Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 68

/107


Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng nhìn hắn, mím môi không nói gì.

Bỗng dưng, Kỳ Doãn thu lại tươi cười, ánh mắt kiên định nhìn Thượng Quan Thi Vũ, dứt khoát nói: "Ta sẽ không để ý đến việc này, Thi Vũ, nàng chính là của ta."

"Ta chỉ thuộc về bản thân ta, sẽ không thuộc về bất kỳ ai."

Thượng Quan Thi Vũ hơi hơi liễm mi, ánh mắt băng lãnh, khiến lòng Kỳ Doãn rét lạnh, chỉ là hắn sao lại có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Kỳ Doãn lườm về phía Diệp Thừa Tầm, rồi sau đó dùng ánh mắt tràn đầy thâm tình nói với Thượng Quan Thi Vũ: "Ngày ta lấy được giang sơn, chính là lúc ta cưới nàng làm vợ."

Hắn biết Thượng Quan Thi Vũ nhất định sẽ cự tuyệt, cho nên nói vừa xong liền lập tức rời đi.

Diệp Thừa Tầm khẩn trương nhìn Thượng Quan Thi Vũ, nàng cũng chỉ là nhàn nhạt hạ mắt, không có một tia xao động.

Giống như vuốt ve nhẹ nhàng cầm tay hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở Thượng Quan Thi Vũ nói: "Phải tin tưởng lẫn nhau."

Trong lòng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, trên mặt hiện lên ý cười, Diệp Thừa Tầm kéo nàng qua, cả hai đều không nói gì.

Trong Luyến Vũ Các, ngọn đèn dầu ngũ sắc chiếu sáng, dù đã bị cháy mòn, ở một góc nào đó vẫn có một loại yên tĩnh đến thánh khiết

Mọi người nghe nói, hôm nay Các chủ của Luyến Vũ Các ngoại lệ hiến một vũ khúc, nên đến cổ động. Tất cả đều mang vẻ mặt hoặc chờ mong, hoặc tục tĩu hoặc ôm ý nghĩ đến xem náo nhiệt.

"Tìm ta có chuyện gì?" Ly Yên một thân nam trang, giữa lông mày lại thêm vài phần mị hoặc, một cái nhăn mày một nụ cười đều trở nên vô cùng xinh đẹp, bưng lên chén Lưu Ly nhấp một miệng trà, hỏi.

Kỳ Doãn nhìn nàng, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh Thượng Quan Thi Vũ và Diệp Thừa Tầm ở bên nhau, hắn nhắm mắt lại trầm giọng nói, "Ta muốn sớm thực hiện kế hoạch."

"Được, ta phụ trách phương diện kinh tế, ngươi cứ việc mạnh tay mà làm, trong hoàng cung Kỳ Tinh quốc sẽ có người nội ứng ngoại hợp với ngươi."

Ly Yên ảm đạm cười, này sợ là bị kích thích đi!

Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Doãn liền trở nên phức tạp, nữ tử này chỉ cần vài năm đã trở thành Lưu Ly công tử người người đều biết, nắm giữ mạch kinh tế quan trọng, hiện giờ, cả trong quốc gia của hắn nơi nơi đều có người của nàng.

"Là ai?" Môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh lùng trong veo của Kỳ Doãn vang lên.

Ly Yên nhìn hắn, mỉm cười, thản nhiên nói: "Lãnh Hàn."

Ly Yên vừa nói xong ánh mắt Kỳ Doãn liền hiện lên vẻ kinh ngạc, Lãnh Hàn chính là thừa tướng Kỳ Tinh quốc, tuổi trẻ tài cao, được rất nhiều dân chúng kính yêu, nếu mà được hắn tương trợ, khả năng thành công sẽ tăng gấp bội, nhưng không nghĩ tới nam tử thanh liêm như vậy lại là thủ hạ của người trước mắt.

Bỗng nhiên, tiếng đàn sáo vang lên, một trận xôn xao.

Ly Yên nhìn từ cửa sổ xuống, chỉ thấy Vũ Tâm mang khăn che mặt đứng ở giữa vũ đài, cùng với âm nhạc vang lên, nhẹ nhàng nhảy múa.

