Bạch Y Thần nhìn dáng lưng Dạ Đông Tuyết đứng thẳng trước mặt mà cảm xúc hỗn tạp. Hắn có cảm giác Dạ Đông Tuyết lúc này thật khác lạ.
Hắn đưa tay ra định chạm vào Dạ Đông Tuyết. Nhưng hắn không làm được, hắn không dám chạm vào nàng, người thiếu nữ áo trắng ấy bình thường như đóa hoa trong nắng, thật ấm áp, thật rực rỡ… tại sao bây giờ lại lạnh lùng và xa cách như vậy?
Bàn tay vươn ra của Bạch Y Thần ngừng lại giữa không trung.
Đúng lúc đó, có tiếng hô:
- Gia chủ tới!
Dạ Minh Thành nghe bên này xảy ra án mạng liền hấp tấp chạy tới, theo phía sau còn có mấy người rảnh rỗi thích xem nháo sự.
Dạ Minh Thành nghiêm giọng quát:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Bẩm lão gia, Hồng Tụ đã chết, hung thủ chính là tam tiểu thư.
Nghe bẩm báo, Dạ Minh Thành liếc mắt nhìn sang Dạ Đông Tuyết. Nàng lúc này đang quay lưng với tất cả mọi người.
Với đứa con này, Dạ Minh Thành trước giờ chưa từng ngó ngàng. Mẫu thân của nàng chính là người mà hắn yêu thương nhất, thế mà nàng lại phản bội lòng tin của hắn, hắn cũng không tin Nguyệt Vô Ưu gian díu với nam nhân khác, nhưng toàn bộ chứng cứ đều chỉ tội nàng. Vì lòng tiếc nuối của hắn dành cho nàng, nên Dạ Minh Thành mới bắt ép Nguyệt Vô Ưu phải bỏ đứa nhỏ trong bụng, vậy mà nàng ta lại không chịu hiểu khổ sở của hắn, khăng khăng giữ lại đứa nhỏ đó. Hắn lại tiếp tục cho nàng cơ hội, chỉ cần nàng hối lỗi, đến nài nỉ hắn, hắn sẽ bỏ qua lỗi lầm của nàng, nàng lại làm hắn thất vọng. Suốt mười năm, nàng thà sống trong thiếu thốn cũng không thèm nhờ đến sự giúp đỡ của hắn…
Mỗi lần nhìn thấy Dạ Đông Tuyết, Dạ Minh Thành cảm thấy thật hỗn tạp, vừa muốn chấp nhận Dạ Đông Tuyết nhưng vừa chán ghét. Nhìn Dạ Đông Tuyết, Dạ Minh Thành lại nhớ đến Nguyệt Vô Ưu, vì Dạ Đông Tuyết, Nguyệt Vô Ưu đã chống đối hắn như thế nào, đã chết ra sao… Cuối cùng, hắn vẫn không cách nào nhìn nhận Dạ Đông Tuyết.
- Là ngươi đã giết nàng ta?
Dạ Minh Thành lạnh lùng nói, nhưng giống như đang phán quyết tội lỗi của Dạ Đông Tuyết hơn.
Dạ Đông Tuyết vẫn im lặng, không đáp.
Tuyết lại rơi rồi.
Thật lạnh lẽo.
Cuối cùng nàng muốn mong chờ cái gì? Có một người tin tưởng mình sao?
Nàng ở lại Dạ gia đến bây giờ để làm gì? Thật sự chỉ là chờ đợi thời cơ trả thù?
Dạ gia thật rộng lớn, nhưng vĩnh viễn không có chỗ cho nàng trú thân.
Ở nơi này, người thật đông đúc, nhưng nàng mãi mãi bị lạc lõng.
Thật bi ai.
Thật nực cười.
…
Thấy Dạ Đông Tuyết không xem mình ra gì, Dạ Minh Thành càng nổi giận.
- Gọi quan phủ đến đi!
Nghe Dạ Minh Thành kêu gọi quan phủ, những người ở đó giật nẩy mình. Đụng đến quan phủ, chuyện hôm nay nhất định sẽ bị phanh phui, không những vậy, Dạ Đông Tuyết chắc chắn sẽ không thoát được tội chết.
Có người sợ hãi, có người xầm xì bàn tán trong đó cũng có không ít người thích chí khi nhìn người gặp nạn, ví dụ như tam phu nhân Liễu thị, ví dụ như Dạ Kim Lan an tĩnh đứng trong góc kia.
