Ta vẫn luôn rất để ý, A Nam cất giấu khối ngọc bài này như bảo bối, kiếp trước đã như thế, kiếp này cũng vậy. Chính thứ này đã bao nhiêu lần là chướng ngại vật trong chuyện tình cảm của ta. Nhưng hôm nay nhìn nó cứ như vậy mà rơi vào trong tay ta, quả thật khiến ta có chút khó tin.
Ta vẫn cho rằng, trong khối ngọc bài này có thứ gì đó mà A Nam cực kỳ quý trọng.
Lúc này, A Nam rốt cuộc cũng buông tay, mở bàn tay ra, đặt nó ở trước mặt ta, nàng biết rõ trong lòng ta rất để ý đến thứ này.
Nhưng ta không biết là nàng thật sự buông tay, hay là chỉ vì đang giận dỗi người khác.
Còn có Đặng Hương, trời mới biết hắn đang nghĩ cái gì.
Đối với hai người họ, dù thế nào ta cũng không yên lòng.
Ta vừa dùng sức ở đầu ngón tay, vừa liếc mắt nhìn Đặng Hương.
Đặng Hương cũng đang nhìn ta, chân mày hơi nhíu lại. Người như hắn, chắc là không có việc gì khiến hắn căng thẳng hơn lúc này.
Vẻ mặt như thế khiến cho ta không thể nói được lời nào!
Đầu ngón tay ta vân vê, khối ngọc bài nho nhỏ bay ra ngoài, hướng thẳng tới ngực Đặng Hương. Đặng Hương nhận lấy, chỉ cười với ta một tiếng, sau đó lập tức cất bảo bối kia vào trong ngực. Ta lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy diện mạo tiểu tử kia cực kỳ đáng ghét, tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta vừa rồi lập tức phai nhạt đi rất nhiều.
Đừng để ta nhìn thấy khối ngọc bài này lần nữa. Ta nói.
Đặng Hương nhíu mày, sau đó cười nhạt một tiếng: Được. Hắn nói bằng giọng lười biếng, lại nheo mắt nhìn trời một chút: Hoàng thượng nên trở về rồi.
Ta thực sự cần phải trở về, vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ta sờ sờ cái bình nhỏ trong ngực. Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là đối phó với Phùng Yên Nhi đang chờ tình lang trong cung. Đến lúc này, con đường của nàng ta ở trong cung cũng nên đi đến đoạn cuối rồi. Thật ra thì, đời này, ta vẫn luôn chờ đợi một ngày này.
~~~~~~
Bên trong Trích Tinh Các, Phùng Yên Nhi vẫn cười cười nhào vào lòng ta như thường ngày. Cung trang thêu hoa và bướm trắng vẫn diễm lệ như thường. Nữ nhân thật là thần kỳ, bất kỳ người nào cũng có thể giả bộ thành dáng vẻ mà mình muốn.
Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác! Nữ nhân này nhăn mặt nũng nịu với ta: Đã nhiều ngày như vậy mà không thấy hoàng thượng tới gặp ta. Ta còn cho rằng hoàng thượng đã quên ta mất rồi.
Ta cười một cái, siết chặt cằm nữ nhân này: Trẫm sợ là không thể dễ dàng quên ngươi như vậy.
Lời này là nói thật lòng.
Ta biết hoàng thượng vẫn còn tức giận với ta. Ta không nên vạch trần Sở Hiền phi như vậy, nhưng ta thật sự là có nỗi khổ tâm, cũng không phải chỉ xuất phát từ lòng ghen tỵ.
Ta hất nữ nhân này ra, đi vài bước bên trong Trích Tinh Các: Ngươi không nên dối gạt ta. Ta nói. Ta nhìn quanh một lượt, nơi này về sau chỉ có thể trở thành vô dụng. Có một số việc, cho dù có hối hận cũng không cách nào thay đổi được.