Đeo khăn che mặt nên không có thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng ở trong mắt nàng lại hiện lên cảm xúc phong phú, từng nét đều cuốn hút lòng người.

Ly Yên cười gật gật đầu, vũ điệu của Vũ Tâm lại tiến bộ rồi !

Tìm một cái mặt nạ đep lên mặt, Ly Yên nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng lặng bên cạnh nhạc công, ánh mắt thoáng hiện ý cười, trực tiếp lấy đàn tranh, khều nhẹ dây đàn.

Tiếng đàn sáo đột ngột thay đổi một giai điệu mới, như oán như mộ, như khóc như kể, dư âm lượn lờ, bất tuyệt như lũ. ( mỏng mảnh như sợi tơ mành sắp đứt)

Trong ánh mắt trong suốt của Vũ Tâm hiện lên vui sướng, lập tức điệu múa cũng biến hóa theo, động tác nhu tình hàm súc, đầy cô đơn, rồi lại xen lẫn nhớ thương, giống như người xa cách tình nhân kể lại .

Điệu Vũ kết thúc, toàn trường yên tĩnh, lập tức tiếng vỗ tay như sóng triều vang lên.

Nhiều năm về sau, vẫn có người nhớ rõ hình ảnh duy mỹ này, một nam tử đeo mặt nạ, khí chất của hắn thánh khiết, cùng Các chủ Luyến Vũ Các - Vũ Tầm cầm sắt hài hòa, tiếng đàn quanh quẩn bên tai ba ngày không dứt, khiến lòng người khó quên.

Vũ Tâm đã từng là nữ tử có thân thế bi thương, từ khi Ly Yên dạy nàng vũ đạo cùng đánh đàn, làm cho nàng trở thành Các chủ Luyến Vũ Các, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng bi thương trong đáy mắt cũng không thể tan biến, Ly Yên đã từng nói với nàng, cái này có lẽ sẽ trở thành ưu thế của nàng, bởi vì chỉ có phối hợp cảm tình, mới có thể nhảy ra điệu múa tốt nhất, khảy ra tiếng đàn hay nhất.

Mặc dù Ly Yên đã dạy nàng như vậy nhưng lúc trước tiếng đàn của nàng cũng không có một tia cảm tình, mà bây giờ lại có thể khảy ra một khúc hàm súc như vậy, dường như nàng đã không còn là người vô cảm nữa rồi.

Kỳ Doãn xem xong điệu múa kinh thế này, mâu sắc kinh diễm, lập tức lòng nóng như lửa đốt rời đi, đi làm chuyện hắn muốn làm.

Bóng đêm vắng lạnh, Vũ Tâm cùng nàng nói mấy câu, nàng liền rời đi, không biết vì sao, bây giờ nàng rất muốn gặp Lăng Dạ Vũ.

"Nha đầu, không thấy lâu như vậy, cầm kỹ trái lại tiến bộ không ít a."

Tóc bạc như Sương, một thân trường bào màu trắng, trên mặt lão lưu lại rất ít vết của năm tháng, tươi cười nhợt nhạt, không chỗ nào không lộ ra tính trẻ con của lão, lúc trước Ly Yên đã thấy được lão chính là một Lão Ngoan Đồng, hiện giờ mặc dù cũng có loại cảm giác này, nhưng không biết vì sao, lần này lại cảm thấy trong ánh mắt của lão ẩn chứa một chút phức tạp gì đó, mơ hồ như có chút sầu lo.

"Sư phụ, sao người lại tới đây?" Ly Yên dương lên khóe miệng cười nói, đôi mi hơi cong lên, tràn đầy vui sướng.

Thiên cư lão nhân lắc tay áo dài, đi nhanh đến, nhẹ giọng trêu ghẹo nói: "Tìm nha đầu ngươi để ăn uống miễn phí nha ."

Ly Yên giống như ủy khuất nói, "Sao người không đi tìm sư tỷ, con rất nghèo ."

