Hôm đó, Lý Minh đang cưỡi ngựa rời khỏi Tần Hoài, ngựa đã sớm đi ra khỏi thành, chợt nghe có tiếng cô nương quát tháo phía sau, "Lý công tử xin dừng bước, giá..."
Hắn "ngự" một tiếng, dắt cương ngựa dừng lại. Xoay người nhìn qua, thấy bộ dạng nàng xinh đẹp như hoa, đón gió cưỡi ngựa tới đây, sợi tóc bay lượn trong gió, thật giống như tiên nữ hạ phàm.
Đợi nàng dừng ngựa trước mặt mình, hắn mới mỉm cười nói, "Thu đại tiểu thư là đến tiễn ta sao?"
Nàng thở phào nhẹ nhõm gật gật đầu nói, "Lý công tử có biết, mẫu phi ngươi vì sao không quản được tim mình hay không?"
Sắc mặt hắn tối tăm, nhẹ giọng nói, "Không biết!"
"Đúng vậy, chuyện tình trên đời này thiên hình vạn trạng muôn màu muôn vẻ, ai lại biết mình có thể gặp người phương nào, đụng phải chuyện gì chứ, đến ngay cả ta mà cũng không biết tâm ta mất tự khi nào..."
Hắn ngẩn người ra, phát hiện vẻ mặt nàng có chút bối rối, cũng không giống như vẻ trấn định tự nhiên của ngày thường.
"Nguyệt Lạc không hề giống lời Lý công tử đã nói, Nguyệt Lạc không có tầm mắt rộng lớn hơn các nữ nhân, cũng không có trí tuệ trầm ổn hơn cả nam nhân. Nguyệt Lạc chỉ là một tiểu nữ tử, tới tuổi cập kê sẽ bắt đầu làm đồ cưới, chờ đợi nam tử mình yêu thương đem mười dặm hồng trang nghênh cưới bản thân mình vào cửa, từ đó hỗ trợ phu quân, trở thành nương tử, vì phu quân sinh dưỡng hài tử... Thu gia có tổ huấn, chỉ cần là người Thu gia, cả đời chỉ cùng một người cử án tề mi. Nhưng bất đắc dĩ thay, tâm Nguyệt Lạc lại rơi vào người công tử, biết rõ ràng ngài thân là người hoàng gia, trong tương lai nhất định thê thiếp thành đàn, nhưng...không còn kịp nữa"
Mặt hoa đào của nữ tử lại bất đắc dĩ cười khổ, "Hôm nay cũng như trước đây, Nguyệt Lạc cũng không phải là muốn yêu cầu xa vời có thể chiếm được một phần tình cảm của ngài, ta chỉ muốn báo cho ngài biết, đã từng có một nữ nhân tên Thu Nguyệt Lạc yêu ngài, nhớ tới ngài, trong tương lai ngài thành thân, bất kể ngài cưới ai, chỉ cần ngài nhớ rõ đã từng có một đoạn nhân tình này là tốt rồi!"
**********
Vân Vụ rất ư là đắc chí, không ngờ mình chỉ cần nói vài câu trái lương tâm như vậy, Lý Minh quả nhiên lưu nàng lại, chỉ mong lão Thiên trên cao có thể tha thứ lời nói dối này của nàng, không cần thừa lúc sấm sét mà thuận tiện bổ trúng nàng.
Lý Minh đem nàng bổ sung vào giữa đám cung nữ tiến cung vừa được chọn, tuy nói là so với phi tử không chỉ kém một phẩm cấp, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chính nàng nhất định tiến cung cũng không phải vì mong muốn trở thành nữ nhân của hoàng thượng, mà là...
"Đứng vững!" Thích thượng nghi lạnh mắt thoáng nhìn, mắt thấy đám cung nữ mới người người duyên dáng yêu kiều đang đứng, không dám nhúc nhích một phân, nàng khinh miệt cười một tiếng, bắt đầu tẩy não bọn cung nữ mới một phen.
"Cung nữ...cái gì gọi là cung nữ?" Nàng nhẹ nhàng bước liên tục đến trước mặt Vân Vụ, tiện đà nói, "Cung nữ, cũng là cung nhân, đơn giản mà nói một chút, cũng chỉ là nữ bộc hoặc nữ nô trong cung, trên thực tế cũng là một phần của hậu cung. Tuy nhiên, cung nữ cũng được chia phẩm cấp, thứ nhất là cung nữ từ cửu phẩm đến thất phẩm, đó là những người bỉ ổi thấp hèn nhất trong cung. Nhưng mặc dù có phẩm cấp nào đi chăng nữa, trong mắt người hoàng thất tôn quý, các ngươi cũng chỉ là một cung nữ cấp thấp mà thôi."
