Chương 7.1:
Ni Ni là công chúa bị chiều hư, ở trước mặt những đứa trẻ khác, con bé không khỏi muốn bắt nạt người ta.
Nhưng bây giờ cô bé cũng không muốn bắt nạt An An.
Nguyên nhân là vì cô bạn nhỏ này cười tủm tỉm hơi đáng yêu.
“Chúng ta làm bạn tốt nhé!!”. Lập Lập nói mà tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
An An lập tức gật đầu, cô bé thích nhất là kết bạn.
Ni Ni chống má, lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Cô bé không có bạn, bình thường ở nhà cũng chỉ có dì bảo mẫu và chú làm vườn chơi với bé.
“Kết bạn thế nào?”. Cô bé hỏi.
“Chúng ta có thể nói chuyện phiếm!”. Lập Lập tươi cười, giống như mặt trời nhỏ.
Vì vậy, “ăn tiệc” xong, những đứa trẻ bắt đầu hăng hái nói chuyện câu được câu không, nói từ nam ra bắc.
“Cô nhi là gì?”. Ni Ni đột nhiên hỏi.
Bình luận:
“Má ơi…sao lại hỏi cái này? Gấu con đúng là gấu con, không thể nào để người ta bớt lo quá lâu”.
“Nhưng mà tôi cảm thấy con bé không cố ý, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi”.
“Trẻ con thì biết cái gì? Có lẽ con bé thật sự không biết mồ côi là gì”.
“Nghe nói cậu là cô nhi, cô nhi là gì?”. Ni Ni lại hỏi.
Khán giả ở khu bình luận ước gì có thể đưa tay bịt miệng Ni Ni lại.
Sao có thể xát muối lên vết thương của An An như vậy chứ?
Cô bé đã quá khó khăn rồi…
Bình luận rõ ràng đã bớt đi rất nhiều, không phải là khán giả rời đi, mà là tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn An An khổ sở.
Nhưng mà, trong lúc mọi người cho rằng An An sẽ tỏ vẻ xấu hổ, hoặc là cúi đầu xuống, thì biểu hiện của cô bé lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Cô nhi chính là trẻ con không có cha mẹ”. Giọng nói mềm mại non nớt vang lên, An An nhìn thằng vào Ni Ni mà giải thích chân thành.
“Vậy thì không có cha mẹ quan tâm cậu sao?”. Ni Ni tò mò hỏi.
An An lắc đầu.
Trái tim của khán giả lại nhảy tót lên đến cổ họng.
Xong đời rồi, liệu Ni Ni có chê cười cô bé không?
Nhưng ai ngờ, ngay sau đó, Ni Ni lại tỏ vẻ hâm mộ.
“Tốt quá, có thể xem hoạt hình mãi mãi, không sợ cha mẹ tắt tivi”.
“Còn có thể ăn đồ ăn vặt thoải mái, không cần lo sâu răng…”.
“Muốn không ngủ thì không ngủ, muốn không ăn cơm thì không ăn cơm”.
Tâm nguyện lớn nhất của Ni Ni chính là không ăn không ngủ.
Bây giờ, bạn mới thế mà lại có thể làm như vậy, cô bé muốn trở thành cô nhi quá đi mất.
Khán giả thấy thế mà dở khóc dở cười, trái tim tót lên đến cổ họng rốt cuộc cũng quay về vị trí.
“Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ!”.
“Cha mẹ con bé có đang xem live không? Mau chuẩn bị sẵn sàng roi mây đi, đợi con bé về là đánh thôi!”.
Bầu không khí trong phòng phát trực tiếp rộn ràng không gì sánh được.
Lập Lập nghe Ni Ni nói xong thì ánh mắt nhìn An An như nhìn chị đại vậy đó.
Bây giờ đến lượt An An trợn tròn mắt.
Đến khi lấy lại tinh thần, cô bé lộ vẻ mặt phức tạp, nhìn hai người kia như nhìn hai kẻ ngốc vậy.
“Cô nhi là người có cha mẹ gặp chuyện không may, không thể nào ở bên cạnh mình, và cả…”. Nói đến đây, An An cúi đầu, khó khăn nói: “Hoặc là, trẻ con bị vứt bỏ”.
“Không có cha mẹ thì không tốt đẹp gì cả, như vậy sẽ không có ai bảo vệ mình”.
Năng lực biểu đạt của An An rất tốt.
Lúc cụp mắt xuống, lông mi của bé ướt nhẹp, cũng không biết có phải là khóc hay không.
“Mỗi cô nhi đều muốn có một gia đình”. An An non nớt nói, cố gắng cúi đầu thật thấp.
Trẻ con bốn tuổi, là tuổi thích khóc thích quấy, nhưng An An không thích khóc.
Cô bé là bạn nhỏ kiên cường nhất, không thể buồn được.
Bây giờ bé cũng có gia đình.
Một gia đình trong mười lăm ngày!
An An vừa nghĩ như vậy là lập tức ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên, bả vai của bé bị vỗ mạnh một cái.
Ni Ni khoác tay lên vai An An, tay kia chống nạnh, nghĩa khí nói: “Sau này tôi bảo vệ cậu!”.
…
/604
|