Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 87

/107


Sắc trời dần dần biến đen, bỗng nhiên phòng trong truyền đến một tiếng la khóc, thiên cư lão nhân xoa xoa mồ hôi trên trán, Ly Yên nhìn hài tử trong tay lão, chậm rãi nở nụ cười.

Bỗng nhiên, lại truyền đến một trận đau nhức, khiến cho nàng không khỏi kêu ra tiếng.

"Còn có một đứa, nhanh, dùng sức." Thiên cư lão nhân vội vàng nói.

Rốt cục sau một canh giờ, lại một tiếng khóc nữa vang lên.

Thiên cư lão nhân vui mừng cười nói, "Nha đầu, Long Phượng Thai a!"

Ly Yên nở nụ cười, gương mặt trắng bệch nhất thời trở nên sáng rọi.

"Đến đây, đặt cho đứa nhỏ cái tên đi!" Thiên cư lão nhân ý cười đầy mặt nói với Ly Yên, nhưng mà đáy mắt cất giấu một chút cảm xúc phức tạp, giống như không nỡ.

"Sư phó, người đặt đi!"

Thiên cư lão nhân nhìn cảnh tượng tuyết bay tán loạn bên ngoài, trầm tư một chút, nói: "Sinh ra tại đáy vực Tuyệt MệnhDiễn☆đànLê☆QuýĐôn, ca ca thì gọi là Lăng Tuyệt, bây giờ tuyết sương đầy trời, muội muội liền gọi là Lăng Sương đi!"

"Được, nghe theo sư phụ." Ly Yên cười nhìn về phía hai đứa nhỏ trong ngực lão, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Sau khi Thiên cư lão nhân đem hai đứa nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ xong, đưa bọn nó đến bên người Ly Yên, lập tức nói với nàng: "Con gắng nghỉ ngơi một chút"

Ly Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn bóng dáng lão rời khỏi, không khỏi đau buồn, cảm giác ưu thương cùng bi thương nói không nên lời.

Thiên cư lão nhân bước phù phiếm đi ra ngoài, bỗng dâng trong họng lên mùi máu, hộc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ trên mặt đất tuyết, giống như hoa mai huyết lệ nở rộ.

*phù phiếm : không có thực

Nha đầu, vi sư chỉ có thể giúp con đến đây thôi. . . . . .

Ly Yên vốn phải chết, nhưng mà lão Nghịch Thiên Cải Mệnh, đem độc trong cơ thể Ly Yên chuyển dời toàn bộ lên trên người mình, nội lực của lão thâm hậu mới có thể áp chế độc tố lâu như vậy, hiện giờ, khí tức của lão đang dần dần trở nên mỏng manh, lão sớm đã chuẩn bị rời xa nhân thế.

Bông tuyết bay xuống, nhìn ra phía xa xa, một mảnh trắng xoá, gió lạnh gào rít, lạnh lùng xẹt qua khuôn mặt.

Ly Yên quỳ gối trước một toà mộ, trong lòng ôm hai đứa nhỏ, vẻ mặt ngưng trọng, con ngươi dày sương mù, "Sư phụ, ân tình người giành cho đồ nhi, đồ nhi không gì báo đáp."

Sau khi nàng tỉnh dậy phát hiện không thấy thiên cư lão nhân đâu nữa, vì thế liền ra ngoài tìm kiếm, không nghĩ tới lại thấy lão nằm trên đất tuyết, sau khi bắt mạch mới hiểu được toàn bộ.

Lão đối với nàng như con gái ruột, ơn nghĩa ân trọng như núi, nhưng mà nàng lại chưa bao giờ làm cái gì cho lão cả.

Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, sáu năm đã trôi qua.

Đầu mùa xuân vừa đến, một mảnh xuân ý dạt dào, thác nước vẫn tráng lệ như cũ, các loài hoa đang nở rộ, hương thơm xông vào mũi, thấm vào lòng người.

Một vùng nước suối yên ả bỗng dấy lên một trận sóng, bọt nước văng khắp nơi, một nữ tử tuyệt mỹ xoay tròn bay lên, kiếm trong tay vung lên, nước suối như lợi kiếm xẹt qua khu rừng, nhất thời cây rừng ngã nghiêng một mảng lớn.

"Mẫu thân thành công rồi, thật là lợi hại."

Một giọng trẻ con non nớt thét chói tai, chỉ thấy một nữ hài phấn điêu ngọc trác đang vỗ tay hô.

Đứng bên cạnh nó là một nam hài có ngũ quan giống nó như đúc, trên mặt hơn vài phần lãnh khốc, nói: "Ngạc nhiên."