"Nay các ngươi đã vào cung, cũng đừng nghĩ có thể bò lên được giường hoàng thượng thì sẽ có cơ hội chuyển mình. Mặc dù ngươi được hoàng thượng sủng hạnh, cũng vẫn chỉ có thể làm hái nữ, vẫn không thể nào cải biến được ngươi đã từng mang thân phận một cung nữ cấp thấp"
Nàng nhẹ nhàng xuyên qua đám cung nữ, "Cái gì gọi là ngươi thua cuộc ở hậu cung? Đó chính là những phi tần bị biếm lãnh cung. Cung nữ lãnh cung cùng cung nữ bên trong hoán y cục, nói dễ nghe một chút, những người này cũng có thể ngồi ngang hàng cùng nàng ta. Nhưng các nàng vĩnh viễn không thể nào chuyển mình được, cho nên, chắc chắn phải sống cô độc trong lãnh cung suốt quãng đời còn lại. Mà các ngươi trở thành cung nữ lãnh cung cũng nhất định sẽ vô vọng! Cho nên...Nếu muốn giữ được mạng nhỏ, sống thật tốt trong cung, phải nghe theo lời của bản Thượng nghi, có biết chưa?"
"Dạ, Thượng nghi đại nhân!" Cung nữ cùng nhau kêu lên.
Thích thượng nghi gật đầu hài lòng, "Hôm nay bản thượng nghi nói tiếp về phép tắc cung nữ"
Con mắt Vân Vụ thoáng nhìn qua, có chút khinh thường, lại bị Thích thượng nghi thu vào trong đáy mắt, khóe miệng nàng cong lên, chưa bao giờ nàng ta thấy cung nữ nào có thể không tuân thủ quy củ như thế, lại còn dám lấy thái độ như vậy coi rẻ nàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
"Cung nữ vĩnh viễn cũng chỉ là cung nữ, không cần phải hi vọng xa xôi một ngày nào đó mình có thể trở thành chủ tử, cung nữ phải tự xưng là nô tỳ, thời thời khắc khắc không quên cả đời mình đều là nô tỳ!"
Vân Vụ bắt chéo hai chân nằm trên tàng cây, tinh tế nghĩ đến lời Thích thượng nghi nói đến phép tắc cung nữ ngày hôm nay, không khỏi có chút ý đùa cợt.
Nếu cung nữ là người đê tiện nhất trong thiên hạ, vậy giết người phóng hỏa là thứ gì? Trong một đêm sát hại toàn bộ những người vô tội kia là cái gì? Trong tay nắm giữ quyền sinh sát, muốn cho ai chết thì người đó phải chết sao, người này thật giỏi làm người ta thống hận.
Mà cung nữ chỉ vì một tia sinh tồn, bất đắc dĩ phải hầu hạ người khác, lại chưa từng làm ra chuyện gì mất lương tâm hại người, đến cùng ai mới là người đê tiện nhất đây?
"Ngươi nói rất có lý! Bất quá, dù sao đây cũng là hoàng cung, tai vách mạch rừng, vẫn là nói ít thì tốt hơn" Âm thanh ôn nhuận của nam tử truyền vào tai nàng
Nội tâm Vân Vụ rơi lộp bộp, thì ra những lời trong lúc lơ đãng thốt ra, đã bị người ta nghe thấy hoàn toàn. Nàng ngồi thẳng lên, hết nhìn đông rồi nhìn tây tìm kiếm người nọ, âm thanh dễ nghe lại một lần nữa truyền đến, "Nhìn xuống!"
Quả nhiên, nam tử tươi cười nhẹ nhàng, sắc mặt có chút tái nhợt, một bộ áo trắng phong hoa tuyệt đại, miễn cưỡng đang dựa vào cọc gỗ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nàng.
Vân Vụ nhảy từ trên cây xuống, thân thể hơi choáng váng, trong lúc lơ đãng dựa vào trong ngực hắn. Chết tiệt, nam tử này rõ ràng cao hơn mình rất nhiều, mà thân thể của mình chỉ cao sít sao tới ngực hắn.
