Hướng tây ngoại ô, Át Vân sơn trang.
Một chiếc xe ngựa dọc theo đường núi đi đến, người đến thần bí mà vội vàng, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, liền có một người đàn ông khoác áo choàng đen bước xuống xe, gương mặt giấu dưới mũ áo choàng, nhìn không rõ. Chỉ thấy ông ta nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người, mới đưa tay kéo mũ xuống một chút, vội vã gõ cổng lớn biệt viện Tiết gia.
Vào đêm, sắc trời tối đen, nước mưa thuận theo mái hiên tí tách nhỏ giọt. Theo bước chân vội vàng của người đàn ông hắc bào thần bí, tùy tùng trong viện lẳng lặng thắp sáng từng lồng đèn đỏ, sắc đỏ mông lung cùng với sắc đêm dày đặc giao thoa, tạo nên vẻ quỷ dị.
Giày vải đen giẫm lên vũng nước, áo choàng quét qua, hắc y nhân bước vào phòng sách, hít sâu một hơi, mới cởi chiếc mũ choàng xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh ngăm đen, khom người với Tiết Trường Khánh đang ngồi múa bút vẩy mực bên bàn: “Hạ quan Trương Viêm Hồi trưởng quan Đại Lý Tự bái kiến hầu gia!”
Tiết Trường Khánh mặc áo bào xám khói thêu hoa văn chìm, đang nắm chặt câu bút lông viết bốn chữ ‘Ninh tĩnh trí viễn’. Nét bút cuối cùng khô đi, ông ta dường như bất mãn, nhăn mày, sắc bén nói: “Không phải nói rõ rồi sao, gần đây tình hình căng thẳng, không cần gặp mặt bổn hầu sao.”
“Mong hầu gia cứu hạ quan!” Đại quan tam phẩm Đại Lý Tự, lúc này lại giống hệt như con kiến phủ phục quỳ bài, cầu xin sự thương hại của người khác.
“Tự loạn đầu trận!” Đôi mắt Tiết Trường Khánh bỗng trầm xuống, tùy tiện ném bút lông trên ta xuống, “Tốt xấu gì cũng là trưởng quan đứng đầu năm tự, chỉ có chút năng lực thế sao?”
“Hầu gia! Tôn Chương ngự sử tuần thành giúp hạ quan làm không ít vụ án, ngoài trừ vụ muối lậu lưu thông ra ngoài, nhân chứng và chứng cứ của vụ án Tiết thế tử cùng nữ sinh Quốc Tử Giám cũng là do hắn giúp hủy đi...Nay Tôn Chương đã bị đưa vào chiếu ngục, do Thái Kỳ Bắc trấn phủ tư đích thân tra hỏi, hạ quan thật sự lo lắng Tôn Chương này không kín miệng, nếu hắn không cẩn thận làm lộ ra gì đó, hủy đi hạ quan không quan trọng, chỉ sợ là liên lụy đến hầu gia ngài!”
Trương Viêm Hồi cực lực làm ra vẻ thành khẩn, ưu lo, nghẹn ngào nói: “Chuyện này nói ra cũng kì lạ, chuyện hương thân Dương Châu mua quan đã qua hai năm, sao lại cứ khăng khăng vào lúc này trạng cáo Tôn Chương chứ? Vụ án còn trực tiếp liên quan với Đại Lý Tự, do Cẩm Y Vệ tiếp quản điều tra...”
“Ngươi còn không hiểu là có người ở sau lưng nhúng tay vào ư? Chuyện này từ đầu đến cuối chính là một âm mưu.” Tiết Trường Khánh ngồi trên ghế thái sư, vuốt ve ngọc ban chỉ* trên ngón cái, một lúc sau mới trầm giọng nói, “Người đâu.”