"Lăng Tuyệt, huynh không hắt nước lạnh vào muội sẽ chết a?" Nữ hài bỉu môi mắng, ca ca này của nàng luôn lãnh khốc, một chút cũng không đùa vui, cùng huynh ấy sống ở trong này nhiều như vậy năm, nàng sắp nhàm chán chết rồi.

Nhưng Lăng Tuyệt chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, miệng nhỏ khẽ mở nói: "Ngây thơ."

"Huynh……” .

Lăng Sương tức đến nghẹn lời, vừa định phát tác.

"Được rồi, đừng ầm ĩ, các con không nghĩ muốn ra ngoài a?" Ly Yên cầm kiếm trong tay dở khóc dở cười đã đi tới, rõ ràng là Long Phượng Thai, nhưng tính cách hai đứa lại bất đồng như thế.

Sáu năm đã qua, khuôn mặt Ly Yên vẫn tinh xảo tuyệt mỹ như cũ, cùng sáu năm trước không có khác biệt, vẫn là bộ dáng mười sáu tuổi, chỉ là giữa lông mày tăng thêm chút ý nhị. Nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là do tác dụng của thất thải liên tâm mà nàng đã nếm thử đi!

"Muốn, muốn, con muốn đi tìm phụ thân." Lăng Sương hưng phấn mà chạy về hướng trận pháp.

Nghe vậy, Ánh mắt Lăng Tuyệt hiện lên một đạo quang mang, khoé miệng Ly Yên cong lên, Vũ, rốt cục ta cũng có thể đến tìm chàng rồi.

Ở dưới đáy vực Tuyệt Mệnh, Diễn☆đànLê☆QuýĐônnàng không có cách nào liên lạc cùng lăng Dạ Vũ, không biết bây giờ hắn ra sao?

Dẫn hai đứa nhỏ đi vào sâu trong rừng, cảm giác được khí rét lạnh rót vào, càng đi vào càng tối, đi vào trong sơn động âm u ẩm ướt .

"Tuyệt nhi, Sương nhi, tránh ra." Ly Yên nhìn hai đứa nói.

"Dạ."

Lăng Sương nhu thuận đáp lại một câu, Lăng Tuyệt không có đáp lại, nhưng bước chân cũng lui ra phía sau vài bước.

Ly Yên Lăng Không nhảy lên, thân thể vũ động xoay tròn ra một cái vòng xoáy, đánh về phía trung tâm sơn động, trong phút chốc, sơn động ở trước mắt biến mắt, trở thành mà một mảnh rừng rậm, nhưng mà vẻ mặt Ly Yên lại kích động.

"Mẫu thân, vì sao vẫn lại là rừng rậm?" Lăng Sương chớp chớp đôi mắt mê mang hỏi.

Nhưng Ly Yên lại cười cười, "Cái này khác với rừng rậm, chúng ta đi từ nơi này là có thể đi ra ngoài."

Nàng nhận ra nơi này, đây là khu rừng ở Cung Dương Quốc, tuy là nguy hiểm, nhưng hiện giờ với võ công của nàng đã không cần kiêng kị thứ gì nữa rồi.

Lăng Sương chu môi, một đầu mờ mịt, rừng rậm có cái gì không giống nhau vậy? Nhưng mà nàng vẫn ngoan ngoãn theo sát Ly Yên đi ra ngoài.

Đôi mắt nhạt nhẽo của Lăng Tuyệt hiện lên chút gợn song.

Hiện giờ trên võ lâm sợ là không ai có thể địch nổi võ công của LY Yên nàng, toàn thân khí tức lãnh khốc đi ở trong rừng, không có độc vật nào dám đến gần.

Đi khá lâu, rốt cục cũng đi ra khỏi khu rừng, tiến vào kinh thành Cung Dương Quốc , Lăng Sương vui sướng nhìn đồ chơi trên đường, từ lúc nàng ở đáy Tuyệt Mệnh sinh ra cho tới bây giờ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như thứ đồ chơi như thế. Nhìn đường cái nhốn nha nhốn nháo, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy.

Lòng hiếu kỳ của Lăng Sương khá là nghiêm trọng nhìn thấy cái đồ chơi gì cũng phải đứng xem một phen, Ly Yên đi theo ở phía sau, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Lăng Tuyệt thì khinh thường nhìn nàng, giống như khinh thường nàng chưa thấy qua quen mặt.

"Đi, chúng ta đi trước khách điếm đi, ăn một chút gì đó có được hay không?"

Ly Yên dịu dàng nói với hai đứa, tuy khăn che mặt che đi ngũ quan mông lung, nhưng mọi người trên đường vẫn có thể thấy được nữ tử này là một mỹ nhân.

Khuôn mặt tuyệt sắc quá nổi bật, vì không để xảy ra chuyện, nàng đeo cái khăn che mặt.

