Sau một tháng thi đình ba năm một lần, đến khi trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, xuân yến, phong quan đối với các tân khoa thi đậu đều ổn thỏa, liền đến lúc thái tử đưa tiến sĩ nhất giáp đến tế bái thánh tiên sư.
Những chuyện này đều do lễ bộ giải quyết, nhưng vì hoàng thượng đã bệnh nhiều năm, không còn thực quyền quản lý triều chính, hoàng hậu cầm quyền, phe bảo thủ sợ giang sơn này sẽ rơi vào tay của một phụ nhân, nên cực lực nâng đỡ thái tử Chu Văn Lễ chấp chính, cố ý để đại điển bái tế thánh tiên sư do thái tử chủ trì.
Chờ đến các lễ nghi bái tế rườm rà kết thúc, có một hàng cẩm y vệ đi trước mở đường, đặt chân vào Quốc Tử Giám trước. Sau đó thái giám và cung nữ xếp thành hai hàng, đi sau thái tử còn có trạng nguyên cả người mặc chu bào cùng thám hoa bước vào cửa. Các thái học trò đã mặc lễ phục ngay ngắn, dùng dây buộc tóc, chân mang giày mũi vuông, mang theo túi thơm ngọc bội, khom người chờ đợi từ rất lâu.
Khương Nhan gần đây đọc sách khuya, liên tục vài đêm không ngủ ngon, đứng dưới ngày nắng gắt phơi nắng hơn một canh giờ đã cảm thấy vô cùng chóng mặt, hận không thể lập tức ngồi trên đá lạnh để nghỉ ngơi, ngủ bảy ngày bảy đêm mới thôi. Đang suy nghĩ miên man, đoàn người thái tử thong dong đi đến, nàng cố phấn chấn, theo mọi người quỳ bái hành lễ, cao giọng hô ‘Thái tử điện hạ vạn tuế’.
Trạng nguyên và thám hoa năm nay đều xuất thân từ Quốc Tử Giám, quay về chốn cũ, mỗi người phát biểu một bài văn dài, đầy hoa lệ, lại khấu lễ tạ sư.
Giờ mùi ba khắc, thái tử cuối cùng cũng mở miệng nói: “Bên ngoài oi bức, để chư sinh vào đây ngồi đi.”
Thái tử hôm nay tiếp kiến đều là con cháu quý tộc của đại thần trong triều – những học trò trong ban của Thái Học và Quốc Tử Học. Hơn trăm người ngồi ngay ngắn trong đại đường của sảnh Bác Sĩ, mỗi người một bàn học nhỏ, trên bàn đặt đầy văn phòng tứ bảo. Thái tử Chu Văn Lễ nhìn quanh một vòng, tìm được Phù Ly liền vẫy tay về phía hắn: “Bạn học Phù, dạo này thế nào?”
Phù Ly đứng dậy hành lễ đáp: “Vẫn ổn. Đa tạ thái tử quan tâm.”
Hai người lộ ra sự thân mật, tự nhiên, hiển nhiên là bạn tốt nhiều năm. Mọi người sớm đã nghe qua, Phù Ly trước năm mười lăm tuổi đều ở trong Đông Cung làm bạn học cùng với thái tử, quan hệ hai người thân thiết như huynh đệ là việc không hề kì lạ.
Chu Văn Lễ cười ra tiếng, sau đó lại nhìn thấy ngoài cùng có mười mấy chỗ không người ngồi, liền nghiêng người hỏi Phùng tế tửu: “Sao không thấy nữ sinh mới đến năm nay nhỉ?”
Phùng tế tửu khom người bước ra khỏi hàng, đáp: “Hồi thái tử điện hạ, nữ lưu chi bối*, không cần gọi đến, không dám tùy tiện vào trong.”
(* Ý chỉ phụ nữ, với ý khinh rẻ)
Chu Văn Lễ cố gắng kiềm chế sự hiếu kì trong lòng, “Không cần câu nệ tiểu tiết, gọi đến đi.”
Mười ba vị thiếu nữ lúc này mới cúi đầu đi vào, chậm rãi quỳ bái thái tử và ân sư, sau đó theo thứ tự an tọa.
Cũng trùng hợp là, lần này Khương Nhan lại ngồi cạnh Phù Ly.
Một canh giờ sau, thái tử liền ra đề khảo giáo sách luận.
Khương Nhan chưa từng nghĩ đến thái tử lại là một thiếu niên trẻ tuổi như thế, dáng vẻ cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, người mặc lễ phục cổn miện cửu chương trang trọng, đầu đội quan mũ lưu kim, tuy bên môi vẫn còn lông tơ, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, mang theo quý khí bẩm sinh.
