Cung Khuyết

Chương 151 - Chương 147

/152


Trước giờ ta đều không thích Phùng Yên Nhi. Mặc dù ta đã sớm biết nơi hậu cung đầy âm mưu, nhưng sự ngoan độc của Phùng Yên Nhi vẫn nằm ngoài tưởng tượng của ta. Ta vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện ra phàm là nữ nhân gần gũi với Nguyên Quân Diệu đều không có được kết cục tốt. Có khi chỉ là Nguyên Quân Diệu dừng chân nghỉ lại một chút cũng có thể đem tới họa sát thân cho một nữ nhân.

Ví dụ như có một lần, một vị tiểu thiếp dùng một cành hoa đào thay cho trâm cài tóc. Hoa đào nhanh tàn, cây trâm ở trên đầu chẳng được lâu, đoán chừng nữ nhân kia không chú ý nên chỉ chốc lát sau cánh hoa đã rơi xuống lả tả theo mỗi bước chân nàng ta. Có lẽ là Nguyên Quân Diệu nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn nên mới cười với nữ nhân kia một cái. Nụ cười này thật khủng khiếp, chỉ nửa tháng sau đó, Phùng Yên Nhi moi ra lỗi của nữ nhân kia, đánh tới gần chết rồi lôi ra khỏi cung. Không lâu sau thì nghe nói nàng ta đã chết trong nhà.

Ta đoán rằng cho tới bây giờ Nguyên Quân Diệu cũng không biết việc này.

Nói như vậy thì ta nên cảm thấy may mắn. Nguyên Quân Diệu không thích ta, cho nên một thời gian dài Phùng Yên Nhi vẫn luôn coi thường ta, cũng buông tha cho ta.

Nhưng rốt cuộc ta vẫn chạy không thoát khỏi con mắt của nữ nhân này, bởi vì Nguyên Quân Diệu đột nhiên lại thích ta.

Ta vẫn còn đang thử dò xét tình yêu không thể tin tưởng được này, Phùng Yên Nhi đã vô cùng nhạy bén, bắt đầu canh chừng ta. Ta vì nàng ta mà bị phạt mấy lần.

Phùng Yên Nhi mưu mô âm hiểm, nhưng trước giờ đều không nảy sinh xung đột chính diện với ta, cho đến khi xảy ra chuyện chất vấn nhau vì miếng ngọc bài kia.

Ngày thường Phùng Yên Nhi này khiến cho ngay cả ta cũng có cảm giác không rét mà run. Hơn nữa khi ta đi ngang qua người nàng ta còn ngửi được thứ mùi ngọt ngấy kia.

Khi ta gần gũi với Nguyên Quân Diệu, nàng ta đã từng nói với ta rằng: Ngươi có tin, đối đầu với ta thì sẽ phải nhận kết cục là chết mà không có chỗ chôn không? Khi nàng ta nói câu này với ta thì khóe môi đỏ tươi của nàng ta khẽ nhếch lên, lộ ra răng nanh sáng bóng.

Ta còn nhớ rõ, sau khi ta bắt đầu ngủ ở trong cung của Nguyên Quân Diệu không lâu, nàng ta rốt cuộc quyết tâm khiêu chiến với ta, sự ghen ghét và không cam lòng viết rõ trên mặt nàng ta. Ánh mắt nàng ta âm trầm như thể đang nhìn con mồi của mình.

Nhưng nàng ta không biết, ta chưa bao giờ sợ nàng ta.

Nàng ta càng như vậy, ta càng không cam lòng nhường Nguyên Quân Diệu cho nàng ta.

Có lẽ về những kỹ năng của nữ nhân thì ta không thể sánh được với nàng ta, nhưng nói về mặt khác, lập trường làm người của nàng ta lại không thể kiên định được bằng ta. Ít nhất là ta tin rằng nữ nhân sống trên đời này không phải chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân. Trong mắt ta, có một nam nhân để dựa vào đương nhiên là tốt, nhưng nếu có thể sánh vai cùng với nam nhân đó thì còn tốt hơn.

Ta tin tưởng bản thân, vĩnh viễn có niềm tin với chính mình. Mà nam nhân sánh vai cùng ta chắc chắn cũng sẽ hiểu được điều này. Chỉ cần hắn hiểu ta, ta chắc chắn sẽ không oán cũng không hối. Quan trọng hơn là, cho dù không có nam nhân, ta vẫn có thể độc lập, sẽ không vì vậy mà lo lắng. Ta có thể sống sót giữa khó khăn, Phùng Yên Nhi có thể sao?