Ly Yên đi đến một khách điếm xa hoa quen thuộc, mặt trên viết Lưu Ly tửu lâu, khóe môi không dấu vết gợi lên, nàng không có ở đây vài năm nay, xem ra Nhược Phong Nhược Vũ các nàng cũng không có lười biếng, vẫn đem Lưu Ly tửu lâu quản lý rất khá.

Nắm tay nhỏ nhắn của hai người Lăng Sương hai người đi vào Lưu Ly tửu lâu, một tiểu nhị đã đi tới, lúc thấy Ly Yên, mâu trung hiện lên một đạo kinh diễm, mặc dù nhìn không thấy mặt nữ tử này, nhưng khí chất này cũng không phải người bình thường có thể có được , nhưng mà hắn rất nhanh che dấu đi sự kinh diễm kia, lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cô nương, xin hỏi có thể giúp gì cho người ?"

Ly Yên thoả mãn cười cười, quả nhiên quản lý có phong cách a!

"Muốn một gian phòng hảo hạng, tùy ý bưng đồ ăn tới, sau đó bảo Nhược Phong, Nhược Vũ tới gặp ta."

Thản nhiên nói mấy câu, khiến cho tiểu nhị nổi lên vẻ cảnh giác, nữ tử này sao lại có thể biết tên hai hộ pháp?

Thấy hắn nổi lên lòng cảnh giác, Ly Yên Diễn☆đànLê☆QuýĐônkhông chút hoang mang lấy ra một cái lệnh bài, tiểu nhị vừa thấy, mâu trung phủ đầy kích động.

Đó là lệnh bài của Lưu Ly công tử, chủ tử tửu lâu Lưu Ly mới có lệnh bài. Vào sáu năm trước, nghe nói chủ tử ngã xuống dốc núi, bọn hắn không ai không đau lòng, nhưng mà hai vị hộ pháp muốn bọn hắn tỉnh lại, quản lý cho tốt sản nghiệp của chủ tử, như vậy mới không làm cho chủ tử thất vọng.

Bọn hắn vẫn vì chuyện này mà thương tâm, đó là chủ tử bọn hắn sùng bái a! Là ân nhân làm cho bọn họ có cuộc sống tốt nhất, sao lại có thể bỏ bọn họ mà đi a? Cho nên hiện giờ nhìn thấy lệnh bài chủ tử tái hiện, hắn mới có thể kích động như vậy, chủ tử không chết, hắn muốn nói cho hai c hộ pháp cùng Ngũ sát Đại Nhân Môn.

Cố hết sức đè nén ánh mắt xúc động, cung kính dẫn đường cho Ly yên: “Cô nương lên lầu trước, tiểu nhân lập tức đi làm ngay.”

“Đi thôi!” Ly Yên tràn đầy nhu tình nói với hai người Lăng Sương.

Lúc này tiểu nhị mới chú ý tới Lăng Sương cùng Lăng Tuyệt. Đây chính là tiểu chủ tử a? Tuy bộ dáng nhỏ nhắn, thế nhưng khí chất quý tộc bẩm sinh cũng không thể bỏ qua, không hổ là con của chủ tử.

Sáu năm trước chuyện ở tuyệt mệnh nhai đã tuyền khắp đại lục, người người điều biết Vũ Vương phi không chỉ là Lưu Ly công tử, còn là Cung chủ của Ngưng Yên Cung, môn chủ chân chính của Huyễn Môn, sư phụ của Vân Mặc thần y. Một nữ nhân có thể tạo ra sự nghiệp như vậy, quả là khăn trùm không thua tu mi, chuyện tình của nàng cùng Vũ Vương gia được tán dương, càng là chuyện xưa đáng được ngưỡng mộ.

"Lão Đại."

Sau khi Ly Yên tiến vào sương phòng, Diễn☆đànLê☆QuýĐônngồi xuống không lâu, liền nghe thấy một âm thanh kích động vui mừng, Nhược Phong, Nhược Vũ đứng ở trước cửa, hai người lệ rơi đầy mặt nhìn nàng, hết sức nhớ nhung, cuối cùng vui mừng mà khóc.

Tuy Ly Yên mang theo cái khăn che mặt, nhưng dựa vào khí chất trên người này, các nàng ở cùng Ly Yên ở nhiều như vậy năm ,tuyệt đối sẽ không nhận sai.

"Lão Đại, chúng ta nhớ người muốn chết, chúng ta còn tưởng rằng….. “

Nhược Vũ nói đến đây liền nghẹn ngào , nàng không cách nào quên được một màn kia ở dốc núi tuyệt mệnh vào sáu năm trước, cái loại đau triệt tận tâm can này, đến nay trái tim vẫn còn ẩn ẩn đau đớn .