Phùng Yên Nhi cũng hiểu, nàng ta lập tức quỳ xuống: Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta quả thật không lấy được ngọc bài thật, nhưng ít nhất thì chuyện này cũng đã giúp cho hoàng thượng thấy rõ quan hệ giữa Hiền phi và Đặng Hương, ta là hoàn toàn một lòng vì hoàng thượng. Nàng ta quan sát sắc mặt ta, thấy ta không hề động đậy thì nói: Ta sẽ không dám nữa. Nàng ta tỏ vẻ đáng thương: Hoàng thượng hãy tha thứ cho ta một lần đi. Vừa nói vừa õng ẹo rơi xuống hai giọt lệ.
Ta quay đầu lại nhìn nữ nhân này, nghe nàng ta nói cứ như thể nếu ta chưa từng uống qua ly rượu độc kia thì sẽ tiếp tục bị nàng ta lừa. Nữ nhân này ngay từ lai lịch ban đầu đã là gạt người thì những chuyện nàng ta làm còn có cái gì là thật!
Ta lại quay lại, đứng ở trước mặt Phùng Yên Nhi, thở dài với nữ nhân này, nói: Ngươi đã rất may mắn rồi. Hôm đó suýt chút nữa ta đã giết người. Ta muốn giết Phùng Yên Nhi tới mức gần như không nhịn được, muốn cho nữ nhân ác độc này xuống gặp Diêm Vương sớm một chút.
Ta có thể hiểu được tâm tình của hoàng thượng. Ánh mắt Phùng Yên Nhi lại sáng lên, hiển nhiên là nàng ta đã hiểu sai ý. Sở Tư Nam cũng đã bị thương rồi, cứ như vậy tất cả đều đã bị phá hủy, phụ đức phụ dung* đều không còn, về sau làm sao có thể thu xếp cho nàng ta đây? Nếu nàng ta cũng chết giống như Tiễn Bảo Bảo, sợ là một người nhặt xác cho nàng ta cũng không có. Nữ Nhân này đã khôi phục lại tinh thần: Bao giờ thì hoàng thượng sẽ để cho ta ra ngoài? Nàng ta đã như vậy rồi, ta cũng nên đi thăm nàng ta một chút, dù sao cũng từng là tỷ muội, ta cũng có chút không đành lòng.
* tứ đức của người phụ nữ thời xưa bao gồm phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công
Ta lặng lẽ nhìn nữ nhân trước mặt, có chút chua xót thay cho A Nam. Nữ nhân này là đang cười nhạo A Nam ở phương bắc không có chỗ nương tựa sao? Nhưng ta nghĩ, ít nhất trên đời này A Nam vẫn còn có ta và Huyền Tử, nhưng ta thì chỉ là một người cô đơn cùng với A Nam nương tựa lẫn nhau. Dù thế nào cũng không phiền loại tiện nữ như nàng ta tới quan tâm.
Phùng Yên Nhi quả nhiên là vô cùng ác độc. A Nam cũng không có lỗi gì với nàng ta, trước đây nàng ta đánh vào đầu A Nam thì không nói làm gì, bây giờ còn một lòng một dạ mong cho A Nam chết.
Sở Tư Nam ít nhất còn một người đệ đệ ruột. Ta nói: Là cùng một mẫu thân sinh ra.
A! Phùng Yên Nhi không khỏi nhìn ta, sau đó nhanh chóng hạ mắt xuống. Doanh Yến Nhi mới thật sự là người không có người thân, chẳng lẽ nàng ta đã quên mất?
Trẫm có thể cho ngươi tự do. Ta chậm rãi nói: Hiện tại sức khỏe của mẫu hậu không tốt, thân thể của Sở Hiền phi lại không thoải mái, không có ai quản lý chuyện trong cung.
Ánh mắt Phùng Yên Nhi lại sáng ngời.
Ý của mẫu hậu là thả ngươi ra ngoài, dù sao cũng có thể thay mẫu hậu san sẻ công việc.
Ta nhìn vẻ mặt mong đợi của Phùng Yên Nhi: Đến đây đi, cùng ta đến chỗ mẫu hậu. Mẫu hậu có lời muốn nói với ngươi.
Phùng Yên Nhi lập tức nhảy dựng lên.
Ta không thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi.
Nàng ta lập tức đi theo, đồng thời ra hiệu cho Lục Kiều, vừa đi vừa để cho Lục Kiều sửa sang lại cung trang giúp nàng ta.