(*Ngọc ban chỉ, còn gọi là ngọc điệp, vốn là công cụ đeo trên ngón cái ở tay phải dùng khi kéo cung bắn tên, là dụng cụ chuyên dùng để bảo vệ ngón tay cái không bị dây cung làm bị thương. Sau này còn được tượng trưng cho thân phận, năng lực của người đeo)
Một bóng đen che mặt không chút tiếng động từ sau rèm bước vào, tựa như một u linh im lặng đứng đó, Trương Viêm Hồi thậm chí không biết người này đứng sau lưng mình từ lúc này, bất giác sợ đến cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trên mặt của kẻ bịt mặt có vết sẹo, cuồn cuộn sát khí, ôm quyền nói: “Chủ công.”
“Khương Nhan kia, gần đây có động tĩnh gì không?” Tiết Trường Khánh hỏi.
“Hồi chủ công, căn cứ người đến báo tin nói, Khương Nhan phần lớn thời gian đều ghi chép, chỉnh lý trong Hàn Lâm Viện, hoặc là đến Nguyễn phủ ăn chơi vui vẻ, đến cẩm y vệ Phù Ly cũng rất ít gặp mặt nàng.” Hắc y nhân nói, “Thuộc hạ lần trước ban đêm mai phục, lại vì nàng ta không có ở trong nhà mà lỡ đi cơ hội, sau này vẫn luôn không tìm được thời điểm nàng ta đi một mình.”
“Không đi gặp người khác sao? Ví dụ như đồng tri chỉ huy cẩm y vệ Mạnh Quy Đức.”
“Chưa từng. Thuộc hạ có thể khẳng định, nàng ta chưa từng hẹn gặp Mạnh Quy Đức.”
Tiết Trường Khánh nhíu chặt mày hơn: “Chẳng lẽ, chuyện này thật sự là do một tay Mạnh Quy Đức làm ư?”
Không, không thể nào, Mạnh Quy Đức trước giờ tài năng bình thường, không thể nào nghĩ ra cách lật đổ Đại Lý Tự như thế được, sau lưng nhất định có người châm dầu vào lửa.
Là Phù Ly ư?
Nhưng tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ trước giờ làm việc luôn kín đáo trung lập, sao lại to gan công khai chống chọi với Tiết gia chứ?
Trong lòng nặng nề, Tiết Trường Khánh khó tránh buồn bực, hung hăng phất tay áo hất đổ bút mực giấy nghiên trên bàn quét xuống đất, âm hiểm nói: “Miệng người chết là kín nhất, bây giờ cách duy nhất để ngăn Tôn Chương lộ ra bí mật chính là làm hắn vĩnh viễn không mở miệng ra được.”
Trương Viêm Hồi biết Bình Tân hầu đã hạ sát tâm, khó xử nói: “Nhưng chiếu ngục thủ vệ nghiêm ngặt, đến một con ruồi cũng không bay vào được, tử sĩ trong phủ hạ quan không có người có năng lực đó...”
“Không cần ngươi nhọc lòng, bổn hầu tự có cao nhân đấy.” Nói rồi, Tiết Trường Khánh nâng đôi mắt chim ưng lên, ngoắc tay với một bóng người thanh lệ sau bình phong, trầm giọng gọi, “Thập Thất nương, chuyện quan trọng này, giao cho ngươi ta mới yên tâm.”
Bình phong lụa mỏng, dày đặc vết mực vẽ cẩm tú sơn hà, dưới bóng đèn lay lắt, di nương xinh đẹp búi tóc vân dần dần đứng dậy. Đầu ngón tay nàng cởi váy lụa nghê thường xuống, trực tiếp sau bình phong thay quần áo, chớp cái nhanh chóng đổi thành y phục dạ hành ôm sát người, trong tay cầm hai thanh đoản đao lóe lên, mềm mại nói: “Vâng, Thập Thất nương nhất định không phụ mong đợi của hầu gia.”
Trương Viêm Hồi khiếp sợ.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai lại có thể ngờ được tiểu di nương yên tĩnh trong Át Vân sơn trang, lại là nữ thích khách Thập Thất Nương nổi tiếng xấu trong giang hồ!
Thập Thất Nương cùng gã thích khách mặt sẹo cầm đao bước ra ngoài, Tiết Trường Khánh lúc này mới nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của Trương Viêm Hồi, dùng giọng lạnh băng như rắn, giá rét nói: “Nếu ngươi làm việc bất lực, kết cục của Tôn Chương chính là ngày mai của ngươi.”