Hắn dắt tay nàng làm cho chính nàng càng thêm sững sờ, chỉ nghe âm thanh của hắn nhu hòa như nước suối chảy róc rách, "Coi chừng!"
Đợi nàng đứng vững, hắn lui ra phía sau. Lúc này Vân Vụ mới có cơ hội ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, mi thanh mày kiếm, môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc, giống như nam tử từ trong tranh đi ra, ưu nhã mà trầm tĩnh.
Chưa bao giờ nàng thấy qua nam tử như vậy, lại có chút thất thần, trong lòng như có âm thanh đang tự nói với mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh! Nhưng tim lại mơ hồ co rút đau đớn, cực phẩm nam tử này dường như nàng đã gặp qua ở nơi nào? Chẳng lẽ mình cùng với hắn từng quen biết hay sao?
Nàng lắc lắc đầu, từng mảnh cảnh tượng nhỏ cứ liên tiếp xuất hiện chắp vá hỗn độn vào nhau.
"Ngươi là ai?" Vân Vụ hiếu kỳ hỏi.
Hắn ôn nhu cười, "Vì sao không hỏi ta là người phương nào?"
"Bởi vì bộ dạng ngươi xinh xắn" Vân Vụ bật thốt ra, "Ta cũng rất thích xem mỹ nam tử"
Ách, dường như có chút đường đột. Aiz, thật sự là mất mặt a, nhìn thấy mỹ nam tử liền nổi sắc tâm.
Hắn ha ha cười một tiếng, tiếng cười lại lần nữa làm cho Vân Vụ mơ hồ quay vòng vòng, như tiếng tiêu uyển chuyển mà trong trẻo. "Về sau ở trong cung, không phải lời nói nào cũng nói ra khỏi miệng được, họa là từ miệng mà ra, ngươi hiểu không?"
Vân Vụ chất phát gật đầu, ngốc lăng như cũ nhìn đại nam tử phong hoa tuyệt đại trước mặt, sợi tóc tùy ý tán loạn nhẹ nhàng nhảy múa trong gió. Nội tâm nàng không ngừng dâng lên ý nghĩ nhỏ mọn, trên đời này tại sao có nam tử xinh đẹp như vậy chứ? Làm cho một nữ tử như nàng cũng phải có chút đố kỵ.
Đột nhiên một âm thanh kiều mị chói tay lôi kéo nàng quay trở lại, Vân Vụ nhìn chung quanh, mỹ nam đâu rồi? Di...chẳng lẽ mình ảo tưởng?
"Thư Nghiên, ngươi có biết điều cấm kỵ nhất trong cung là gì không?"
Thật giống như có người đang nói chuyện, Vân Vụ theo hướng âm thanh đi qua. Vụng trộm ẩn núp phía sau hòn non bộ, xem ra có phi tần đang gây phiền toái cho một cung nữ.
"Không nghe không nhìn không loạn ngôn!" Cung nữ tên Thư Nghiên kia không kiêu không nịnh đáp.
Vân Vụ đưa mắt nhìn về Thư Nghiên ở nơi xa, mắt hạnh mày liễu, răng trắng môi hồng, băng cơ ngọc cốt. Liếc nhìn liền thấy ngay khí chất xinh đẹp như hoa lan, về phần tài hoa thì không biết có sánh bằng tiên nữ không?
Không thể không nói, xác thực nàng lớn lên rất đẹp, thậm chí so với Mai Hương còn đẹp mắt hơn chút ít, hơn nữa còn toát ra một loại nét đẹp lễ nghĩa tri thức, không trách được làm cho lòng người sinh ghen tị.
Phi tần đang dạy dỗ nàng ăn mặc trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng làm cho Vân Vụ có cảm giác như đang nhìn thấy một ca kỹ bình thường có lần nàng đã nhìn qua, âm thầm vì thẩm mỹ của hoàng thượng mà cảm thán, người như thế nào, người phương nào cũng nhét hết vào hậu cung, làm vậy cho đủ số sao?
"Biết tốt lắm" Phi tần liếc mắt nhìn về bụi hồng nguyệt quý diễm lệ vừa nở, nàng thản nhiên cười cười, nháy mắt về phía tiểu cung nữ bên cạnh, tiểu cung nữ lập tức đi tới hái hồng nguyệt quý xuống đưa cho nàng.
