– Lễ hội?
Nguyệt Vô Thường nằm dài trên trường kỷ, mắt không rời khỏi quyển sách trên tay, bâng quơ lặp lại.
Nhìn Nguyệt Vô Thường không có chút hứng thú nào Tang Ly cũng không chùn lòng, hắn phấn khởi kể:
– Ừ, lễ hội này rất đặc biệt đó, năm năm mới tổ chức một lần, vô cùng náo nhiệt nha…
Nguyệt Vô Thường vẫn một bộ dạng lười biếng như cũ. Nàng không thích những nơi đông người, cũng không hứng thú với lễ hội. Bị Tang Ly làm phiền mãi, cuối cùng Nguyệt Vô Thường cũng đành chịu thua.
– Được rồi! Ta đi cùng ngươi là được chứ gì.
Mặc bộ dạng không tình nguyện của Nguyệt Vô Thường, Tang Ly nghe nàng đáp ứng đi cùng mình thì vui vẻ vô cùng.
– Ừ, đây là lần đầu tiên chúng ta đi lễ hội cùng nhau.
Nghe trong giọng của Tang Ly mong chờ như vậy, Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Tang Ly. Vì đi cùng nhau nên hắn mới mừng rỡ như vậy sao? Có lẽ nàng dạo này quá lười, bởi vì cái gì Tang Ly cũng giành phần lo toan nên nàng sinh ra cảm giác ỷ lại, thiếu quan tâm đến hắn rồi.
Nguyệt Vô Thường ngồi dậy, đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi loạn trên mặt Tang Ly, ánh mắt nhìn hắn thật đằm thắm.
– Cùng nhau đi chơi thật vui vẻ, nhé!
Tang Ly liền nở nụ cười tươi như đứa trẻ được thỏa mãn mong ước của mình, gật đầu nói:
– Cùng nhau đi.
Tang Ly nắm lấy tay Nguyệt Vô Thường thật chặt.
…
Đến chiều tối, Tang Ly nắm lấy tay Nguyệt Vô Thường dắt nhau đi trước mặt mọi người. Những kẻ hầu người hạ trong vương phủ thời gian gần đây đàm luận về Nguyệt Vô Thường rất nhiều.
Từ lúc vào vương phủ đến nay đã nhiều ngày, Nguyệt Vô Thường lúc nào cũng ở trong phòng của Tang Ly hết ăn lại nằm, rất hiếm khi ra ngoài, những nô tì hầu hạ trong Thanh Chiếu Viện lại càng kín miệng, không để lộ một lời ra ngoài nên Nguyệt Vô Thường lại càng trở nên thần bí trong suy nghĩ của những người ở vương phủ. Hôm nay, thấy nàng xuất hiện lại tay trong tay với Tang Ly, càng làm người khác cảm thấy kinh ngạc, thêm vài phần châm biếm không biết xấu hổ.
Có người nói nàng là sủng cơ vương gia mang về từ bên ngoài, có thể sẽ được phong làm thiếp thất của vương gia. Có người nói nàng lai lịch bất minh, được kẻ gian cài vào để dò thám vương phủ. Lại có người nói nàng là yêu tinh quyến rũ vương gia…
Dù có nghe lời đồn gì thì bọn họ cũng chỉ dám lén lút truyền tai nhau chứ không ai dám tỏ thái độ đối nghịch trước mắt Nguyệt Vô Thường. Lỡ như nàng thật là yêu tinh, ra tay trả thù thì sao. Nếu không, chỉ cần nàng nói to nhỏ trước mặt vương gia, cái mạng nhỏ của họ cũng không còn.
Khi đến được nơi tổ chức lễ hội thì trời cũng đã sập tối, những chiếc lồng đền đồng loạt được thắp sáng làm sáng bừng cả một khoảng trời.
Lúc này, người đi lễ hội cũng đã tề tụ đông đúc, Tang Ly nắm chặt tay Nguyệt Vô Thường kéo nàng đi hết gian hàng này đến gian hàng khác.
– Thường Thường, nàng có muốn ăn kẹo không?
Tang Ly chỉ người bán kẹo, hào hứng hỏi.
Nguyệt Vô Thường khẽ than trong lòng: “là ngươi muốn ăn thì nói đi.” Xong nàng vẫn gật đầu nói:
– Ừ, ăn thử xem.
Thật ngọt.
Ngọt đến phát ngấy.
Trước kia, nàng đã từng thích thứ này sao? Nguyệt Vô Thường phân vân, lại nhìn nụ cười rạng rỡ của Tang Ly, trong lòng chợt lạnh.