Thấy mọi người chần chừ, Dạ Minh Thành điên tiết quát tháo:
- Còn không mau đi!
Mấy tên gia đinh gần đó sợ hãi chạy vụt đi mà không nhìn đường, vấp té mấy lần trên đất.
Thấy tình thế bất lợi cho Dạ Đông Tuyết, Bạch Y Thần lên tiếng nói:
- Đông Tuyết, mau giải thích đi!
Dù sao tinh thần Hồng Tụ từ trước đã không ổn định, chính nàng ta là người đã tìm đến gây phiền toái cho Dạ Đông Tuyết, việc trước mắt có thể là… có thể là do Dạ Đông Tuyết tự vệ mà ra.
Dạ Đông Tuyết quay đầu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Đông Tuyết lúc này, Bạch Y Thần càng mờ mịt. Thật yên lặng, thật an ổn và lạnh nhạt không kém gì bông tuyết kia.
Dạ Đông Tuyết bước tới không để ý đến Bạch Y Thần, khi Dạ Đông Tuyết lướt qua, Bạch Y Thần vẫn chưa hoàn hồn. Những người khác thấy Dạ Đông Tuyết bước lại gần thì vô thức né đường cho nàng. Ai biết được liệu nàng có lên cơn điên giết thêm người nữa hay không.
Dạ Minh Thành cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao, Dạ Đông Tuyết cũng không thể thoát được.
Bước qua người cuối cùng, Dạ Đông Tuyết cuối cùng cũng dừng bước. Nàng ngước cao mặt đón lấy những bông tuyết, nhẹ nói:
- Lần sau…
Nghe Dạ Đông Tuyết đã lên tiếng, những người ở đó liền yên lặng lắng nghe.
- Lần sau… ta tuyệt không mềm lòng nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu câu nói của Dạ Đông Tuyết có ý nghĩa gì.
Nhưng không đợi họ thắc mắc, lần lượt những người có mặt tại đây tê dại ngã xuống.
- Tại sao lại như vậy?
- Chuyện gì thế này…
Ai nấy hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, có người la hét ầm ĩ, dù rằng ý thức của họ còn minh mẫn nhưng cơ thể cứ như không chịu sự điều khiển của mình. Rốt cuộc, họ đưa mắt nhìn người vẫn đang đứng vững trong tuyết, chỉ có mình nàng ta là không bị gì.
Dạ Đông Tuyết buông lõng tay, một lọ thuốc từ tay nàng rơi xuống.
Đây là một trong những chất độc mà Tang Ly đã cho nàng để phòng thân, nhưng trước nay Dạ Đông Tuyết nghĩ rằng lúc nào cũng mang theo chất độc trong người thật kỳ quặc, với lại nàng cũng không nghĩ rằng những người ở đây sẽ tổn hại đến tính mạng của nàng, nên nàng không để bên mình. Nào ngờ, hôm nay thật sự phải dùng đến.
Tại sao lại ép nàng đi bước này…
Dạ Minh Thành không ngờ được mình bị hạ độc, điên tiết hét lên:
- Dạ. Đông. Tuyết.
Bạch Y Thần bị bất ngờ hạ độc cũng sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng khuyên can:
- Đông Tuyết. Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Mau giải độc cho mọi người. Ta tin rằng gia chủ sẽ nghe ngươi giải thích.
Dạ Đông Tuyết cười lạnh.
- Có tác dụng sao?
Dạ Đông Tuyết tiếp tục bước đi, gió thổi qua, vạt áo của nàng bay phất phơ cộng với bước chân nhẹ nhàng, trong mắt những người ở đây, Dạ Đông Tuyết cứ như đang nhảy múa.
Dạ Đông Tuyết cứ thế từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhìn bóng Dạ Đông Tuyết dần xa khuất, Bạch Y Thần hét lên:
- Đông Tuyết…
Dạ Đông Tuyết sẽ không bao giờ quay lại.
Đông Tuyết…
——————-
Chất độc mà Dạ Đông Tuyết hạ mọi người chỉ là chất gây tê, chỉ một lúc sau, từng người một có thể trở lại bình thường. Dạ Minh Thành vùa cử động liền ra lệnh:
- Mau đi bắt đứa nghiệt xúc đó về đây!
Chúng gia nhân liền lồm cồm bò dậy lục soát mọi nơi để tìm Dạ Đông Tuyết.
- Nó vẫn chua đi xa được đâu. Mau tìm nó cho ta….