Trương Viêm Hồi biết Tiết Trường Khanh không hề nói đùa, vội khấu bái, run rẩy nói: “Vâng, hạ quan nhớ kĩ!”
Đêm hè yên tĩnh mà lại ồn ào, tĩnh là gió cùng với ngôi sao tỏa sáng trên nền trời trong vắt, ồn là tiếng ếch cùng ve ngắt quãng râm ran.”
Những năm gần đây, chuyện nước rối loạn, đầu tiên là Thát Đát xâm phạm biên giới, sau lại là nam lụt bắc hạn, thiên tai kẻ thù đều kéo nhau đến, lòng dân không ổn định. Vì để củng cố quốc mạch, hoàng hậu nương nương cùng thái tử hạ lệnh Hàn Lâm Viện biên soạn《Hoằng Xương kỷ yếu》, 《Trư triều chính sách》, 《Nhạc dân sách》chờ điển tịch, đại tu quốc sử, để chấn an lòng dân thiên hạ.
Trong triều một tiếng lệnh xuống, khổ nhất là tiểu quan phụ trách văn thư như Khương Nhan.
Theo lời Khương Nhan nói chính là,《Hoằng Xương kỷ yếu》dùng hai chữ liền có thể bao quát đó chính là luyện đan. Ngoạn trừ luyện đan ra, vị bệ hạ này của chúng ta còn làm được gì chứ?
Chẳng qua lời này chỉ có thể mắng thầm, Khương Nhan đã nhận mỗi tháng lương bổng là mười thạch gạo**, liền phải ‘Ăn lương bổng của quân, vì quân phân ưu’, thành thật vùi trong Tàng Thư Các, cả ngày bầu bạn với sách vở, chỉnh lý, biên soạn, ghi chép, không biết ngày đêm, vết đến ngón tay đau cứng như móng gà.
(**Một thạch gạo đổi ra bảy tiền, một thạch gạo nặng tầm 150 kg)
Hôm nay, không dễ gì mới biên soạn xong cuốn sơ thảo thứ chín mươi tám của《Hoằng Xương kỷ yếu》, đã là lúc trăng lên giữa trời, quan viên lớn nhỏ của Hàn Lâm Viện vốn đã ra ngoài cung về nhà, chỉ còn có Khương Nhna cùng một thứ cát sĩ được bên trên sai xuống vẫn đang chỉnh lý lại hồ sơ.
Thứ cát sĩ hỗ trợ Khương Nhan gọi là Thôi Huệ, là người Lạc Dương, tuổi ước chừng đôi mươi, không lớn hơn Khương Nhan là bao, cũng là hạng thứ mười hai trong nhị giáp tiến sĩ trong kì thi đình năm nay. Vì năng lực xuất chúng, cần mẫn linh hoạt nên được chọn vào làm thứ thường của Hàn Lâm Viện, xem như là nửa thuộc hạ của Khương Nhan.
Vị Thôi thứ thường này cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng quá nhiệt tình, thường làm cho Khương Nhan đỡ không nổi.
Ví dụ như bây giờ, Khương Nhan vừa xoa xoa eo, Thôi Huệ liền chu đáo lấy gối dựa cho nàng, vừa thở ra một hơi, hắn liền lập tức đổ trà lạnh giải nhiệt...Mọi việc cứ như vậy, nhiều đến đếm không xuể.
Khương Nhan nhìn thanh niên lấm tấm tàn nhang trên chóp mũi, phì cười, uống cạn ly trà lạnh mới dọn dẹp bút mực giấy nghiên về chỗ cũ, nói: “Vất vả cả ngày rồi, Thôi thứ thường cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, nàng đứng dậy sắp xếp ngay ngắn các văn thư thẻ tre chất đống trong xe, Thôi Huệ lập tức ngồi không yên, nhận việc trong tay nàng nói: “Đại nhân, để ta!”