– Tang Ly, ta có quá nhàm chán không?
Dù Nguyệt Vô Thường chỉ nói lí nhí, nhưng Tang Ly vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn đáp:
– Bởi vì có Thường Thường ở đây nên ta mới cảm thấy vui vẻ.
Hắn cũng chưa từng, chưa từng nghĩ rằng mình có thể hạnh phúc như vậy.
– Thường Thường, ta đã nói… “nếu nàng không thích cười, ta sẽ cười thay cho nàng”.
Nguyệt Vô Thường nhìn Tang Ly, ánh mắt của hắn cho thấy hắn nói thật, không hề giả dối. Nàng khẽ cụp mắt, bóng từ lông mi rũ xuống che giấu cảm xúc của nàng.
Tang Ly nhìn thấy môi nàng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Biểu ca!
Nguyệt Vô Thường và Tang Ly bị tiếng kêu của Liễu Thanh Chi làm tụt cảm hứng, Nguyệt Vô Thường lập tức trở lại vẻ mặt không lạnh không nhạt. Tang Ly trong lòng thầm mắng:
“Đáng chết thật, khó khăn lắm mới khiến Thường Thường của hắn vui vẻ một chút…”
Liễu Thanh Chi không biết mình vừa làm hư chuyện tốt của Tang Ly, hào hứng chạy lại gần.
– Biểu ca, Nguyệt cô nương, thật tình cờ hai người cũng đến đây.
Tang Ly không buồn trả lời làm Liễu Thanh Chi ngượng ngùng xấu hổ.
Sau đó, có hai nam nhân đến gần, dường như cả hai đi cùng với Liễu Thanh Chi.
– Tang Ly, đã lâu không gặp.
Nam tử mặc trường bào màu trắng, tay phe phẩy quat, trên người toát ra khí chất cao quý lên tiếng nói. Hắn có gương mặt tuấn lãng, hai mắt đen như sao trời, sóng mũi cao thẳng, môi không dầy không mỏng khẽ nhếch cao tạo thành nụ cười như có như không.
Tang Ly nhìn thấy bạch y nam tử thì khẽ chau mày, lạnh lùng nói:
– Đã lâu không gặp.
Bạch y nam tử chẳng để tâm đến thái độ của Tang Ly, vẫn cười cười như cũ, ánh mắt hắn nhìn theo Nguyệt Vô Thường đánh giá.
Tang Ly thấy bạch y nam tử nhin Nguyệt Vô Thường liền tỏ vẻ khó chịu, kéo Nguyệt Vô Thường ra sau lưng mình.
Liễu Thanh Chi cũng phát hiện không khí giữa Tang Ly và bạch y nam tử không được tự nhiên, nàng liền đứng ra cười nói:
– Có thể gặp được ở nơi đông đúc thế này đúng là duyên phận. Để Chi Nhi giới thiệu mọi người với nhau nhé!
Liễu Thanh Chi hướng qua bạch y nam tử nở nụ cười:
– Tang Ly biểu ca chắc chẳng xa lạ gì với ngài phải không. Còn kia là Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt Vô Thường, bằng hữu của Tang Ly biểu ca. Nguyệt tỷ tỷ, đây là…
Liễu Thanh Chi quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thường định giới thiệu bạch y nam tử nhưng liền im miệng, ấp a ấp úng không biết nên nói thân phận bạch y nam tử như thế nào.
– Nguyệt tỷ tỷ, đây là… là…
Bạch y nam tử xếp quạt lại, hướng Nguyệt Vô Thường dõng dạc nói:
– Nguyệt cô nương có thể gọi ta là Long Châu.
Từ thái độ của Tang Ly và Liễu Thanh Chi có thể thấy vị Long Châu công tử này thân phận chẳng tầm thường. Có thể người này có chức trách cao, nhưng người này tuổi vẫn còn rất trẻ, trải qua quan trường được bao lâu? Hơn nữa, dù chức quan hắn cao đến đâu cũng chỉ là thần tử, không đủ để Tang Ly, một vương gia cũng phải cấp vài phần khiêm nhường. Vậy hắn chỉ có thể là người trong hoàng tộc!
Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt gọi:
– Long công tử.
Tang Ly thấy Nguyệt Vô Thường lên tiếng chào Long Châu, liền nhìn nàng biểu tình thật bất mãn. Nguyệt Vô Thường lựa chọn phớt lờ, không để ý đến hắn.
Nụ cười trên môi Long Châu càng đậm.