Bạch Y Thần cũng ở trong nhóm người đi tìm, hắn không phải muốn bắt Dạ Đông Tuyết, hắn chỉ muốn tìm nàng trở lại, nếu không nàng sẽ càng lúm sâu vào lầm lỗi.
Nhung đã tìm mãi, vẫn không ai phát hiện được tung tích của Dạ Đông Tuyết.
- Bẩm gia chủ, đã tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy người.
- Đồ ăn hại. Nó không thể nào biến mất như vậy được, mau tìm nó lại cho ta!
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều. nhìn nó, Bạch Y Thần lại nhớ đến Dạ Đông Tuyết. lần đầu tiên gặp mặt, nàng thuần khiết như bông tuyết kia vậy, từ lúc nào… từ lúc nào nàng đã biến đổi?
Cảnh tượng Dạ Đông Tuyết đứng trong tuyết, bị tất cả mọi người bỏ rơi, hoàn toàn lạc lõng cứ ám ảnh hắn. Thật sự vẫn không thể tin được Dạ Đông Tuyết lại làm ra chuyện tàn ác như vậy được.
Đông Tuyết, nàng ở đâu…
Từng ký ức, từng ấn tượng về Dạ Đông Tuyết tái hiện tái mắt Bạch Y Thần.
“Bạch ca ca…”
“Bạch ca ca…”
Khi hắn trách mắng nàng, nàng chỉ nở nụ cười.
Khi nàng cần hắn, hắn đã chùn tay.
Cuối cùng, nàng hỏi hắn:
“Ngươi có tin ta không?”
Hắn đã không thể trả lời nàng…
“Bạch ca ca, huynh biết không, ở phía sau hậu viên có một con đường bí mật dẫn đến một ngọn đồi. Nơi đó, có rất nhiều hoa mọc, có thể đào cả khoai nữa… Đông Tuyết rất thích nơi đó…”
Bạch Y Thần đột ngột nhớ ra Dạ Đông Tuyết đã từng nói vậy. Nàng rất thích ngọn đồi đó, có thể, nàng đang ở đấy.
Bạch Y Thần vội vàng chạy đi. Mong rằng hắn vẫn đến kịp!
Đông Tuyết, chờ ta…
Đông Tuyết!
Nhưng đáng tiếc… nơi đó chỉ còn mỗi thi thể đã lạnh cứng của Dạ Đông Tuyết…
Hắn đưa tay ra định chạm vào Dạ Đông Tuyết. Nhưng hắn không làm được, hắn không dám chạm vào nàng, người thiếu nữ áo trắng ấy bình thường như đóa hoa trong nắng, thật ấm áp, thật rực rỡ… tại sao bây giờ lại lạnh lùng và xa cách như vậy?
Bàn tay vươn ra của Bạch Y Thần ngừng lại giữa không trung.
Đúng lúc đó, có tiếng hô:
- Gia chủ tới!
Dạ Minh Thành nghe bên này xảy ra án mạng liền hấp tấp chạy tới, theo phía sau còn có mấy người rảnh rỗi thích xem nháo sự.
Dạ Minh Thành nghiêm giọng quát:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Bẩm lão gia, Hồng Tụ đã chết, hung thủ chính là tam tiểu thư.
Nghe bẩm báo, Dạ Minh Thành liếc mắt nhìn sang Dạ Đông Tuyết. Nàng lúc này đang quay lưng với tất cả mọi người.
Với đứa con này, Dạ Minh Thành trước giờ chưa từng ngó ngàng. Mẫu thân của nàng chính là người mà hắn yêu thương nhất, thế mà nàng lại phản bội lòng tin của hắn, hắn cũng không tin Nguyệt Vô Ưu gian díu với nam nhân khác, nhưng toàn bộ chứng cứ đều chỉ tội nàng. Vì lòng tiếc nuối của hắn dành cho nàng, nên Dạ Minh Thành mới bắt ép Nguyệt Vô Ưu phải bỏ đứa nhỏ trong bụng, vậy mà nàng ta lại không chịu hiểu khổ sở của hắn, khăng khăng giữ lại đứa nhỏ đó. Hắn lại tiếp tục cho nàng cơ hội, chỉ cần nàng hối lỗi, đến nài nỉ hắn, hắn sẽ bỏ qua lỗi lầm của nàng, nàng lại làm hắn thất vọng. Suốt mười năm, nàng thà sống trong thiếu thốn cũng không thèm nhờ đến sự giúp đỡ của hắn…
Mỗi lần nhìn thấy Dạ Đông Tuyết, Dạ Minh Thành cảm thấy thật hỗn tạp, vừa muốn chấp nhận Dạ Đông Tuyết nhưng vừa chán ghét. Nhìn Dạ Đông Tuyết, Dạ Minh Thành lại nhớ đến Nguyệt Vô Ưu, vì Dạ Đông Tuyết, Nguyệt Vô Ưu đã chống đối hắn như thế nào, đã chết ra sao… Cuối cùng, hắn vẫn không cách nào nhìn nhận Dạ Đông Tuyết.