Nàng cười quyến rũ, tay cầm hoa phất phất trước mắt Thư Nghiên, chậm rãi nói, "Tuổi trẻ qua mau, Thư Nghiên ngươi tuy so với hồng nguyệt quý còn muốn xinh đẹp hơn, nhưng vẫn chống cự không nổi người có ý muốn hái xuống, sau..."
Nàng vừa dứt lời, tay ngọc buông lỏng, hoa rơi trên mặt đất, giơ chân lên liền đạp xuống, chỉ thấy hai mắt Thư Nghiên nhắm nghiền, như bộ dạng nhận mệnh, nhưng sau đó mở mắt lại mang bộ dạng bất khuất.
"Doãn mỹ nhân, hái một đóa hoa như nô tỳ thì có thể thay đổi bao nhiêu? Kiều hoa lá non trong cung đâu chỉ có ba nghìn, hái được lá dài, mầm nhỏ lại nẩy lên, ngài cố ý như vậy, chỉ sợ một ngày dù thân thể không phiền, nhưng tâm cũng mệt mỏi!"
"Ngươi làm càn!" Phi tần được kêu là Doãn mỹ nhân nâng tay ngọc lên hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nghiên vung xuống, ngón tay Vân Vụ bắn ra, hòn đá nhỏ hưu... một tiếng bay ra ngoài, hung hăng đánh vào tay Doãn mỹ nhân, từ đằng xa cũng có thể nghe rõ ràng tiếng vỗ ngực liên tục, âm thanh gào khóc vang lên.
"Ai ui, đau...đau chết..."
"Mỹ nhân, mỹ nhân, người đâu mau truyền thái y đi" Tiểu cung nữ đi theo thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ Doãn mỹ nhân rời đi.
Thư Nghiên thở dài sâu kín, rốt cuộc người cũng đi rồi, xoay người hướng về phía hòn non bộ nói, "Đi ra đi, ta biết ngươi trốn phía sau hòn non bộ nhìn lâu rồi"
Vân Vụ sôi nổi đi đến trước mặt Thư Nghiên cười hì hì nói, "Vốn tưởng rằng ngươi cũng như các cung nữ bình thường chậm hiểu khác, ai ngờ ngươi lại ăn miếng trả miếng, thú vị! Ta thích!"
Thư Nghiên khẽ mỉm cười, từ lúc tiến cung cho đến nay, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy ưa thích đối với một cô gái xa lạ, hỏi: "Ngươi tên là gì? Là cung nữ trong cung nào?"
"Vân Vụ! Nhưng bây giờ ta đang ở Thượng Nghi cục học tập lễ nghi!" Vân Vụ nói.
"A? Đúng là thời gian này, vì sao ngươi lén chạy đến đây rồi? Nếu để cho Thích thượng nghi kia biết chắc chắn sẽ phạt ngươi!" Thư Nghiên ở trong cung ngây người đã hơn mười năm, đối với lễ nghi cung đình không gì không biết, vội vàng nhắc nhở.
"Không sao! Có ta cũng không nhiều mà thiếu ta cũng không ít, làm sao có người nào mắt sắc nhận ra được chứ, hắc hắc..."
Thư Nghiên cười theo nói, "Ta tên Thư Nghiên, nhậm chức ở Đông cung, nếu ngươi có chuyện gì khó xử cứ đến đó tìm ta" Lại nghĩ đến cái gì liền nói, "Xem tuổi của ngươi, chắc cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, không bằng kêu ta một tiếng tỷ tỷ, dù gì về sau ở trong cung cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau đúng không?"
Vân Vụ gật đầu cười, "Nói có lý, nói thật, đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã thích ngươi rồi, cảm thấy ngươi rất thuận mắt, nếu như thế, khi ngươi bị khi dễ, nhớ nói cho ta một tiếng, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ bọn họ"
Thư Nghiên bật cười, vừa mới vào cung đã cuồng ngôn như vậy rồi, bộ dạng ngây thơ của nàng không khỏi làm cho người ta đau lòng, nhìn Vân Vụ, nàng thấy như gặp lại bộ dạng của mình lúc mới vào cung, không rành thế sự, không giỏi nhìn ánh mắt.