Ly Yên nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, "Khóc cái gì? Ta còn không chết a! Lão Đại của các ngươi mạng lớn, không chết dễ dàng như vậy."

Nhược Phong lau đi nước mắt, nói: "Đúng rồi lão Đại, dốc núi tuyệt mệnh núi cao như vậy, người . .. ."

"Sư phụ đã cứu ta." Ly Yên nở nụ cười chua sót, ánh mắt chợt loé ưu thương.

"Vậy Lão Đại làm sao bây giờ người mới đến gặp chúng ta?" Nhược Vũ có chút nén giận nói. Làm hại các nàng như vậy lo lắng.

Ly Yên cùng các nàng nói về chuyện xảy ra ở đáy tuyệt mệnh, khoé mắt hai người lại một lần nữa ướt át.

Mặc dù Nhược Phong, Nhược Vũ mặc dù không phải là đồ đệ của thiên cư lão nhân, nhưng mà lúc ở tịnh đảo, khi Nhược Phong, Nhược Vũ tìm đến Ly Yên, thiên cư lão nhân bình thường đều cùng các nàng càn quấy một phen, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm tình, hiện giờ nghe nói Lão Ngoan Đồng kia đã qua đời, không khỏi đau buồn.

"Lão Đại, hôm nào người dẫn chúng ta đi thăm thiên cư tiềm bối đi!" Nhược Phong khép hờ mắt nói.

Ly Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: "Ân tình sư phụ giành cho ta, ta vĩnh viễn đều ghi nhớ trong lòng , được rồi, đừng thương tâm, ta đến nếm thử xem ẩm thực của Lưu Ly tửu lâu có tệ đi hay không."

Một câu lập tức xoá đi không khí bi thương của hai người, Nhược Vũ bĩu môi nói: "Lão Đại, đừng xem thường chúng ta."

Ly Yên cười cười, bỗng nhiên Nhược Vũ la hoảng lên, "A a a! Hai đứa nhỏ này là của người sao? Lão Đại, thật đáng yêu a!"

Lăng Sương xem thường, hiện Tại mới nhìn thấy bọn họ ,cũng quá chậm đi!

Lăng Tuyệt chỉ là thản nhiên liếc nàng một cái, trực tiếp xem nàng như không tồn tại.

Nhược Vũ đối với Lăng Tuyệt xem mình như không có cực kỳ khó chịu, đưa tay lên xoa mặt chà đạp hắn, bĩu môi nói, "Không cần làm vẻ mặt khối băng này, cực kỳ giống cha đệ, thật sự là không biết đùa vui."

Lăng Tuyệt lạnh lùng chụp được tay nàng, liền đưa tay về phía sau, y hệt một đại nhân.

"Nhược Vũ đây là bị người ghét bỏ a!" Nhược Phong trêu ghẹo nói.

Nghe vậy, Nhược Vũ cũng không cam tâm, nàng cũng không tin ngay một đứa nhỏ cũng không dụ dỗ được.

"Đến đây, cho tỷ tỷ nhéo mặt một chút, muốn cái gì tỷ tỷ đều sẽ mua cho đệ a……” Nhược Vũ vẻ mặt cười nịnh, dụ dỗ nói.

Lời này vừa nói ra, hai mắt Lăng Sương phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng hào, chu môi anh đào nói: "Rõ ràng muội đáng yêu hơn ca ca, vì sao không cho muội?"

Nàng cũng không dám đòi mẫu thân, đừng nhìn mẫu thân hiền lành, chỉ giống như tiên nữ, nhưng mà chỉ cần người thản nhiên liếc nàng một cái, nàng lập tức không dám lên tiếng rồi.

Giọng trẻ con non nớt tràn ngập ủy khuất, nhất thời khiến lòng Nhược Vũ mềm nhũn, "Đến đây, nói cho tỷ tỷ biết muội tên là gì, tỷ tỷ dẫn muội đi mua."

"Nhược Vũ, đừng dẫn nó đi mua gì"

Ly Yên nói, nàng còn không hiểu con gái mình sao? Bình thường nó muốn mua gì đó đều là thức ăn, nhưng mà cũng đều là những thứ không tốt cho sức khỏe, ngẫu nhiên là có thể ăn, nhưng đứa con gái này quá mức khủng bố, dạ dày nó có thể chứa được rất nhiều thứ, sau đó bị đau bụng, Ly Yên liền không cho nó ăn bậy gì nữa rồi.

Mặc dù Lăng Sương giở trò nhõng nhẽo với Nhược Vũ rất có tác dụng, nhưng mà lão Đại vẫn là lớn nhất, cuối cùng dưới ánh mắt u oán của Lăng Sương , yếu ớt nói câu: "Tỷ tỷ không có tiền bạc, vẫn là không mua a!"