Khi Phùng Yên Nhi nhìn thấy A Nam đang ở bên cạnh hầu hạ cho mẫu hậu trong cung Khôn Ninh, vẻ mặt lúc nàng ta giật mình khiến ta không cách nào
Ta vẫn cho rằng, trong khối ngọc bài này có thứ gì đó mà A Nam cực kỳ quý trọng.
Lúc này, A Nam rốt cuộc cũng buông tay, mở bàn tay ra, đặt nó ở trước mặt ta, nàng biết rõ trong lòng ta rất để ý đến thứ này.
Nhưng ta không biết là nàng thật sự buông tay, hay là chỉ vì đang giận dỗi người khác.
Còn có Đặng Hương, trời mới biết hắn đang nghĩ cái gì.
Đối với hai người họ, dù thế nào ta cũng không yên lòng.
Ta vừa dùng sức ở đầu ngón tay, vừa liếc mắt nhìn Đặng Hương.
Đặng Hương cũng đang nhìn ta, chân mày hơi nhíu lại. Người như hắn, chắc là không có việc gì khiến hắn căng thẳng hơn lúc này.
Vẻ mặt như thế khiến cho ta không thể nói được lời nào!
Đầu ngón tay ta vân vê, khối ngọc bài nho nhỏ bay ra ngoài, hướng thẳng tới ngực Đặng Hương. Đặng Hương nhận lấy, chỉ cười với ta một tiếng, sau đó lập tức cất bảo bối kia vào trong ngực. Ta lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy diện mạo tiểu tử kia cực kỳ đáng ghét, tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta vừa rồi lập tức phai nhạt đi rất nhiều.
Đừng để ta nhìn thấy khối ngọc bài này lần nữa. Ta nói.
Đặng Hương nhíu mày, sau đó cười nhạt một tiếng: Được. Hắn nói bằng giọng lười biếng, lại nheo mắt nhìn trời một chút: Hoàng thượng nên trở về rồi.
Ta thực sự cần phải trở về, vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ta sờ sờ cái bình nhỏ trong ngực. Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là đối phó với Phùng Yên Nhi đang chờ tình lang trong cung. Đến lúc này, con đường của nàng ta ở trong cung cũng nên đi đến đoạn cuối rồi. Thật ra thì, đời này, ta vẫn luôn chờ đợi một ngày này.
~~~~~~
Bên trong Trích Tinh Các, Phùng Yên Nhi vẫn cười cười nhào vào lòng ta như thường ngày. Cung trang thêu hoa và bướm trắng vẫn diễm lệ như thường. Nữ nhân thật là thần kỳ, bất kỳ người nào cũng có thể giả bộ thành dáng vẻ mà mình muốn.
Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác! Nữ nhân này nhăn mặt nũng nịu với ta: Đã nhiều ngày như vậy mà không thấy hoàng thượng tới gặp ta. Ta còn cho rằng hoàng thượng đã quên ta mất rồi.
Ta cười một cái, siết chặt cằm nữ nhân này: Trẫm sợ là không thể dễ dàng quên ngươi như vậy.
Lời này là nói thật lòng.
Ta biết hoàng thượng vẫn còn tức giận với ta. Ta không nên vạch trần Sở Hiền phi như vậy, nhưng ta thật sự là có nỗi khổ tâm, cũng không phải chỉ xuất phát từ lòng ghen tỵ.
Ta hất nữ nhân này ra, đi vài bước bên trong Trích Tinh Các: Ngươi không nên dối gạt ta. Ta nói. Ta nhìn quanh một lượt, nơi này về sau chỉ có thể trở thành vô dụng. Có một số việc, cho dù có hối hận cũng không cách nào thay đổi được.
Phùng Yên Nhi cũng hiểu, nàng ta lập tức quỳ xuống: Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta quả thật không lấy được ngọc bài thật, nhưng ít nhất thì chuyện này cũng đã giúp cho hoàng thượng thấy rõ quan hệ giữa Hiền phi và Đặng Hương, ta là hoàn toàn một lòng vì hoàng thượng. Nàng ta quan sát sắc mặt ta, thấy ta không hề động đậy thì nói: Ta sẽ không dám nữa. Nàng ta tỏ vẻ đáng thương: Hoàng thượng hãy tha thứ cho ta một lần đi. Vừa nói vừa õng ẹo rơi xuống hai giọt lệ.
