Cung Khuyết

Chương 138 - Chương 134

/152


Ta đứng ở bên cửa sổ thò đầu ra hô to với Đặng Hương đang đứng ở cửa: Mính Hương tiên sinh chờ một lát.

Đặng Hương vốn đang ngỡ ngàng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ta, ngược lại càng có vẻ ngượng ngùng hơn. Hắn lùi lại mấy bước, định trốn bên ngoài bụi hoa đầy màu sắc.

Ta cười đắc ý, biết rõ tên học giả Đặng Hương này đã nhìn hết cả người ta rồi. Ngược lại thì ta không sao cả, thậm chí còn chỉ mong hắn nhìn thấy. Lần này chắc là hắn đã biết hắn và A Nam không còn hy vọng gì nữa rồi?

Ta lui trở về phòng, nhỏ giọng gọi A Nam: Mau trả áo choàng lại cho ta! Mính Hương tiên sinh tới rồi, chắc chắn là có chuyện khẩn cấp.

Ưm một tiếng, đồng thời áo choàng của ta bị A Nam ném ra từ bên trong phòng.

A Qua và Như Ý dẫn theo cung nhân đã sớm chạy vào dọn dẹp phòng, tay chân luống cuống một hồi, rốt cuộc gian phòng đã trở lại chỉnh tề như cũ. Ta cũng đã mặc xong xiêm y.

A Nam đã xong chưa? Ta cất giọng hỏi người bên trong.

Lúc này A Qua ở bên trong đáp lại ta: Khởi bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương đã trang điểm xong.

Vậy ta gọi Mính Hương tiên sinh vào.

Không có ai đáp lại.

Trong lòng ta âm thầm buồn cười, lớn tiếng gọi Đặng Hương.

Khi Đặng Hương tiến vào, ta đã chuẩn bị xong tư thế, tùy ý tựa vào trên nệm của A Nam, để cho Như Ý chải tóc giúp ta.

Trên mặt Đặng Hương vẫn còn chút sắc hồng, nhưng vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt cũng không nhìn lung tung, thấy dáng vẻ này của ta thì cũng chỉ chắp tay hành lễ.

Ngươi có tin tức gì sao? Ta hỏi thẳng Đặng Hương, đồng thời lải nhải mấy câu với hắn, ý bảo hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: Trẫm còn chưa nhận được chút tin tức hồi âm nào đây.

Ta đã tính toán qua, tám doanh phía nam bên kia không thể nhanh như vậy, Phùng gia bị ta theo dõi rất sát sao, hiện giờ cũng vẫn đang chờ tin tức, trường thi bên kia cũng hoàn toàn yên ắng.

Đặng Hương ngồi xếp bằng trên một đầu khác của tấm nệm, xem ra hắn cũng không hốt hoảng. Quả nhiên không phải là việc gấp. Nhưng đây dường như là lần đầu tiên hắn tới cung Trường Tín của A Nam, nếu không phải là chuyện quan trọng thì hắn sẽ không tới.

Ta kiên nhẫn chờ hắn nói cho ta biết.

Chắc không phải là Quy Mệnh hầu lại phạm phải chuyện gì chứ? Trong phòng truyền đến giọng nói của A Nam. Nàng xấu hổ ở trong phòng không chịu ra ngoài, rốt cuộc lúc này không kìm nén được tò mò nữa.

Đúng là chuyện của Quy Mệnh hầu. Đặng Hương theo tiếng nói mà nhìn về phía rèm cửa: Ta vừa nghe nói Quy Mệnh hầu đột nhiên muốn bày tiệc mời khách.

Mời khách? A Nam từ trong phòng đi ra: Lúc này hắn mời ai? Không phải là mời thân thích Sở gia chứ?

A Nam đã thay đổi một bộ cung trang khác màu xanh biếc, kết hợp với khuôn mặt còn chút đỏ ửng, nhìn qua vô cùng đáng yêu, khiến cho ta có cảm giác ngứa ngáy trong người.

Ta hiểu rõ A Nam cực kỳ cảnh giác đối với chuyện này. Phải biết rằng, lúc trước Quy Mệnh hầu đầu hàng ở thành Lạc Kinh, đi theo hắn còn có mấy trăm nhân khẩu lớn nhỏ của Sở gia, lại còn gia đình của mấy vị quan cũng xin hàng của Nam Sở, tổng cộng là hơn một ngàn tù binh. Địa vị của những người này ở Lạc Kinh ngày càng sa sút, bình thường thì phục dịch cho quan phủ của Đại Triệu.

A Nam vẫn luôn cho rằng bản thân có trách nhiệm đối với những người này, nàng lo lắng Quy Mệnh hầu sẽ lợi dụng bọn họ.

Ta cũng quay sang nhìn Đặng Hương, bởi vì việc Quy Mệnh hầu mời khách vào lúc này quả thực là rất bất thường. Chuyện hai đứa con của hắn tạo phản lần trước còn chưa dẹp yên sóng gió nữa kìa.

Đặng Hương gật đầu: Không chỉ mời những người này. Hắn nói, nhìn có vẻ đầy lo lắng: Hắn còn mời mấy vị đại thần trong triều, mặc dù không phải là trọng thần nhưng quan hệ của những người này với Phùng gia không được rõ ràng lắm. Nghĩ ngợi một chút, hắn lại bổ sung: Hắn còn mời Vân đệ.

Vì sao lại mời khách? A Nam gặng hỏi.

Đầy tuổi Lân Nhi!

Cái gì! Ta và A Nam gần như đồng thanh: Từ lúc nào thì Quy Mệnh hầu đã có thêm một đứa con? Ta ức chế không kìm được cơn giận, đưa tay đẩy Như Ý đang giúp ta đội mũ: Nói vậy con trai của Quy Mệnh hầu đã tròn một tuổi? Hắn không muốn sống nữa sao? Đừng nói hắn căn bản là không sinh con, cho dù thật sự sinh con thì cũng nên báo với triều đình một tiếng mới đúng, làm sao lại có chuyện con trai được một tuổi rồi mà triều đình không biết chuyện?

Đặng Hương cười lạnh một tiếng: Hắn công bố đứa con này là người trong Sở gia, hắn chỉ muốn nhận làm con thừa tự mà thôi. Cho nên ta tới hỏi hoàng thượng một tiếng, hoàng thượng có từng biết đến chuyện này không?

Đương nhiên là ta không biết, ta cũng không biết Quy Mệnh hầu đang muốn làm cái gì. Vào thời điểm này còn muốn nhận con thừa tự, rõ ràng là hắn có mưu đồ.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người như Quy Mệnh hầu, không có con nối dõi mới đáng.

A Nam nhíu chặt hai hàng lông mày, ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ: Sở gia làm gì có đứa trẻ nào tròn một tuổi! Nàng nhìn Đặng Hương.

Đặng Hương lập tức khẳng định chắc chắn: Theo ta biết thì không có!

Con mắt của A Nam xoay tròn.

Ta cũng nhíu mày: Quy Mệnh hầu lại còn mời cả


/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status