Nhược Phong khinh thường nhìn nàng một cái, thật sự là nói dối quá tồi, phó chủ Lưu Ly tửu lâu lại không có tiền?

"Bạc của lão tử các ngươi cũng dám thu? Các ngươi biết lão tử là ai chăng?"

Dưới lầu bỗng truyền đến tiếng ầm ỹ, một thanh âm thô tục vang lên, khiến mày Ly Yên cau mày.

Lúc này Nhược Vũ quả thực muốn làm thịt cái kia người gây rối kia, dám ở địa bàn của bọn nàng làm loạn, hơn nữa lại ngây lúc lão Đại ở đây mà kiếm chuyện, thật sự là không muốn sống nữa.

"Lão Đại, muội đi nhìn xem." Nhược Vũ nói, ánh mắt phụt ra lửa giận, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

"Từ từ, chúng ta cùng đi đi!" Ly Yên gọi Nhược Vũ lại nói, nàng tin tưởng vào năng lực quản lý của Nhược Phong Nhược Vũ, trước kia không bao nhiêu người dám ở Lưu Ly tửu lâu nháo sự , bởi vì trong lòng đều hiểu rõ bối cảnh cường đại của Lưu Ly tửu lâu, hiện giờ người này dám ở Lưu Ly tửu lâu nháo sự, chỉ sợ là ỷ vào thân phận mà đến .

Nam tử vẻ mặt hung hãn, bỗng dưng thấy một bóng dáng bạch sắc chậm rãi từ trên lầu đi xuống đi xuống, thắt lưng ví như cành liễu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất hấp dẫn người khác, một đôi đồng tử trong suốt thâm trầm giống như biển, khiến cho người sắp rơi vào.

Ánh mắt hắn không khỏi hiện lên kinh diễm, lập tức hiện ra ánh mắt tham lam.

"Không biết họ tên cô nương là chi?" Nam tử tỏ ra bộ dạng của một công tử, nét mặt tươi cười tự cho là mười phần sức quyến rũ.

Ly Yên lạnh lùng liếc nhìn hắn, vừa mới ở trên lầu nghe thấy giọng của hắn, vốn đã không có ấn tượng tốt đối với hắn, hiện giờ nhìn thấy diện mạo của hắn, Ly Yên thật muốn nói, quả nhiên mặt tùy tâm sinh a!

Xấu! Xấu đặc biệt, cũng là đặc biệt xấu.

"Ngươi không tư cách biết tên của bản cô nương."

Lời nói lạnh lùng vừa ra, sắc mặt nam tử nhất thời đại biến, nổi giận đùng đùng chỉ vào nàng nói: "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, lão tử nhìn tới ngươi là phúc của ngươi."

Vừa dứt lời, nhất thời hắn cảm giác hai chân đau xót, ngã nhào trên đất.

"Công tử, ngươi không sao chứ?"

Thấy nam tử té ngã trên đất, hạ nhân đi theo hắn không khỏi khẩn trương tiến lên nâng hắn dậy hỏi.

"Nói chuyện chú ý một chút, nếu không lần sau liền trực tiếp gỡ hai chân của ngươi xuống." Nói chuyện chính là Lăng Tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh vô tình, rõ ràng nhìn còn tuổi nhỏ, trên người lại tản mát ra một cỗ sát ý khiến người ta sợ hãi.

Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương từ nhỏ đã được Ly Yên huấn luyện, thiên phú của hai người cực cao, thông minh thật sự, Lăng Sương am hiểu y thuật, còn Lăng Tuyệt lại là am hiểu võ công.

Ánh mắt Nhược Phong, Nhược Vũ lóe ra hào quang, không đơn giản a! Quả nhiên là do lão Đại sinh ra.

Bị một đứa nhỏ uy hiếp như vậy, nam tử cảm thấy mất hết thể diện, vẻ mặt tức giận ra lệnh cho mấy người sau lưng: "Buồn cười, bắt bọn nó lại cho lão tử."

"Từ từ."

"Từ từ."

Bỗng nhiên Ly Yên lên tiếng, nam tử đắc ý cười nói: "Hừ! Biết sợ rồi sao? Sớm ngoan ngoãn đi theo lão tử không phải tốt lắm sao?"

Nhược Phong, Nhược Vũ quả thực muốn trực tiếp tiến lên giết chết hắn, dám vũ nhục lão đại của các nàng như vậy, nhưng mà Ly Yên lại phất tay ý bảo các nàng không nên động thủ."

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai?"