Nguyệt Vô Thường nằm dài trên trường kỷ, mắt không rời khỏi quyển sách trên tay, bâng quơ lặp lại.
Nhìn Nguyệt Vô Thường không có chút hứng thú nào Tang Ly cũng không chùn lòng, hắn phấn khởi kể:
– Ừ, lễ hội này rất đặc biệt đó, năm năm mới tổ chức một lần, vô cùng náo nhiệt nha…
Nguyệt Vô Thường vẫn một bộ dạng lười biếng như cũ. Nàng không thích những nơi đông người, cũng không hứng thú với lễ hội. Bị Tang Ly làm phiền mãi, cuối cùng Nguyệt Vô Thường cũng đành chịu thua.
– Được rồi! Ta đi cùng ngươi là được chứ gì.
Mặc bộ dạng không tình nguyện của Nguyệt Vô Thường, Tang Ly nghe nàng đáp ứng đi cùng mình thì vui vẻ vô cùng.
– Ừ, đây là lần đầu tiên chúng ta đi lễ hội cùng nhau.
Nghe trong giọng của Tang Ly mong chờ như vậy, Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn Tang Ly. Vì đi cùng nhau nên hắn mới mừng rỡ như vậy sao? Có lẽ nàng dạo này quá lười, bởi vì cái gì Tang Ly cũng giành phần lo toan nên nàng sinh ra cảm giác ỷ lại, thiếu quan tâm đến hắn rồi.
Nguyệt Vô Thường ngồi dậy, đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc rơi loạn trên mặt Tang Ly, ánh mắt nhìn hắn thật đằm thắm.
– Cùng nhau đi chơi thật vui vẻ, nhé!
Tang Ly liền nở nụ cười tươi như đứa trẻ được thỏa mãn mong ước của mình, gật đầu nói:
– Cùng nhau đi.
Tang Ly nắm lấy tay Nguyệt Vô Thường thật chặt.
…
Đến chiều tối, Tang Ly nắm lấy tay Nguyệt Vô Thường dắt nhau đi trước mặt mọi người. Những kẻ hầu người hạ trong vương phủ thời gian gần đây đàm luận về Nguyệt Vô Thường rất nhiều.
Từ lúc vào vương phủ đến nay đã nhiều ngày, Nguyệt Vô Thường lúc nào cũng ở trong phòng của Tang Ly hết ăn lại nằm, rất hiếm khi ra ngoài, những nô tì hầu hạ trong Thanh Chiếu Viện lại càng kín miệng, không để lộ một lời ra ngoài nên Nguyệt Vô Thường lại càng trở nên thần bí trong suy nghĩ của những người ở vương phủ. Hôm nay, thấy nàng xuất hiện lại tay trong tay với Tang Ly, càng làm người khác cảm thấy kinh ngạc, thêm vài phần châm biếm không biết xấu hổ.
Có người nói nàng là sủng cơ vương gia mang về từ bên ngoài, có thể sẽ được phong làm thiếp thất của vương gia. Có người nói nàng lai lịch bất minh, được kẻ gian cài vào để dò thám vương phủ. Lại có người nói nàng là yêu tinh quyến rũ vương gia…
Dù có nghe lời đồn gì thì bọn họ cũng chỉ dám lén lút truyền tai nhau chứ không ai dám tỏ thái độ đối nghịch trước mắt Nguyệt Vô Thường. Lỡ như nàng thật là yêu tinh, ra tay trả thù thì sao. Nếu không, chỉ cần nàng nói to nhỏ trước mặt vương gia, cái mạng nhỏ của họ cũng không còn.
Khi đến được nơi tổ chức lễ hội thì trời cũng đã sập tối, những chiếc lồng đền đồng loạt được thắp sáng làm sáng bừng cả một khoảng trời.
Lúc này, người đi lễ hội cũng đã tề tụ đông đúc, Tang Ly nắm chặt tay Nguyệt Vô Thường kéo nàng đi hết gian hàng này đến gian hàng khác.
– Thường Thường, nàng có muốn ăn kẹo không?
Tang Ly chỉ người bán kẹo, hào hứng hỏi.
Nguyệt Vô Thường khẽ than trong lòng: “là ngươi muốn ăn thì nói đi.” Xong nàng vẫn gật đầu nói:
– Ừ, ăn thử xem.
Thật ngọt.
Ngọt đến phát ngấy.
Trước kia, nàng đã từng thích thứ này sao? Nguyệt Vô Thường phân vân, lại nhìn nụ cười rạng rỡ của Tang Ly, trong lòng chợt lạnh.