Lúc các thái học trò đối đáp, thái tử Chu Văn Lễ liền cùng Phùng tế tửu đi xuống giám sát, nếu nhìn thấy sách luận mới mẻ, hắn liền dừng lại hỏi hai câu. Lúc đi qua Lý Trầm Lộ, vạt áo Chu Văn Lễ bất cẩn lướt qua một góc bàn của nàng ta, khiến cho cây bút lông cừu rơi xuống đất.
Tiếng bút rơi rất khẽ nhưng trong sảnh đường yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng, Chu Văn Lễ phát hiện, liền vô thức khom người xuống nhặt.
Trùng hợp là Lý Trầm Lộ cũng cúi người nhặt, một bàn tay mềm mại trắng như tuyết cơ hồ chạm vào ngón tay Chu Văn Lễ. Hai người cùng lúc ngỡ ngàng, vội rụt tay lại, gò má trắng nõn của Lý Trầm Lộ lập tức ửng đỏ.
Chu Văn Lễ nhìn chiếc cằm thon nhọn xinh đẹp của nữ sinh, cũng thoáng đờ người, rất nhanh liền chỉnh đốn lại thần sắc, khẽ cười nói: “Để ta.” Dứt lời, hắn khom người nhặt bút lông cừu lên, đặt lại vị trí cũ trên giá bút.
Lý Trầm Lộ cúi thấp đầu, lông mi cong dài khẽ run, quỳ ngồi khom người hành lễ: “Học trò Lý Trầm Lộ, đa tạ thái tử điện hạ.”
Chu Văn Lễ gật đầu xem như đáp lại, nghiêm túc đi tiếp.
Khương Nhan dùng đầu bút chọc lên má mình, nàng ở đằng sau nhìn thấy toàn bộ màn kịch hay này. Từ lúc nhập học, nàng liền nhìn ra Lý Trầm Lộ là người tâm cơ khó lường, quả nhiên không ngoài dự đoán, thái tử chưa cưới vợ nạp phi, nàng ta lập tức tranh thủ tạo cơ hội, chỉ là người khác vừa nhìn liền nhìn thấu vở kịch này, cũng không phải quá cao minh.
Khương Nhan thầm cười không thôi, đưa bút chấm mực, tiếp tục làm văn.
Một canh giờ thoáng cái liền trôi qua, các trợ giáo bậc tiến sĩ thu từng bài một. Vì để đảm bảo công bằng công chính, mỗi bài văn đều dùng giấy trắng gói lại, che đi toàn bộ họ tên của học trò, dùng phương thức nặc danh để tư nghiệp và thái tử bình luận ra ưu nhược điểm.
Phê hơn trăm bài văn không phải là chuyện đơn giản, lại phải chờ đợi một hồi lâu, Khương Nhan xoa chiếc cổ đau nhức của mình, mơ màng muốn thiếp đi. Trong lúc cực kì buồn chán, đột nhiên Sầm tư nghiệp ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Ba giáp đầu đã được chọn ra.”
Các thái học sinh vốn đã vô cùng mệt mỏi, thoáng cái lập tức phấn chấn, ngẩng đầu chờ mong, sôi nổi suy đoán là văn chương của ai có thể nhận được lời khen ngợi của thiên tử tương lai. Khương Nhan cũng lặng lẽ ngồi thẳng, tập trung nhìn về phía trước.
Sầm tư nghiệp dùng dao rọc giấy mở đi từng phần giấy bọc bài thi, liếc mắt một cái, cao giọng đọc: “Hạng ba, Trình Ôn sở soạn《Hưng vong luận》.”
Ồ? Học trò nhà nghèo vừa đến này ngược lại cũng có vài phần bản lĩnh đấy chứ.
Trình Ôn rụt rè tiến lên nhận phần thưởng của thái tử, nhất thời ánh mắt của mọi người nhìn hắn lập tức trở nên rất khác biệt.
Tuân tư nghiệp lại rọc bài thi thứ hai, đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó khóe môi nở ra một nụ cười, ung dung nói: “Hạng nhì, Phù Ly sở soạn《Điền phú luận》.”
“...”
Xung quanh chợt yên ắng, vẻ mặt mỗi người đều viết đầy vẻ không thể tin được, đến cả Khương Nhan cũng không ngoại lệ.
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn sang Phù Ly bên cạnh đưa mắt nhìn về hướng Tuân tư nghiệp, người vẫn thường dù thái sơn có sập cũng mặt không đổi sắc như hắn cư nhiên giờ lại ngỡ ngàng một lúc, mới nhíu mày đứng dậy lĩnh thưởng tạ ơn.
“Ha ha, Phù Ly, vị trí đầu bảng của ngươi cuối cùng cũng bị người khác đoạt mất rồi!” Chu Văn Lễ ngồi trên ghế chủ tọa không nhịn được hào sảng cười, khom lưng vỗ vai Phù Ly nói.
