa hai tỳ nữ đang ngồi tán gẫu, vừa vặn để cho Thái Tử Phi hiện giờ là Thượng Quan Thi Vũ nghe được.

Vừa nghe đến tên Mộc Ly Yên này, nàng kinh ngạc trợn to mắt, Huyết Hồ, nhất định là Huyết Hồ!

Kiếp trước tên thật của Huyết Hồ cũng là Mộc LY Yên, chỉ là nàng cảm thấy Huyết Hồ so với tên mình có khí phách hơn, bởi vậy vẫn để cho Thượng Quan Thi Vũ gọi nàng là Huyết Hồ.

Từ bốn năm trước sau khi tửu lâu Lưu Ly vừa mở cửa Thượng Quan Thi Vũ liền phát hiện giống với hiện đại, lúc đó nàng vốn định đi tìm hiểu một phen, nhưng mà về sau lại xảy ra một vài việc, dẫn đến nàng bị Kỳ Doãn giam lỏng, hiện giờ lại nghe được bachữ Mộc Ly Yên kia, hiển nhiên liền nghĩ đến tửu lâu Lưu Ly.

Nàng hiểu Huyết Hồ, nếu cô ấy xuyên việt nhất định sẽ tạo nên thế lực cho mình, nàng chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, bởi vì cô ấy đãtừng nói, chỉ có thế lực cường đại, mới có thể bảo vệ toàn bộ mọi thứ thuộc về mình.

Nhưng mà nàng không nghĩ tới, sau khi nàng mất, Huyết Hồ vẫn không trốn được vận mệnh tử vong.

Nếu Huyết Hồ cũng đến thế giới này, như vậy nàng nhất định phải tìm thấy cô ấy.

Hoàng hôn dần dần đến, có một trận cô lơ thơ tịch mịch.

Lúc ăn cơm chiều, giống như mọi ngày Kỳ Doãn ều đến ăn cơm cùng Thượng Quan Thi Vũ, tuy hắn biết mỗi lần tới Thi Vũ đều sẽ không cho hắn sắc mặt hoà nhã, nhưng mà hắn nguyện ý, chỉ cần nàng luôn luôn bên cạnh thì hắn đều chấp nhận tất cả.

"Ta muốn rời đi." Không nhìn tới bất kỳ vẻ mặt nào của Kỳ Doãn, lạnh lùng nói.

Tay đưa đĩa rau cho Thượng Quan Thi Vũ hơi ngừng lại, lập tức cứng ngắc mỉm cười, ôn nhu nói: "Ăn nhiều chút, nàng gầy quá."

Thượng Quan Thi Vũ nhìn rõ khuôn mặt hắn, khí chất ôn nhuận Như Ngọc, ánh mắt sủng nịch và tràn đầy ôn nhu, lúc trước hắn như vậy khiến cho nàng yêu, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh sự kiện kia, đôi mắt không nỡ dừng lại trên người hắn, lướt mắt qua, cố chấp cứng rắn mà lặp lại: "Ta muốn rời khỏi đây."

Kỳ Doãn mấp máy môi, không nói gì thêm, tiếp tục vi nàng chia thức ăn.

Nàng nhất định phải rời khỏi, nàng nhất định phải tìm được Huyết Hồ. Nghĩ như vậy, nàng ngoan độc quyết tâm đập nát bát, cầm lấy mảnh nhỏ kề vào cổ mình.

Thấy thế, Kỳ Doãn liền hoảng sợ khẩn trương nói: "Nàng muốn làm gì? Để xuống, không cần như vậy."

"Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không cho ta rời đi, ta liền chết ở trước mặt ngươi." Nàng là bất cứ giá nào, ánh mắt kiên quyết làm cho người ta không thể không tín.

Ngực một trận đau đớn, vẻ mặt kìm nén không nổi thống khổ, trong mắt cư nhiên đầy sương mù, hắn, cư nhiên khóc.

"Vì sao lại muốn rời khỏi ta? Vì sao dù chết cũng không muốn ở lại bên cạnh ta? Tại sao?"

Từng tiếng chất vấn, không có cách nào diễn tả hết nỗi đau.

Tay Thượng Quan Thi Vũ hơi dùng lực,trên làn da tuyết trắng xuất hiện một đạo vết máu, lại hỏi: "Cuối cùng để cho ta rời khỏi không?"

Vết máu làm hai mắt của hắn đau đớn, hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Dược, ta cho ngươi rời đi."

Nói xong xoay người rời đi , tuyên bố với thị vệ cùng tỳ nữ bên ngoại: "Thái Tử Phi hương tiêu ngọc vẫn ngày 12 tháng 8 năm 168."

Kỳ Doãn vừa đi, Thượng Quan Thi Vũ rốt cuộc nhịn không được, nháy mắt nước mắt vỡ oà.

Nàng còn nhớ rõ, vào năm năm trước, nàng mười ba tuổi gặp hắn mười tám tuổi. Sau khi nàng xuyên việt đến thế giới này vẫn như cũ là một cô nhi, nàng là xuyên hồn, lúc đó thân thể này mới hai tuổi. Từ nhỏ lang thang khắp nơi, bởi vì thân thủ sắc bén linh mẫn nên bị một sát thủ tổ chức nhìn trúng, nàng không muốn lại trở về kiếp sống của một công cụ không có tình cảm, liền một đường chạy trốn.

Đối với sát thủ tổ chức mà nói, không chiếm được liền muốn hủy đi, vì thế vào lúc nàng bị đuổi giết thân mình đầy thương tích thì gặp được Kỳ Doãn, khi đó Kỳ Doãn chính là bị tính tình quật cường cùng sắc bén của nàng hấp dẫn, vì thế mà cứu nàng.

Hai người bắt đầu đối chọi gay gắt, chậm rãi lâu ngày sinh tình, lúc Kỳ Doãn vừa phát hiện chính mình thích Thượng Quan Thi Vũ, liền triển khai rất nhiều nhu tình thế công, cuối cùng, tâm nàng vẫn bị chiếm lấy.

Đoạn thời gian ngọt ngào ngày nào hiện giờ lại trở thành hồi ức đau xót giữa bọn họ.

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status