– Tang Ly, ta có quá nhàm chán không?
Dù Nguyệt Vô Thường chỉ nói lí nhí, nhưng Tang Ly vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn đáp:
– Bởi vì có Thường Thường ở đây nên ta mới cảm thấy vui vẻ.
Hắn cũng chưa từng, chưa từng nghĩ rằng mình có thể hạnh phúc như vậy.
– Thường Thường, ta đã nói… “nếu nàng không thích cười, ta sẽ cười thay cho nàng”.
Nguyệt Vô Thường nhìn Tang Ly, ánh mắt của hắn cho thấy hắn nói thật, không hề giả dối. Nàng khẽ cụp mắt, bóng từ lông mi rũ xuống che giấu cảm xúc của nàng.
Tang Ly nhìn thấy môi nàng khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Biểu ca!
Nguyệt Vô Thường và Tang Ly bị tiếng kêu của Liễu Thanh Chi làm tụt cảm hứng, Nguyệt Vô Thường lập tức trở lại vẻ mặt không lạnh không nhạt. Tang Ly trong lòng thầm mắng:
“Đáng chết thật, khó khăn lắm mới khiến Thường Thường của hắn vui vẻ một chút…”
Liễu Thanh Chi không biết mình vừa làm hư chuyện tốt của Tang Ly, hào hứng chạy lại gần.
– Biểu ca, Nguyệt cô nương, thật tình cờ hai người cũng đến đây.
Tang Ly không buồn trả lời làm Liễu Thanh Chi ngượng ngùng xấu hổ.
Sau đó, có hai nam nhân đến gần, dường như cả hai đi cùng với Liễu Thanh Chi.
– Tang Ly, đã lâu không gặp.
Nam tử mặc trường bào màu trắng, tay phe phẩy quat, trên người toát ra khí chất cao quý lên tiếng nói. Hắn có gương mặt tuấn lãng, hai mắt đen như sao trời, sóng mũi cao thẳng, môi không dầy không mỏng khẽ nhếch cao tạo thành nụ cười như có như không.
Tang Ly nhìn thấy bạch y nam tử thì khẽ chau mày, lạnh lùng nói:
– Đã lâu không gặp.
Bạch y nam tử chẳng để tâm đến thái độ của Tang Ly, vẫn cười cười như cũ, ánh mắt hắn nhìn theo Nguyệt Vô Thường đánh giá.
Tang Ly thấy bạch y nam tử nhin Nguyệt Vô Thường liền tỏ vẻ khó chịu, kéo Nguyệt Vô Thường ra sau lưng mình.
Liễu Thanh Chi cũng phát hiện không khí giữa Tang Ly và bạch y nam tử không được tự nhiên, nàng liền đứng ra cười nói:
– Có thể gặp được ở nơi đông đúc thế này đúng là duyên phận. Để Chi Nhi giới thiệu mọi người với nhau nhé!
Liễu Thanh Chi hướng qua bạch y nam tử nở nụ cười:
– Tang Ly biểu ca chắc chẳng xa lạ gì với ngài phải không. Còn kia là Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt Vô Thường, bằng hữu của Tang Ly biểu ca. Nguyệt tỷ tỷ, đây là…
Liễu Thanh Chi quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thường định giới thiệu bạch y nam tử nhưng liền im miệng, ấp a ấp úng không biết nên nói thân phận bạch y nam tử như thế nào.
– Nguyệt tỷ tỷ, đây là… là…
Bạch y nam tử xếp quạt lại, hướng Nguyệt Vô Thường dõng dạc nói:
– Nguyệt cô nương có thể gọi ta là Long Châu.
Từ thái độ của Tang Ly và Liễu Thanh Chi có thể thấy vị Long Châu công tử này thân phận chẳng tầm thường. Có thể người này có chức trách cao, nhưng người này tuổi vẫn còn rất trẻ, trải qua quan trường được bao lâu? Hơn nữa, dù chức quan hắn cao đến đâu cũng chỉ là thần tử, không đủ để Tang Ly, một vương gia cũng phải cấp vài phần khiêm nhường. Vậy hắn chỉ có thể là người trong hoàng tộc!
Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt gọi:
– Long công tử.
Tang Ly thấy Nguyệt Vô Thường lên tiếng chào Long Châu, liền nhìn nàng biểu tình thật bất mãn. Nguyệt Vô Thường lựa chọn phớt lờ, không để ý đến hắn.
Nụ cười trên môi Long Châu càng đậm.
/84
|