"Ngươi cư nhiên không biết lão tử? Hèn gì ngươi không chịu theo lão tử, đến đây, tiểu mỹ nhân, muội muội của ta chính là đương kim hoàng hậu, lão tử chính ca ca của hoàng hậu - Lương Thành. Sao hả? Theo lão tử đảm bảo ngươi sẽ ăn sung mặc sướng." Vẻ mặt Lương Thành nhìn nàng đắc ý nói, nghĩ sẽ nhìn thấy trên mặt nàng một tia sùng bái, nhưng mà từ đầu tới giờ ánh mắt của nàng chỉ mang vẻ thản nhiên.

Ly Yên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nhược Phong hỏi: "Hoàng hậu?"

Nàng sống dưới đáy Tuyệt Mệnh nhai sáu năm, những chuyện bên ngoài nàng hoàn toàn không biết gì cả, hoàng hậu của Cung Y Lâm? Cũng đúng, nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng nên có hoàng hậu.

"Hoàng hậu Lương Mị, nữ nhi của Hữu thừa tướng." Nhược phong lời ít ý nhiều trả lời.

Ly Yên đánh giá Lương Thành, nói ra một câu khiến Lương Thành muốn hộc máu: "Ánh mắt cung Y Lâm kém như vậy sao? Hắn xấu như vậy, tỷ tỷ của hắn chắc chắn cũng không đẹp đẽ gì."

"Ngươi, ngươi cư nhiên dám gọi thẳng tên hoàng thượng, còn dám vũ nhục hoàng hậu, người đâu, bắt nàng lại cho ta." Lương Thành tức đến run cả người, chỉ vào Ly Yên mệnh lệnh.

"Ai gây rối ở trong này?"

Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm mà khí phách vang lên, lập tức một bóng dáng màu vàng sáng đập vào mắt.

"Tham kiến hoàng thượng."

Trừ bỏ đám người Ly Yên, mọi người đều quỳ xuống hô.

Ánh mắt Cung Y Lâm đã rơi trên người Ly Yên, nhất thời trở nên kích động.

"To gan, các ngươi thấy hoàng thượng mà không quỳ." Lương Thành tức giận quát to, trong lòng lại cười thầm, nữ nhân này chết chắc rồi. Nhưng mà cũng có chút đáng tiếc, không chiếm được nữ nhân đẹp như vậy. tuy rằng hắn không thấy mặt nàng, nhưng nhìn cái khăn che khuất dung nhan mờ ảo kia thì hắn biết, nàng chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân.

Con ngươi Lăng Tuyệt mang theo địch ý nhìn Cung Y Lâm, hắn rất không thích nam tử này.

Hắn có thể khẳng định nam tử này có quen biết với mẫu thân, nếu không sẽ không lộ ra ánh mắt như thế. Hơn nữa nam tử này còn có tình cảm không rõ với mẫu thân.

Cung Y Lâm cũng cảm giác được ánh mắt địch ý của Lăng Tuyệt nhìn mình, nhưng mà hắn không cần, hắn chỉ để ý người trước mắt này, cao quý lóa mắt giống như sáu năm về trước. Nghe nói nàng rớt xuống vực, sống chết không rõ, nếu không phải Cung Y Cầm ngăn cản hắn, hắn đã sớm đi tìm Lăng Dạ Vũ, hỏi hắn ta vì sao không bảo vệ nàng cho tốt.

Nay nhìn thấy nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm sáu năm, loại kích động này không cần nói cũng biết.

Vốn là hắn nghe nói có người ở Lưu Ly tửu lâu gây rối, liền muốn đến hỗ trợ, dù sao đó cũng là sản nghiệp do một tay Ly Yên thành lập, lại không nghĩ tới gặp lại nàng ở trong này.

Bởi vì Lương Thành hắn mới có thể gặp lại nàng, nhưng mà Lương Thành lại bất kính với nàng, hắn không thể giữ lại.

Mắt hiện lên một tia sát ý, Cung Y Lâm lạnh nhạt nói: "Trẫm còn chưa nói, ngươi lại dám nói trước? Muốn tạo phản sao?"

Nhiệt độ chợt giảm xuống khiến Lương Thành tỉnh táo lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng nữa.

"Mặc nàng xử lý hắn." Cung Y Lâm đảo mắt nhìn Ly Yên, băng hàn dưới đáy mắt trong phút chốc hóa thành nhu tình.

Khóe miệng Ly Yên hơi cong lên, nhưng mà, hắn ta căn bản không cần nàng xử lý.

Quả nhiên, Lương Thành bỗng nhiên đau đớn gào lên, lăn lộn trên mặt đất.

Lăng Sương miết miết miệng, thật là, lại lãng phí một viên dược của nàng.