- Là ngươi đã giết nàng ta?
Dạ Minh Thành lạnh lùng nói, nhưng giống như đang phán quyết tội lỗi của Dạ Đông Tuyết hơn.
Dạ Đông Tuyết vẫn im lặng, không đáp.
Tuyết lại rơi rồi.
Thật lạnh lẽo.
Cuối cùng nàng muốn mong chờ cái gì? Có một người tin tưởng mình sao?
Nàng ở lại Dạ gia đến bây giờ để làm gì? Thật sự chỉ là chờ đợi thời cơ trả thù?
Dạ gia thật rộng lớn, nhưng vĩnh viễn không có chỗ cho nàng trú thân.
Ở nơi này, người thật đông đúc, nhưng nàng mãi mãi bị lạc lõng.
Thật bi ai.
Thật nực cười.
…
Thấy Dạ Đông Tuyết không xem mình ra gì, Dạ Minh Thành càng nổi giận.
- Gọi quan phủ đến đi!
Nghe Dạ Minh Thành kêu gọi quan phủ, những người ở đó giật nẩy mình. Đụng đến quan phủ, chuyện hôm nay nhất định sẽ bị phanh phui, không những vậy, Dạ Đông Tuyết chắc chắn sẽ không thoát được tội chết.
Có người sợ hãi, có người xầm xì bàn tán trong đó cũng có không ít người thích chí khi nhìn người gặp nạn, ví dụ như tam phu nhân Liễu thị, ví dụ như Dạ Kim Lan an tĩnh đứng trong góc kia.
Thấy mọi người chần chừ, Dạ Minh Thành điên tiết quát tháo:
- Còn không mau đi!
Mấy tên gia đinh gần đó sợ hãi chạy vụt đi mà không nhìn đường, vấp té mấy lần trên đất.
Thấy tình thế bất lợi cho Dạ Đông Tuyết, Bạch Y Thần lên tiếng nói:
- Đông Tuyết, mau giải thích đi!
Dù sao tinh thần Hồng Tụ từ trước đã không ổn định, chính nàng ta là người đã tìm đến gây phiền toái cho Dạ Đông Tuyết, việc trước mắt có thể là… có thể là do Dạ Đông Tuyết tự vệ mà ra.
Dạ Đông Tuyết quay đầu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Đông Tuyết lúc này, Bạch Y Thần càng mờ mịt. Thật yên lặng, thật an ổn và lạnh nhạt không kém gì bông tuyết kia.
Dạ Đông Tuyết bước tới không để ý đến Bạch Y Thần, khi Dạ Đông Tuyết lướt qua, Bạch Y Thần vẫn chưa hoàn hồn. Những người khác thấy Dạ Đông Tuyết bước lại gần thì vô thức né đường cho nàng. Ai biết được liệu nàng có lên cơn điên giết thêm người nữa hay không.
Dạ Minh Thành cũng không lên tiếng ngăn cản, dù sao, Dạ Đông Tuyết cũng không thể thoát được.
Bước qua người cuối cùng, Dạ Đông Tuyết cuối cùng cũng dừng bước. Nàng ngước cao mặt đón lấy những bông tuyết, nhẹ nói:
- Lần sau…
Nghe Dạ Đông Tuyết đã lên tiếng, những người ở đó liền yên lặng lắng nghe.
- Lần sau… ta tuyệt không mềm lòng nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu câu nói của Dạ Đông Tuyết có ý nghĩa gì.
Nhưng không đợi họ thắc mắc, lần lượt những người có mặt tại đây tê dại ngã xuống.
- Tại sao lại như vậy?
- Chuyện gì thế này…
Ai nấy hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, có người la hét ầm ĩ, dù rằng ý thức của họ còn minh mẫn nhưng cơ thể cứ như không chịu sự điều khiển của mình. Rốt cuộc, họ đưa mắt nhìn người vẫn đang đứng vững trong tuyết, chỉ có mình nàng ta là không bị gì.
