Cung Khuyết

Chương 127 - Chương 123

/152


Dọc đường hồi cung, ta thuận đường đi qua phủ Dịch Môn tướng quân của Đặng Vân, sau đó lại vòng qua bộ Binh, trước mặt Tào Định ra mệnh lệnh. Tào Định và huynh đệ Đặng gia quan hệ tốt, có lẽ trong lòng đã sớm có chuẩn bị, vừa nhận được mệnh lệnh của ta liền chạy như bay đi thi hành.

Đến lúc này, ta thấy sắc trời đã tối, đã đến lúc trong thành Lạc Kinh tỏa khói bếp, ta mới không nhanh không chậm đi vào cung. Người ta phái ra ngoài dò xét liên tục đưa tin về, nhưng lại không có chút tin tức nào của A Nam. Phủ công chúa bên kia yên tĩnh, cho dù là A Nam hay Huyền Tử, A Qua đều không thấy mặt mũi. A Nam có thể đến nơi nào, ta không có chút manh mối. Nhưng cuối cùng ta lại có một cảm giác, A Nam không cách ta quá xa, nàng nhất định ở một nơi nào đó mà ta sơ suất để lặng lẽ quan sát ta.

Giống như kiếp trước vậy, nàng một mình ở lại cung Trường Tín, vào lúc ta không chú ý, lặng lẽ dõi theo ta. Ta hoang đường, ta ngu xuẩn, cho đến khi ta thất bại, nàng đều nhìn rõ mồn một.

Nói thật, bây giờ ta nhớ lại rất nhiều tình cảnh của kiếp trước, phát hiện ra có lẽ từ kiếp trước ta đã yêu A Nam rồi. Đối với tiểu nữ nhân này, kiếp trước ta luôn giận dỗi, vẫn không muốn thừa nhận một sự thật - cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng dùng lòng mình chân chính đối diện với nàng. Kiếp trước, ở trước mặt A Nam ta nhiều lần phạm sai lầm, cho nên ta không muốn thừa nhận nàng. Nhưng nhìn từ mặt khác lại thấy, ta đối với nàng thật sự rất để ý.

Hiện tại ta cần A Nam, đã sớm vượt ra khỏi tình cảm nam nữ, ta càng cần sự giúp sức và ủng hộ của nàng. Càng nhìn thẳng vào bản thân ta lại càng nhận ra mình yêu A Nam đến chừng nào.

A Nam nhất định sẽ không đi xa, hiện giờ tám doanh phía nam điều đi đâu còn chưa xác định, việc giao thương nam bắc cũng chưa được triển khai đồng bộ, A Nam từng là công chúa Nam Sở, nàng vẫn luôn cảm thấy sự yên ổn của hàng nghìn hàng vạn người dân phía nam là trách nhiệm của nàng, làm sao nàng có thể thật sự buông xuống tất cả mà rời đi?

Phùng Ký chờ ta ở ngự thư phòng. Ta cũng không ngờ tới điều này.

Hắn đã bắt đầu hành động ở tám doanh phía nam, vậy mà lại dám đơn độc đến gặp ta. Người này ngược lại lại có chút can đảm.

Phùng ái khanh! Ta cố tỏ vẻ giật mình, kêu một tiếng: Sao lại tới tìm ta?

Phùng Ký vốn đang ngồi yên ở chỗ ngồi của khách vội vàng đứng lên hành lễ với ta. Hắn vốn được hưởng đặc ân, nhìn thấy ta không cần ba lạy chín dập đầu, lúc này đương nhiên hành lễ cũng rất đơn giản. Nhưng hôm nay hắn không hô vạn tuế khiến ta cực kỳ không được tự nhiên.

Ta sải bước đi đến ngồi xuống sau bàn đọc sách của ta: Phùng ai khanh tới lâu chưa? Chắc đã chờ sốt ruột rồi? Ta cười.

Không bao lâu... Mới vừa tới. Phùng Ký nói quanh co, lại nhìn ta một cái: Nghe khuyển tử Phùng Mại nói, hôm nay hắn gặp hoàng thượng. Phùng Ký quan sát sắc mặt ta: Cho nên thần tới đây...

Đúng vậy, có gặp. Ta lạnh lùng gật đầu một cái: Mại Nhi bị thương cũng không nặng lắm!

Sắc mặt Phùng Ký lập tức sầm xuống, một tia bất an xuất hiện trên khuôn mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh: Hôm nay thần tới chính là để nói chuyện này. Nghe nói tiểu nữ ở trong cung bị hoàng thượng phạt, có liên quan tới chuyện Mại Nhi.

Tay của ta sờ vào trong ngực, cái bình đựng độc câu hôn vẫn còn ở đây. Vốn là ta cũng nổi lên ý định, muốn cả đêm xét cho ra người đã đưa độc câu hôn cho A Nam, nhưng sau đó suy tính lại kỹ càng lại thôi. Sĩ tử tham gia thi võ có tới hơn ngàn người, mà ngàn người này cũng là tinh anh gần mười năm nay của Đại Triệu. Ta không muốn vì một Lý Dật nho nhỏ mà làm hỏng kỳ thi trọng đại này. Dù sao Lý Dật cũng đã vào trong trường thi, hắn cũng không trốn thoát được.

Phùng ái khanh không cần để chuyện này trong lòng. Mấy ngày trước Yên Nhi và Thục phi tranh chấp mấy câu, chẳng qua chỉ là phụ nữ bọn họ không hợp nhau. Hôm nay chuyện đã qua, chỉ là giam lỏng hai cung mà thôi. Đây là chuyện nhỏ của trẫm, ái khanh có lòng quan tâm trẫm hiểu được, nhưng phạt các nàng cũng chỉ là có ý làm gương cho người khác mà thôi.

Phùng Ký vẫn còn đang tính toán ý nghĩ của ta, cặp mắt gian tà của hắn không ngừng lóe lên. Ban đầu người này nói năng thận trọng, ta vẫn cho rằng hắn là người âm trầm mà chững chạc. Thậm chí trong lòng còn từng âm thầm sợ hãi hắn. Nhưng hiện giờ ta cẩn thận quan sát ánh mắt người này, lại nhìn ra hắn chẳng qua chỉ là kẻ nhát gan yếu đuối.

Thần chỉ muốn hỏi thăm hoàng thượng một chút, hai ngày nay Yên Nhi vẫn khỏe chứ? Sao thần lại nghe được người ta nói, hoàng thượng tức giận, muốn giết Yên Nhi nhà ta? Hơn nữa, vừa rồi thần không nhìn thấy hoàng thượng ở đây, vốn muốn cầu kiến thái hậu, cung nhân lại nói thái hậu bị bệnh, không thể gặp người khác. Phùng Ký lộ vẻ chột dạ.

Hai ngày nay, Trích Tinh Các và cung Trường Tín đều đóng chặt cửa, không để lọt chút tin tức nào ra ngoài. Người trong hai cung này dám đi đi lại lại đều bị ta ngăn lại bắt giữ. Phùng Ký không nhận được tin tức trong cung, cũng không đoán ra được ta đang sắp xếp cái gì. Huống hộ, bây giờ bọn họ biết ta từng đến phường Trường Xuân của Lý phu nhân, chỉ sợ càng thêm chột dạ.

Ngay cả mẫu hậu tính tình ôn hòa cũng từ chối gặp hắn, Phùng Ký có chút




/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status