Nếu là nàng đã vào cung làm việc, chỉ hi vọng sẽ không có một ngày nàng biến thành ngay cả chính nàng cũng không nhận ra. Đối mặt với Vân Vụ, người vừa gặp một lần đã có nhân duyên, trong lòng Thư Nghiên âm thầm thề, nếu nàng gặp chuyện gì, chính mình chắc chắn sẽ dốc toàn lực mà bảo hộ nàng chu toàn.
"Được! Nếu ta lại bị người khác khi dễ, ngươi sẽ thay ta dạy dỗ nàng"
Hắn "ngự" một tiếng, dắt cương ngựa dừng lại. Xoay người nhìn qua, thấy bộ dạng nàng xinh đẹp như hoa, đón gió cưỡi ngựa tới đây, sợi tóc bay lượn trong gió, thật giống như tiên nữ hạ phàm.
Đợi nàng dừng ngựa trước mặt mình, hắn mới mỉm cười nói, "Thu đại tiểu thư là đến tiễn ta sao?"
Nàng thở phào nhẹ nhõm gật gật đầu nói, "Lý công tử có biết, mẫu phi ngươi vì sao không quản được tim mình hay không?"
Sắc mặt hắn tối tăm, nhẹ giọng nói, "Không biết!"
"Đúng vậy, chuyện tình trên đời này thiên hình vạn trạng muôn màu muôn vẻ, ai lại biết mình có thể gặp người phương nào, đụng phải chuyện gì chứ, đến ngay cả ta mà cũng không biết tâm ta mất tự khi nào..."
Hắn ngẩn người ra, phát hiện vẻ mặt nàng có chút bối rối, cũng không giống như vẻ trấn định tự nhiên của ngày thường.
"Nguyệt Lạc không hề giống lời Lý công tử đã nói, Nguyệt Lạc không có tầm mắt rộng lớn hơn các nữ nhân, cũng không có trí tuệ trầm ổn hơn cả nam nhân. Nguyệt Lạc chỉ là một tiểu nữ tử, tới tuổi cập kê sẽ bắt đầu làm đồ cưới, chờ đợi nam tử mình yêu thương đem mười dặm hồng trang nghênh cưới bản thân mình vào cửa, từ đó hỗ trợ phu quân, trở thành nương tử, vì phu quân sinh dưỡng hài tử... Thu gia có tổ huấn, chỉ cần là người Thu gia, cả đời chỉ cùng một người cử án tề mi. Nhưng bất đắc dĩ thay, tâm Nguyệt Lạc lại rơi vào người công tử, biết rõ ràng ngài thân là người hoàng gia, trong tương lai nhất định thê thiếp thành đàn, nhưng...không còn kịp nữa"
Mặt hoa đào của nữ tử lại bất đắc dĩ cười khổ, "Hôm nay cũng như trước đây, Nguyệt Lạc cũng không phải là muốn yêu cầu xa vời có thể chiếm được một phần tình cảm của ngài, ta chỉ muốn báo cho ngài biết, đã từng có một nữ nhân tên Thu Nguyệt Lạc yêu ngài, nhớ tới ngài, trong tương lai ngài thành thân, bất kể ngài cưới ai, chỉ cần ngài nhớ rõ đã từng có một đoạn nhân tình này là tốt rồi!"
**********
Vân Vụ rất ư là đắc chí, không ngờ mình chỉ cần nói vài câu trái lương tâm như vậy, Lý Minh quả nhiên lưu nàng lại, chỉ mong lão Thiên trên cao có thể tha thứ lời nói dối này của nàng, không cần thừa lúc sấm sét mà thuận tiện bổ trúng nàng.
Lý Minh đem nàng bổ sung vào giữa đám cung nữ tiến cung vừa được chọn, tuy nói là so với phi tử không chỉ kém một phẩm cấp, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chính nàng nhất định tiến cung cũng không phải vì mong muốn trở thành nữ nhân của hoàng thượng, mà là...
"Đứng vững!" Thích thượng nghi lạnh mắt thoáng nhìn, mắt thấy đám cung nữ mới người người duyên dáng yêu kiều đang đứng, không dám nhúc nhích một phân, nàng khinh miệt cười một tiếng, bắt đầu tẩy não bọn cung nữ mới một phen.