Vào Hàn Lâm Viện một tháng, vì thân phận Khương Nhan đặc thù, nên rất ít người gọi nàng là ‘Đại nhân’, cấp trên đa phần gọi nàng là ‘Tiểu Khương’, thứ thường tiểu lại không có chức quan thì cũng chỉ gọi nàng một tiếng ‘Khương biên tu’ chỉ có mỗi Thôi Huệ là trường hợp đặc biệt.
Khương Nhan nhìn bóng lưng thanh niên đang bận rộn, buồn cười nói: “Ngươi vẫn nên giống với bọn họ, gọi ta là ‘biên tu’ đi. Nói ra, ngươi vẫn còn lớn hơn ta hai tuổi đấy, gọi ta là đại nhân vẫn còn thấy hơi kì quặc.”
Trên chóp mũi Thôi Huệ đọng một hạt mồ hôi, càng khiến cho tàn nhang lấm tấm kia trở nên cực kì sinh động, nói: “Người là quan, ta là lại, gọi người đại nhân là việc nên làm, không hề liên quan đến tuổi tác.”
Khương Nhan đứng thẳng người, sửa lại quan bào xanh thêu hoa nhỏ, nhắc: “Được rồi, chỗ này có ta, sắp đến giờ cung cấm rồi, ngươi mau ra khỏi cung về nhà nghỉ ngơi đi, đỡ phải ở trong cung bị kiểm tra.”
“Ta đưa đại nhân về nhà.” Thôi Huệ dường như buộc miệng nói ra.
Động tác sửa quan bào của Khương Nhan hơi khựng lại, cặp mày dưới mũ ô sa hơi nhướng lên, nghi hoặc nhìn hắn.
Bóng lưng sửa thẻ tre của Thôi Huệ cứng đờ, hồi lâu mới phản ứng lại, lúng túng nói: “Ý ta là, sắp đóng cửa cung rồi, đại nhân cũng mau về đi, nếu không lại phải nằm trên bàn Hàn Lâm Viện qua đêm rồi. Dù sao...dù sao cũng tiện đường, ta có thể tiễn đại nhân đến phố Trường An...”
“Đa tạ ý tốt của ngươi, chẳng qua không cần đâu.” Khương Nhan nói, “Ta hẹn người đi cùng rồi.”
“Hả?” Thôi Huệ ngỡ ngàng, sau đó lại thấp giọng ‘ồ’ một tiếng, có chút cô đơn nói, “Thế, ta tiễn đại nhân đến cổng cung.”
Bóng đèn lắc lư, Khương Nhan chỉ cười khẽ, không đáp.
“Tiễn đến trước cổng lễ bộ thôi.” Thấy Khương Nhan không gật đầu, Thôi Huệ đỏ mặt, ngại ngùng nói, “Thật ra, ta sợ tối...”
Thôi Huệ chậm rãi nói, đôi mắt chứa đầy sự khẩn trương cùng mong chờ, Khương Nhan ngược lại không tiện từ chối, chỉ đành nói: “Thế cũng được, ở cổng lễ bộ. Ta hẹn người về cùng rồi, nếu thất hứa, chàng sẽ không vui.”
Mắt Thôi Huệ lập tức sáng lên, gật đầu như bổ tỏi: “Được.”
Từ Hàn Lâm Viện bước ra, vừa khóa cửa, đường trước cung quả nhiên rất tốt, đi một đoạn thật xa mới mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trong cung điện hắt ra. Thôi Huệ cầm một ngọn đèn tuần đêm lưu ly, bước chân vang lên tiếng sột soạt, hòa cùng tiếng côn trùng râm ran trong hoa uyển bên đường, thanh nhàn yên tĩnh.
Khương Nhan đang nghĩ ngợi chút nữa gặp Phù Ly, muốn hẹn hắn ra ngoài quán nhỏ uống trà vải cam lộ***, cùng trèo lên mái nhà mình ngắm sao...
(***Cam lộ: là món tráng miệng gồm thành phần chính là bưởi, xoài cùng với cao lương, là một món tráng miệng bổ dưỡng)
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy giọng của Thôi Huệ ngắt quãng truyền đến, thăm dò hỏi: “Đừng giận tại hạ mạo phạm, Khương đại nhân...phải chăng là thân nữ nhi?”