Vừa dứt lời, hàm râu tuyết trắng của thiên cư lão nhân bị thổi run lên, khóe miệng giật giật nói: "Nha đầu chết tiệt kia, vẫn còn keo kiệt như vậy."

"Tiểu Yên."

Một tiếng gọi thâm tình vang vẳng từ nơi xa đến, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Dạ Vũ dần hiện ra. ( sao giống bụt v==')

Ly Yên bất đắc dĩ lườm một cái, không khỏi ai oán nói, "Sao chàng lại luôn luôn tìm được ta?"

"Ưm ...." Lăng Dạ Vũ làm như cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên tà mị cười, "Chúng ta Tâm linh tương thông."

"Khụ khụ." Thiên cư lão nhân cố ý ho khan vài tiếng, ý bảo hai người đừng quên còn có một người to lớn là lão đang đứng đây.

"Tiền bối, xin hỏi người là?" Lăng Dạ Vũ cung kính hỏi, hắn nhìn không thấu công lực của lão nhân tóc bạc này, nếu không phải không có nội lực thì chính là nội lực cao thâm, khí chất tiên phong đạo cốt như vậy, nhất định là câu sau rồi.

Thiên cư lão nhân mở miệng nói ra đại danh chính mình : "Thiên cư lão nhân."

Ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lăng Dạ Vũ, thiên cư lão nhân muốn nói lại thôi .

"Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh thiên cư lão nhân, là tại hạ thất lễ rồi."

Lăng Dạ Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, thần sắc không có nửa phần thay đổi. Nếu là những người khác nghe thấy tên thiên cư lão nhân sớm đã lộ ra sùng bái, van cầu lão ta làm sư phụ, mà hắn lại vẫn như cũ sóng nước chẳng xao, lạnh nhạt như cũ.

"Ngươi chính là nam nhân của nha đầu này?" Thiên cư lão nhân ngưng mắt, hỏi.

Hiển nhiên Lăng Dạ Vũ cũng đoán ra được ông là sư phụ của Ly Yên, cho nên mới cung kính như vậy, chỉ là không nghĩ tới sư phụ của Ly Yên chính là thiên cư lão nhân.

Nghe được câu hỏi của thiên cư lão nhân, Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ly Yên trợn trừng mắt, cái gì kêu nam nhân của nha đầu? Lão Ngoan Đồng sao có thể nói như vậy a.

Thiên cư lão nhân vỗ đầu Ly Yên, khiển trách nói: "Nha đầu chết tiệt kia, đang thầm mắng ta đúng không?"

"Dựa vào, chuyện này người cũng biết hả?" Ly Yên liếc hắn, giận trừng mắt hắn nói.

"Hừ, có cái gì mà ta không biết." Thiên cư lão nhân dương dương đắc ý nói với Ly Yên, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp.

Lăng Dạ Vũ đứng ở một bên, tươi cười nhìn Ly Yên.

"Thôi đi! Nói đi, lần này người đi tới đây để làm gì? Con còn không hiểu người sao, người chỉ biết ở trên Tịnh đảo, trừ phi có chuyện quan trọng mới có thể rời đảo." Ly Yên nhíu mày nói.

Thiên cư lão nhân biến sắc, thở dài một tiếng, nói: "Ai, Cuối cùng ta cũng phải nói việc này với con.”

Ly Yên chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của sư phụ, chắc là sắp xảy ra chuyện đại sự gì rồi.

"Nha đầu, con không thể ở cùng với tiểu tử này."

Một câu nổ vang bên tai hai người, gắt gao vờn quanh, thật lâu chưa tan. Sắc mặt Lăng Dạ Vũ trầm xuống, hỏi: "Vì sao?"

Ly Yên nhíu mi, trong lòng có chút dự cảm xấu.

Thiên cư lão nhân một mặt lắc đầu thở dài, rồi nhìn Ly Yên, chậm rãi nói ra: "Nha đầu, con không thuộc về nơi này, số mệnh con ở đây nhất định là phải cô độc cả đời, hiện giờ nếu như hai con cương quyết cùng một chỗ, ắt gặp đại kiếp, nếu vượt qua kiếp nạn này, hai con có thể nắm tay trọn đời, còn nếu như không qua được, nhất định sẽ là sinh ly tử biệt.”