Dạ Đông Tuyết buông lõng tay, một lọ thuốc từ tay nàng rơi xuống.
Đây là một trong những chất độc mà Tang Ly đã cho nàng để phòng thân, nhưng trước nay Dạ Đông Tuyết nghĩ rằng lúc nào cũng mang theo chất độc trong người thật kỳ quặc, với lại nàng cũng không nghĩ rằng những người ở đây sẽ tổn hại đến tính mạng của nàng, nên nàng không để bên mình. Nào ngờ, hôm nay thật sự phải dùng đến.
Tại sao lại ép nàng đi bước này…
Dạ Minh Thành không ngờ được mình bị hạ độc, điên tiết hét lên:
- Dạ. Đông. Tuyết.
Bạch Y Thần bị bất ngờ hạ độc cũng sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng khuyên can:
- Đông Tuyết. Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Mau giải độc cho mọi người. Ta tin rằng gia chủ sẽ nghe ngươi giải thích.
Dạ Đông Tuyết cười lạnh.
- Có tác dụng sao?
Dạ Đông Tuyết tiếp tục bước đi, gió thổi qua, vạt áo của nàng bay phất phơ cộng với bước chân nhẹ nhàng, trong mắt những người ở đây, Dạ Đông Tuyết cứ như đang nhảy múa.
Dạ Đông Tuyết cứ thế từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhìn bóng Dạ Đông Tuyết dần xa khuất, Bạch Y Thần hét lên:
- Đông Tuyết…
Dạ Đông Tuyết sẽ không bao giờ quay lại.
Đông Tuyết…
——————-
Chất độc mà Dạ Đông Tuyết hạ mọi người chỉ là chất gây tê, chỉ một lúc sau, từng người một có thể trở lại bình thường. Dạ Minh Thành vùa cử động liền ra lệnh:
- Mau đi bắt đứa nghiệt xúc đó về đây!
Chúng gia nhân liền lồm cồm bò dậy lục soát mọi nơi để tìm Dạ Đông Tuyết.
- Nó vẫn chua đi xa được đâu. Mau tìm nó cho ta….
Bạch Y Thần cũng ở trong nhóm người đi tìm, hắn không phải muốn bắt Dạ Đông Tuyết, hắn chỉ muốn tìm nàng trở lại, nếu không nàng sẽ càng lúm sâu vào lầm lỗi.
Nhung đã tìm mãi, vẫn không ai phát hiện được tung tích của Dạ Đông Tuyết.
- Bẩm gia chủ, đã tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy người.
- Đồ ăn hại. Nó không thể nào biến mất như vậy được, mau tìm nó lại cho ta!
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều. nhìn nó, Bạch Y Thần lại nhớ đến Dạ Đông Tuyết. lần đầu tiên gặp mặt, nàng thuần khiết như bông tuyết kia vậy, từ lúc nào… từ lúc nào nàng đã biến đổi?
Cảnh tượng Dạ Đông Tuyết đứng trong tuyết, bị tất cả mọi người bỏ rơi, hoàn toàn lạc lõng cứ ám ảnh hắn. Thật sự vẫn không thể tin được Dạ Đông Tuyết lại làm ra chuyện tàn ác như vậy được.
Đông Tuyết, nàng ở đâu…
Từng ký ức, từng ấn tượng về Dạ Đông Tuyết tái hiện tái mắt Bạch Y Thần.
“Bạch ca ca…”
“Bạch ca ca…”
Khi hắn trách mắng nàng, nàng chỉ nở nụ cười.
Khi nàng cần hắn, hắn đã chùn tay.
Cuối cùng, nàng hỏi hắn:
“Ngươi có tin ta không?”
Hắn đã không thể trả lời nàng…
“Bạch ca ca, huynh biết không, ở phía sau hậu viên có một con đường bí mật dẫn đến một ngọn đồi. Nơi đó, có rất nhiều hoa mọc, có thể đào cả khoai nữa… Đông Tuyết rất thích nơi đó…”
Bạch Y Thần đột ngột nhớ ra Dạ Đông Tuyết đã từng nói vậy. Nàng rất thích ngọn đồi đó, có thể, nàng đang ở đấy.
Bạch Y Thần vội vàng chạy đi. Mong rằng hắn vẫn đến kịp!
Đông Tuyết, chờ ta…
Đông Tuyết!
Nhưng đáng tiếc… nơi đó chỉ còn mỗi thi thể đã lạnh cứng của Dạ Đông Tuyết…
/84
|