Phù Ly làm như không nghe thấy, nhận thưởng xong, sau khi quay về vị trí của mình liền một mực cúi mặt, cũng không thèm nhìn vật được ban tặng, dường như cực kì để ý chuyện bản thân mất đi hạng nhất.
Phù đại công tử không ai sánh bằng cuối cùng cũng có ngày thất bại, trong lòng Chu Văn Lễ hiếu kì không thôi, hiếm khi lộ ra vài phần tâm tính nóng vội của thiếu niên, hối thúc Tuân tư nghiệp: “Tuân Tĩnh, nhanh mở bài cuối cùng đi. Ta ngược lại muốn biết người nào cư nhiên có thể đánh bại Phù đại công tử vạn năm hạng nhất!”
Khương Nhan đang chống cằm thưởng thức vẻ mặt mất mát hiếm gặp của Phù Ly, đặc biệt là khi nghĩ đến gã này hai ngày trước còn cao cao tại thượng ép mình giúp hắn mài mực, lòng liền càng vui sướng, khoái chí. Vô thức lòng vui như nở hoa, đột nhiên nghe thấy giọng của Tuân tư nghiệp truyền đến: “Hạng nhất, Khương Nhan sở soạn《Đại Minh chính trách hạch định luận》.
Thế là, Khương Nhan không cười nữa.
Xung quanh lại là một mảng yên ắng đến ngỡ ngàng.
Não Khương Nhan chợt trống rỗng, sau đó dường như chiêng trống huyên náo, pháo nổ ầm ầm, hoa đào, pháo hoa bay đầy trời...Không thể tin được, ước nguyện bấy lâu nay của nàng cuối cùng cũng thành hiện thực.
Nàng thật sự thắng Phù Ly rồi!
Nàng không còn là kẻ người khác áp đảo nữa rồi, không cần bị người ta hừ khinh nữa.
Trong lòng Khương Nhan suy nghĩ cuồn trào, nhưng trên mặt lại không chút dao động, ánh mắt bình tĩnh đứng dậy dưới ánh nhìn của mọi người, bình tĩnh nhận thưởng tạ ơn.
Chu Văn Lễ hiển nhiên cũng bất ngờ, bài luận giải thích độc đáo như thế cư nhiên là của một nữ sinh, lần nữa nhìn lại, chỉ thấy nàng dung mạo diễm lệ, làn da trắng nõn, đồng tử đen nhánh, gương mặt hoạt bát, đây là gương mặt rất dễ khiến người khác xem nhẹ đi tài năng của nàng.
Chu Văn Lễ gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa có người nào khiến hắn có ấn tượng sâu sắc như Khương Nhan.
Loại ấn tượng này không chỉ đến từ vẻ đẹp bên ngoài mà còn là từ sự tự tin và tiêu sái bên trong của nàng, ánh mắt nàng không giống với những nữ tử bình thường dịu dàng như sông thu, mà tựa như biển cả cuồn cuộn.
“Khương Nhan, ngươi là con gái nhà ai?” Chu văn Lễ quan sát nàng hồi lâu, thậm chí bất giác cúi người lại gần hỏi nàng.
Gió hè cuốn rèm thổi vào, tản ra hơi khô nóng vào phòng. Khương Nhan khẽ ngẩng đầu, đáp rõ ràng: “Hồi điện hạ, học trò là con gái của huyện lệnh Duyện Châu, phủ Ninh Dương.”
“Hóa ra là nàng.” Chu Văn Lễ lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, lặp lại lần nữa, “Hóa ra là nàng.”
Dứt lời, hắn dường như nghĩ đến gì đó, nói với thái giám bên người: “Đem mực tùng hương Huy Châu ta thường dùng tặng cho nàng, thêm một chiếc chặn giấy bằng ngà voi.”
Khương Nhan lại hành đại lễ tạ ơn lần nữa, khóe môi hơi nhếch lên. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt không dời của Phù Ly đang chăm chăm cứa trên người nàng, đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo ấy, hôm nay cuối cùng cũng lộ ra sự bất cam và ý chí chiến đấu. Ánh mắt đó hệt như lúc nàng ở hạng nhì vậy.
Phù Ly nhìn nàng, tựa như lúc thăm dò trong lần đầu gặp gỡ.
Khương Nhan đặt mực tùng lên bàn, lẳng lặng nhìn lại hắn, to gan như lần đầu gặp nhau vậy.
Ngày ấy lúc mài mực cho Phù Ly nàng từng nói: Thứ nàng muốn có, sẽ có một ngày nàng dựa vào năng lực của mình tìm về.
Không hề liên quan gì đến ngọc hoàn của Phù gia.
/181
|