"Có ý gì? Nói cái gì mà Tiểu Yên không thuộc về nơi này?" Lăng Dạ Vũ cấp bách hỏi, dường như trước giờ hắn vẫn không hiểu hết về nàng.

"Ai, ngươi hỏi nàng đi! Nghĩ cho thật tốt, ta tiết lộ Thiên Cơ, tuổi thọ lại giảm một chút, người đã già, đã sắp thấy sinh tử, ta đi đây."

Ánh mắt Thiên cư lão nhân là bi thương bất tận, một đôi mắt sắc bén nhìn thấu thế gian vạn vật, cuối cùng cũng không chống lại được quy luật sinh tử, bóng dáng chớp lóe, tại chỗ đã không còn bóng dáng của lão.

Ly Yên sững sờ đứng lặng , trong miệng lẩm bẩm nói: "Sinh tử cách xa nhau . . . ."

Gió lạnh hiu quạnh, nhấc lên hoa rơi trên đất, tạo ra một độ cung thật đẹp, quá trình tuy đẹp, đến lúc gió ngừng lại vẫnphải rơi xuống mà thôi.

Tim Lăng Dạ Vũ tê rần, tiến lên ôm lấy nàng, trấn an nói: "Sẽ không, chúng ta không có việc gì ."

Ly Yên nâng đôi mắt sáng như lưu ly lên, ánh mắt trống rỗng nhìn về nơi thiên cư lão nhân rời đi: "Ta là người đến từ tương lai, vốn không thuộc loại nơi này, sư phụ có thể đoán được Thiên Cơ, chưa bao giờ sai."

Lăng Dạ Vũ có chút kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại thản nhiên như cũ, ngửi hương thơm trên người nàng, tràn đầy sủng nịch, ôn nhu nói: "Mặc kệ nàng tới từ nơi nào, nàng đều là thê tử của ta, về phần đại kiếp nạn thiên cư lão nhân vừa nói, ta tin tưởng chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua, nắm tay nhau trọn đời."

"Chàng nói rất đúng, mệnh là do ta không phải trời, cho dù ông trời có phản đối, ta cũng phải nghịch lại ý trời."

Ly Yên ngẩng đầu lên nhìn trời mà nói, toàn thân lộ ra khí chất vô cùng quả quyết.

Lăng Dạ Vũ thoải mái nở nụ cười, vừa muốn nói gì, đã thấy sắc mặt Ly Yên nháy mắt trầm xuống, con ngươi lo lắng nói: "Thi Vũ cũng giống như ta, cũng không phải là người nơi này, nàng sẽ như thế nào?"

"Trách không được rõ ràng là hai người không có bất cứ quan hệ nào nhưng nàng ta lại từ thiên lý xa xôi tới tìm nàng, còn khiến bọn ta cảm giác được hai ngươi như là bằng hữu nhiều năm không gặp nữa." Lăng Dạ Vũ nhất thời hiểu rõ nói.

"Kiếp trước bọn ta không có bất cứ thân nhân nào, hai ta sống nương tựa lẫn nhau, nàng vi cứu ta mà mất mạng, sau khi đến thế giới này số mệnh vẫn nhấp nhô như cũ, hiện giờ mới bắt đầu trải qua cuộc sống hạnh phúc, vì sao ông trời lại đối với nàng ấy như vậy?"

Ly Yên ngân nga thở dài một tiếng, sắc mặt biến thành đau thương.

"Chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau, ta tin tưởng bọn họ cũng sẽ vượt qua đại kiếp nạn này." Lăng Dạ Vũ ôm chặt lấy nàng, cho nàng ấm áp lớn nhất, mâu trung hơi có chút đau lòng, Tiểu Yên của hắn, kiếp trước đã trải qua những gì?

"Chàng nói xem, ta có nên nói cho nàng ấy biết hay không."

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status