Cảnh tượng kiều diễm trong đầu bị cắt đoạn, Khương Nhan bước chậm lại, nhíu mày, đưa mắt nhìn Thôi Huệ.
Bị nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm, Thôi Huệ cũng có chút ngại ngùng, ho khan một tiếng che giấu: “Ta thấy dung mạo người...Không giống với nam tử bình thường, mà sớm đã nghe trong Quốc Tử Giám của phủ Ứng Thiên có một vị kì nữ họ Khương tài học trác tuyệt, nên suy đoán như vậy.”
Trong ánh lửa leo lắt, Khương Nhan khoanh tay, tỏ ra ung dung hỏi: “Ngươi thật sự không sợ tối, phải không? Cố ý đi cùng ta, là vì hỏi chuyện này?”
“Đương nhiên không phải!” Thôi Huệ bị dọa đến lùi về sau một bước, đèn cầm trong tay cũng lay động theo, trong mơ hồ, hắn lắp bắp, “Ta chỉ là, ta chỉ là quá ngưỡng mộ...”
Vù——
Một trận gió đêm ập đến, đèn trong tay Thôi Huệ bỗng bị thổi tắt, xung quanh chìm vào mảng tối tăm.
Ngôi sao lấp lánh, trăng chìm vào mây, mắt Khương Nhan một lúc mới thích ứng với bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Thôi Huệ trước mặt. Nàng mở miệng vừa muốn nói gì đó, lại thấy Thôi Huệ nhảy dựng lên, lớn tiếng thét: “Có ma!”
Khương Nhan không kịp đề phòng bị hắn dọa đến giật mình, theo bản năng xoay người, chỉ thấy một bóng đen đang đứng trên đường cung, không hề nhúc nhích, lạnh lẽo như kiếm, bất giác cũng thét lên.
Hai người thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, thét xong mới giật mình phát hiện ra, đó đâu phải là quỷ, rõ ràng là Tiểu Phù đại nhân vừa trực đêm xong, đón nàng về nhà, Phù Ly.
Chỉ là bây giờ gương mặt tuấn tú của Phù Ly cũng đen hệt như quỷ vậy.
Thấy hắn mặc quan bào cẩm y vệ uy phong lẫm liệt, cầm bội đao bên hông bước bước lớn đến đây, bóng tối dần dần biến mất, lộ ra đôi môi mỏng mím chặt như kiếm, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng là đôi mắt sắc bén lạnh lùng——
Đôi mắt kia quả thật rất sắc bén, lạnh rét quét trên người Thôi Huệ.
Thôi thứ thường đáng thương, dường như bị đôi mắt như muốn ăn thịt người của Phù Ly dọa sợ, hốt hoảng không dám nói lời nào, chỉ đành trân mắt nhìn hắn bước đến gần, dùng giọng điệu lạnh lẽo tra hỏi: “Cung cấm đã đến, kẻ nào dám cả gan đến đây dạo đêm?”
Thôi Huệ mở to mắt, muốn giải thích: “Cẩm y vệ đại nhân, ta là thứ cát sĩ Thôi Huệ của Hàn Lâm Viện, không phải người không có phận sự...”
“Cút.” Phù Ly rõ ràng đang nổi giận, lười nói thêm câu nào, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.
Thôi Huệ bị một chữ này của hắn làm á khẩu, chần chừ một lúc, thấy Phù Ly không có ý làm hại Khương Nhan, hắn mới vội vã xoay người chạy đi.
“Toi rồi, sau giờ cung cấm còn ở lại trong cung, phải bị cẩm y vệ đại nhân bắt về thẩm tra rồi!” Khương Nhan nhịn cười đến nội thương, thình lình phát hiện sống lưng chợt lạnh.
Vừa xoay người liền nhìn thấy Phù Ly lạnh lùng, chua ngòe trừng mình, trầm giọng hỏi: “Hắn là ai?”
/181
|