"Cung nữ...cái gì gọi là cung nữ?" Nàng nhẹ nhàng bước liên tục đến trước mặt Vân Vụ, tiện đà nói, "Cung nữ, cũng là cung nhân, đơn giản mà nói một chút, cũng chỉ là nữ bộc hoặc nữ nô trong cung, trên thực tế cũng là một phần của hậu cung. Tuy nhiên, cung nữ cũng được chia phẩm cấp, thứ nhất là cung nữ từ cửu phẩm đến thất phẩm, đó là những người bỉ ổi thấp hèn nhất trong cung. Nhưng mặc dù có phẩm cấp nào đi chăng nữa, trong mắt người hoàng thất tôn quý, các ngươi cũng chỉ là một cung nữ cấp thấp mà thôi."
"Nay các ngươi đã vào cung, cũng đừng nghĩ có thể bò lên được giường hoàng thượng thì sẽ có cơ hội chuyển mình. Mặc dù ngươi được hoàng thượng sủng hạnh, cũng vẫn chỉ có thể làm hái nữ, vẫn không thể nào cải biến được ngươi đã từng mang thân phận một cung nữ cấp thấp"
Nàng nhẹ nhàng xuyên qua đám cung nữ, "Cái gì gọi là ngươi thua cuộc ở hậu cung? Đó chính là những phi tần bị biếm lãnh cung. Cung nữ lãnh cung cùng cung nữ bên trong hoán y cục, nói dễ nghe một chút, những người này cũng có thể ngồi ngang hàng cùng nàng ta. Nhưng các nàng vĩnh viễn không thể nào chuyển mình được, cho nên, chắc chắn phải sống cô độc trong lãnh cung suốt quãng đời còn lại. Mà các ngươi trở thành cung nữ lãnh cung cũng nhất định sẽ vô vọng! Cho nên...Nếu muốn giữ được mạng nhỏ, sống thật tốt trong cung, phải nghe theo lời của bản Thượng nghi, có biết chưa?"
"Dạ, Thượng nghi đại nhân!" Cung nữ cùng nhau kêu lên.
Thích thượng nghi gật đầu hài lòng, "Hôm nay bản thượng nghi nói tiếp về phép tắc cung nữ"
Con mắt Vân Vụ thoáng nhìn qua, có chút khinh thường, lại bị Thích thượng nghi thu vào trong đáy mắt, khóe miệng nàng cong lên, chưa bao giờ nàng ta thấy cung nữ nào có thể không tuân thủ quy củ như thế, lại còn dám lấy thái độ như vậy coi rẻ nàng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
"Cung nữ vĩnh viễn cũng chỉ là cung nữ, không cần phải hi vọng xa xôi một ngày nào đó mình có thể trở thành chủ tử, cung nữ phải tự xưng là nô tỳ, thời thời khắc khắc không quên cả đời mình đều là nô tỳ!"
Vân Vụ bắt chéo hai chân nằm trên tàng cây, tinh tế nghĩ đến lời Thích thượng nghi nói đến phép tắc cung nữ ngày hôm nay, không khỏi có chút ý đùa cợt.
Nếu cung nữ là người đê tiện nhất trong thiên hạ, vậy giết người phóng hỏa là thứ gì? Trong một đêm sát hại toàn bộ những người vô tội kia là cái gì? Trong tay nắm giữ quyền sinh sát, muốn cho ai chết thì người đó phải chết sao, người này thật giỏi làm người ta thống hận.
Mà cung nữ chỉ vì một tia sinh tồn, bất đắc dĩ phải hầu hạ người khác, lại chưa từng làm ra chuyện gì mất lương tâm hại người, đến cùng ai mới là người đê tiện nhất đây?
"Ngươi nói rất có lý! Bất quá, dù sao đây cũng là hoàng cung, tai vách mạch rừng, vẫn là nói ít thì tốt hơn" Âm thanh ôn nhuận của nam tử truyền vào tai nàng
Nội tâm Vân Vụ rơi lộp bộp, thì ra những lời trong lúc lơ đãng thốt ra, đã bị người ta nghe thấy hoàn toàn. Nàng ngồi thẳng lên, hết nhìn đông rồi nhìn tây tìm kiếm người nọ, âm thanh dễ nghe lại một lần nữa truyền đến, "Nhìn xuống!"
Quả nhiên, nam tử tươi cười nhẹ nhàng, sắc mặt có chút tái nhợt, một bộ áo trắng phong hoa tuyệt đại, miễn cưỡng đang dựa vào cọc gỗ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nàng.
Vân Vụ nhảy từ trên cây xuống, thân thể hơi choáng váng, trong lúc lơ đãng dựa vào trong ngực hắn. Chết tiệt, nam tử này rõ ràng cao hơn mình rất nhiều, mà thân thể của mình chỉ cao sít sao tới ngực hắn.