Lúc Lương Thành nhiều lần vũ nhục Ly Yên thì Lăng Sương đã lặng yên không tiếng động hạ độc hắn ta, vì thế Lăng Tuyệt phía sau mới không phản ứng gì.

Mọi người lạnh lùng nhìn Lương Thành lăn lộn trên mặt đất, bình thường hắn ta hoành hành ngang ngược, bây giờ có loại kết cục này là hắn xứng đáng.

"Hoàng thượng, cứu thần, cứu thần, ngài nể mặt hoàng hậu cứu thần. . ." Lương Thành cố gắng hết sức nói ra lời này, hắn ta đã đau đến mức không thể thở nổi. Nhìn thái độ của hoàng thượng thiên vị nữ nhân kia, hắn rất hối hận vì đã gặp phải nữ nhân này, quá độc ác, cư nhiên lại hạ độc.

Lần này Ly Yên thật sự vô tội, nếu hắn biết độc là do Lăng Sương hạ, chỉ sợ sẽ bị tức chết, ngay cả một đứa nhỏ hạ độc hắn mà hắn cũng không biết.

Lương Thành nghĩ nói đến hoàng hậu thì Cung Y Lâm sẽ cứu hắn, nhưng mà Cung Y Lâm chỉ liếc nhìn hắn, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.

"Ca ca."

Bỗng nhiên một giọng nói nũng nịu truyền đến, mang theo chút đau lòng cùng kinh ngạc.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển hướng về nữ tử đang đi tới, mặc cung trang màu đỏ, tóc búi cao cài trâm phượng, ngũ quan anh khí, cặp mắt trong veo như nước, có ba phần giống Ly Yên.

Nhược Phong, Nhược Vũ nhìn thấy nàng ta, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, các nàng biết Cung Y Lâm thích lão đại của các nàng, chuyện này rất dễ dàng nhìn ra được. Chỉ sợ nữ tử này trở thành hoàng hậu vì có vài phần giống lão đại, tiếc là chỉ làm vật thay thế thôi.

"Hoàng thượng, ca ca làm sai điều gì? Vì sao ngài lại đối xử với hắn như vậy?" Hai mắt Lương Mị đẫm lệ nói, âm thanh dịu dàng yếu ớt, khiến người ta không khỏi nổi lên ý muốn bảo hộ, khóe mắt lại ẩn ẩn tí mị hoặc, giống như tên của nàng ta. Mặc dù đôi mắt nàng có vài phần giống Ly Yên, nhưng mà ánh mắt cơ trí mà trong suốt thì nàng ta lại không có.

Cung Y Lâm mặt không cảm xúc, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Hắn ta không nên vọng tưởng đụng vào người không nên động."

Lương Mị nghe vậy, ánh mắt chuyển hướng về phía Ly Yên, khí chất của nàng xuất chúng, khiến người ta liếc mắt một cái liền để ý.

"Hoàng thượng, ngài là vì nữ tử không rõ lai lịch này mà giết hại ca ca sao?" Lương Mị khóc kể, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta xót xa, nhưng Cung Y Lâm vẫn lạnh nhạt.

"Nàng ấy là trẫm. . . ." Nói đến đây, Cung Y Lâm dừng lại một chút, nói tiếp: "Là người hoàng muội của trẫm coi trọng nhất, bất cứ kẻ nào cũng không được động đến nàng ấy."

Con ngươi Lương Mị lóe lên, mắt xẹt qua một tia sát ý tàn nhẫn.

Nữ tử rất mẫn cảm, sao nàng không nhìn ra hoàng thượng có tình cảm với nữ tử này chứ?

Nhắc tới Cung Y Cầm, Ly Yên không khỏi lên tiếng: "Sư tỷ đâu?"

"Hai năm trước muội ấy gả cho Mộc Hi Ngôn, hiện tại đang ở Lăng Nguyệt Quốc."

Cho dù thân phận Cung Y Cầm có cao bao nhiêu, quy định "Xuất giá tòng phu" này ở cổ đại không thể làm trái.

"Tốt quá." Ly Yên vui vẻ mỉm cười.

"Mấy năm qua nàng ở đâu?" Cung Y Lâm nghi hoặc hỏi, nếu nàng bình an vô sự, vì sao bây giờ mới xuất hiện?

Ly Yên giải thích đơn giản với hắn một phen, Cung Y Lâm ngay lập tức nhìn về phía hai người Lăng Sương, Lăng Tuyệt, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Hai đứa bé này lớn lên vô cùng giống Lăng Dạ Vũ, liếc mắt một cái liền nhận ra là con của Lăng Dạ Vũ.

Ánh mắt Cung Y Lâm và Lăng Tuyệt giao nhau, không tiếng động đánh giá.