Ta quay đầu lại nhìn nữ nhân này, nghe nàng ta nói cứ như thể nếu ta chưa từng uống qua ly rượu độc kia thì sẽ tiếp tục bị nàng ta lừa. Nữ nhân này ngay từ lai lịch ban đầu đã là gạt người thì những chuyện nàng ta làm còn có cái gì là thật!
Ta lại quay lại, đứng ở trước mặt Phùng Yên Nhi, thở dài với nữ nhân này, nói: Ngươi đã rất may mắn rồi. Hôm đó suýt chút nữa ta đã giết người. Ta muốn giết Phùng Yên Nhi tới mức gần như không nhịn được, muốn cho nữ nhân ác độc này xuống gặp Diêm Vương sớm một chút.
Ta có thể hiểu được tâm tình của hoàng thượng. Ánh mắt Phùng Yên Nhi lại sáng lên, hiển nhiên là nàng ta đã hiểu sai ý. Sở Tư Nam cũng đã bị thương rồi, cứ như vậy tất cả đều đã bị phá hủy, phụ đức phụ dung* đều không còn, về sau làm sao có thể thu xếp cho nàng ta đây? Nếu nàng ta cũng chết giống như Tiễn Bảo Bảo, sợ là một người nhặt xác cho nàng ta cũng không có. Nữ Nhân này đã khôi phục lại tinh thần: Bao giờ thì hoàng thượng sẽ để cho ta ra ngoài? Nàng ta đã như vậy rồi, ta cũng nên đi thăm nàng ta một chút, dù sao cũng từng là tỷ muội, ta cũng có chút không đành lòng.
* tứ đức của người phụ nữ thời xưa bao gồm phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công
Ta lặng lẽ nhìn nữ nhân trước mặt, có chút chua xót thay cho A Nam. Nữ nhân này là đang cười nhạo A Nam ở phương bắc không có chỗ nương tựa sao? Nhưng ta nghĩ, ít nhất trên đời này A Nam vẫn còn có ta và Huyền Tử, nhưng ta thì chỉ là một người cô đơn cùng với A Nam nương tựa lẫn nhau. Dù thế nào cũng không phiền loại tiện nữ như nàng ta tới quan tâm.
Phùng Yên Nhi quả nhiên là vô cùng ác độc. A Nam cũng không có lỗi gì với nàng ta, trước đây nàng ta đánh vào đầu A Nam thì không nói làm gì, bây giờ còn một lòng một dạ mong cho A Nam chết.
Sở Tư Nam ít nhất còn một người đệ đệ ruột. Ta nói: Là cùng một mẫu thân sinh ra.
A! Phùng Yên Nhi không khỏi nhìn ta, sau đó nhanh chóng hạ mắt xuống. Doanh Yến Nhi mới thật sự là người không có người thân, chẳng lẽ nàng ta đã quên mất?
Trẫm có thể cho ngươi tự do. Ta chậm rãi nói: Hiện tại sức khỏe của mẫu hậu không tốt, thân thể của Sở Hiền phi lại không thoải mái, không có ai quản lý chuyện trong cung.
Ánh mắt Phùng Yên Nhi lại sáng ngời.
Ý của mẫu hậu là thả ngươi ra ngoài, dù sao cũng có thể thay mẫu hậu san sẻ công việc.
Ta nhìn vẻ mặt mong đợi của Phùng Yên Nhi: Đến đây đi, cùng ta đến chỗ mẫu hậu. Mẫu hậu có lời muốn nói với ngươi.
Phùng Yên Nhi lập tức nhảy dựng lên.
Ta không thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi.
Nàng ta lập tức đi theo, đồng thời ra hiệu cho Lục Kiều, vừa đi vừa để cho Lục Kiều sửa sang lại cung trang giúp nàng ta.
Khi Phùng Yên Nhi nhìn thấy A Nam đang ở bên cạnh hầu hạ cho mẫu hậu trong cung Khôn Ninh, vẻ mặt lúc nàng ta giật mình khiến ta không cách nào
/152
|