Mất đi sự sủng ái của Nguyên Quân Diệu, Phùng Yên Nhi còn có thể tác oai tác quái ở trong cung sao? Thậm chí, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là cả vấn đề đối với nàng ta.

~~~~~~~~~~~

Đó là lần đầu tiên ta tới thiên lao, nơi này chỉ giam giữ trọng phạm của triều đình, không phải ai cũng có thể vào được. Hiện giờ toàn bộ phạm nhân trong vụ án của Phùng Ký đều bị nhốt ở đây, thiên lao của Đại Triệu chẳng mấy khi được náo nhiệt thế này.

Trong thiên lao hết sức âm u, hoàn cảnh cũng không tốt. Nguyên Quân Diệu nắm tay ta, trong miệng lẩm bẩm bảo ta cẩn thận, nơi này lối đi không bằng phẳng, nơi kia cánh cửa cao, cái gì hắn cũng muốn tự mình nhắc nhở ta.

Hắn vốn không muốn để ta đến xem thẩm án (xét tội), nhưng trong lúc vô tình hắn đã lỡ miệng nói muốn gặp lại Phùng Yên Nhi và Lý Dật một lần. Điều này khiến cho ta lập tức nổi hứng.

Tình cũ khó quên sao? Ta đoạt lấy ly rượu trong tay, hỏi hắn.

Hắn vốn đang ở chỗ ta phê tấu chương, phê đến nửa đêm, ta làm bữa khuya cho hắn.

Hắn trố mắt nhìn ta: Tình cũ cái gì chứ! Chỉ là rất giận mà thôi!

Giận cái gì? Giận Phùng Yên Nhi không thích ngươi sao? Ta không tha cho hắn, tay vắt chéo ra sau lưng, hắn không chịu nói thật thì đừng hòng được uống trúc diệp thanh (rượu ủ từ rắn lục) do ta ủ nữa.

Không ngờ Nguyên Quân Diệu thật sự nghiêng đầu nghĩ ngợi: Có lẽ vậy! Hắn nói, cũng không sợ ta nổi giận: Ta thật sự không hiểu nổi tại sao trước đây ta lại từng thích nàng ta được? Một nữ nhân như vậy, dựa vào cái gì mà lại đi lừa gạt tình cảm của ta. Hắn uể oải đưa tay chống lên má, nhìn giống như một oán phụ vậy.

Ta đẩy tay hắn một cái, trả ly rượu lại cho hắn: Bớt giả bộ trước mặt ta đi.

Hắn cầm lại ly rượu, mặt mày lập tức hớn hở: Ta đã nghĩ ra rồi. Hắn nói: Trước kia ta luôn cho rằng bản thân ta không xứng với A Nam, cho nên chỉ dám yêu loại tiểu nữ nhân giả vờ yếu ớt Phùng Yên Nhi kia. Bây giờ thì ta biết A Nam mới đúng là tiểu nữ nhân, là tiểu nữ nhân sẽ sinh hài tử cho ta.

Hắn vô cùng thân thiết nghiêng người về phía ta, thuận thế ôm lấy eo ta, không dám dùng lực, chỉ nhìn thoáng qua bụng ta, sau đó mới cẩn thận tiến đến gần hôn lên môi ta.

Hoàng thượng cứ việc nói thẳng ta không phải nữ nhân là được rồi! Ta giả bộ tức giận, hung hăng đẩy hắn xuống.

Mà hắn chỉ cười xòa, vùi đầu trong tóc ta, nhẹ nhàng ngửi.

Phùng Yên Nhi và Lý Dật cùng quỳ gối dưới chân chúng ta, chỉ là một người đông một người tây, giữa hai người cách nhau một khoảng rất xa.

Ta để ý hai người họ, đúng là hai người không hề nhìn nhau lấy một cái, cứ như thể coi như đối phương không tồn tại. Ngay từ khi Phùng Yên Nhi bán đứng Lý Dật, ta đã biết Phùng Yên Nhi không có tình cảm sâu đậm gì. Nhưng bây giờ nhìn Lý Dật kia dường như cũng chỉ xem Phùng Yên Nhi như người qua đường bình thường.

Cái này thật là thú vị, khi Phùng Yên Nhi đang lo lắng sợ hãi ở trong cung thì mấy người bên ngoài làm như thể rất thân thiết gắn bó với nàng ta. Bọn họ nắm được nhược điểm của nàng ta, để cho nàng ta hy vọng, cứ như vậy mà đẩy

/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status