Hắn không nghĩ tới một đứa nhỏ mà lại có khí thế như vậy, không hề úy kị mà nhìn thẳng vào hắn, không hổ là đứa nhỏ của Ly Yên.

Nhưng mà, hình như đứa bé này có địch ý rất lớn đối với hắn.

Hắn không hề biết, Lăng Tuyệt tính chiếm hữu mẫu thân rất mạnh, hắn tuyệt đối không cho phép người khác chia sẻ mẫu thân với hắn, kể cả phụ thân cũng không được.

"Mệt mỏi quá, chúng ta về nghỉ ngơi đi."

Thấy hai người đánh giá lẫn nhau, Ly Yên bất đắc dĩ tìm cớ nói. Nhưng mà thật sự nàng cũng cần nghỉ ngơi, phá trận pháp kia tiêu hao không ít thể lực của nàng.

"Hay là nàng trở về hoàng cung với ta đi."

Cung Y Lâm ní, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lương Mị thay đổi ngay lập tức, trong con ngươi ngọn lửa ghen tị bốc lên dữ dội.

"Thôi khỏi, không cần phiền toái như vậy, ngày mai ta liền khởi hành về Lăng nguyệt Quốc."

Nghe vậy, đôi mắt Cung Y Lâm nhất thời trở nên ảm đạm không ánh sáng, nàng vẫn là để ý nhất người kia.

"Thôi được rồi, nếu có việc gì nàng hãy đến tìm ta, ta nhất định trợ giúp."

Lời nói chân thật đáng tin phát ra, Ly Yên mỉm cười gật gật đầu, lập tức đi lên lầu. Cung Y Lâm nhìn theo bóng lưng của nàng thật lâu sau, mới mang theo đám người Lương mị rời đi.

"Mẫu thân rất mệt, muốn nghỉ ngơi một tí, nói Nhược Phong, Nhược Vũ a di mang các con đi chơi có được không?" Sau khi vào sương phòng, Ly Yên nói với hai người Lăng Sương, ánh mắt hiện lên mệt mỏi.

"Lão đại, không phải a di, là tỷ tỷ." Nhược Vũ bất mãn lên án, không khỏi nhéo mặt mình một chút. . . Ô. .ô. . tuổi nàng vẫn còn trẻ mà.

"Tuổi của các ngươi cũng xấp xỉ ta, chẳng lẽ không gọi a di sao?" Ly Yên nhíu mày hỏi.

"Không cần so đo nhiều như vậy làm gì, đừng gọi là a di, gọi tỷ tỷ đi." Nhược Vũ nói: "Đúng rồi, còn chưa biết tên bọn họ là gì nữa."

"Tuyệt Nhi, Sương Nhi." Ly Yên nói đơn giản, lập tức ngáp một cái. "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta thật sự muốn nghỉ ngơi, đừng mang bọn nhỏ đi quá xa, cũng đừng để chúng gặp rắc rối."

"Dạ, lão đại."

Nhược Phong, Nhược Vũ mỗi người dắt một đứa đi ra ngoài. Nhược Vũ nắm là tay Lăng Tuyệt, lại bị hắn bỏ ra, Nhược Vũ không khỏi hét lên với bóng lưng của hắn: "Tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Ta rất đáng yêu mà."

Lăng Sương tặng nàng ấy một ánh mắt hèn mọn: "Tỷ đáng yêu bằng ta không?"

Mấy người tùy ý đi trên đường cái, ánh mắt Lăng Sương sáng lên nhìn một chuỗi kẹo hồ lô, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.

"Sao? Muốn ăn hả?" Khóe miệng Nhược Vũ gợn lên một nụ cười không có ý tốt.

Lăng Sương gật mạnh đầu, Nhược Vũ nói: "Vậy ngươi đáng yêu hay tỷ tỷ đáng yêu hơn?"

"Tỷ tỷ đáng yêu." Lăng Sương ngọt ngào đáp, khiến Lăng Tuyệt nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.

Nhược Vũ mua một xâu kẹo hồ lô đưa Lăng Sương, vốn cũng muốn mua cho Lăng Tuyệt nhưng hắn lại nói: "Ta không ăn mấy thứ ngây thơ đó."

Nhất thời khóe miệng Nhược Phong, Nhược Vũ run rẩy kịch liệt.

Bỗng nhiên một tiểu cô nương tầm tuổi bọn họ đứng ở trước mặt Lăng Sương, nhìn chằm chằm xâu kẹo hồ lô trên tay nàng.

"Ngươi muốn ăn?" Lăng sương trừng mắt nhìn, tay quơ quơ xâu kẹo.

Tiểu cô nương gật đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi xâu kẹo hồ lô kia.

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status