Hắn dắt tay nàng làm cho chính nàng càng thêm sững sờ, chỉ nghe âm thanh của hắn nhu hòa như nước suối chảy róc rách, "Coi chừng!"
Đợi nàng đứng vững, hắn lui ra phía sau. Lúc này Vân Vụ mới có cơ hội ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, mi thanh mày kiếm, môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc, giống như nam tử từ trong tranh đi ra, ưu nhã mà trầm tĩnh.
Chưa bao giờ nàng thấy qua nam tử như vậy, lại có chút thất thần, trong lòng như có âm thanh đang tự nói với mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh! Nhưng tim lại mơ hồ co rút đau đớn, cực phẩm nam tử này dường như nàng đã gặp qua ở nơi nào? Chẳng lẽ mình cùng với hắn từng quen biết hay sao?
Nàng lắc lắc đầu, từng mảnh cảnh tượng nhỏ cứ liên tiếp xuất hiện chắp vá hỗn độn vào nhau.
"Ngươi là ai?" Vân Vụ hiếu kỳ hỏi.
Hắn ôn nhu cười, "Vì sao không hỏi ta là người phương nào?"
"Bởi vì bộ dạng ngươi xinh xắn" Vân Vụ bật thốt ra, "Ta cũng rất thích xem mỹ nam tử"
Ách, dường như có chút đường đột. Aiz, thật sự là mất mặt a, nhìn thấy mỹ nam tử liền nổi sắc tâm.
Hắn ha ha cười một tiếng, tiếng cười lại lần nữa làm cho Vân Vụ mơ hồ quay vòng vòng, như tiếng tiêu uyển chuyển mà trong trẻo. "Về sau ở trong cung, không phải lời nói nào cũng nói ra khỏi miệng được, họa là từ miệng mà ra, ngươi hiểu không?"
Vân Vụ chất phát gật đầu, ngốc lăng như cũ nhìn đại nam tử phong hoa tuyệt đại trước mặt, sợi tóc tùy ý tán loạn nhẹ nhàng nhảy múa trong gió. Nội tâm nàng không ngừng dâng lên ý nghĩ nhỏ mọn, trên đời này tại sao có nam tử xinh đẹp như vậy chứ? Làm cho một nữ tử như nàng cũng phải có chút đố kỵ.
Đột nhiên một âm thanh kiều mị chói tay lôi kéo nàng quay trở lại, Vân Vụ nhìn chung quanh, mỹ nam đâu rồi? Di...chẳng lẽ mình ảo tưởng?
"Thư Nghiên, ngươi có biết điều cấm kỵ nhất trong cung là gì không?"
Thật giống như có người đang nói chuyện, Vân Vụ theo hướng âm thanh đi qua. Vụng trộm ẩn núp phía sau hòn non bộ, xem ra có phi tần đang gây phiền toái cho một cung nữ.
"Không nghe không nhìn không loạn ngôn!" Cung nữ tên Thư Nghiên kia không kiêu không nịnh đáp.
Vân Vụ đưa mắt nhìn về Thư Nghiên ở nơi xa, mắt hạnh mày liễu, răng trắng môi hồng, băng cơ ngọc cốt. Liếc nhìn liền thấy ngay khí chất xinh đẹp như hoa lan, về phần tài hoa thì không biết có sánh bằng tiên nữ không?
Không thể không nói, xác thực nàng lớn lên rất đẹp, thậm chí so với Mai Hương còn đẹp mắt hơn chút ít, hơn nữa còn toát ra một loại nét đẹp lễ nghĩa tri thức, không trách được làm cho lòng người sinh ghen tị.
Phi tần đang dạy dỗ nàng ăn mặc trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng làm cho Vân Vụ có cảm giác như đang nhìn thấy một ca kỹ bình thường có lần nàng đã nhìn qua, âm thầm vì thẩm mỹ của hoàng thượng mà cảm thán, người như thế nào, người phương nào cũng nhét hết vào hậu cung, làm vậy cho đủ số sao?
"Biết tốt lắm" Phi tần liếc mắt nhìn về bụi hồng nguyệt quý diễm lệ vừa nở, nàng thản nhiên cười cười, nháy mắt về phía tiểu cung nữ bên cạnh, tiểu cung nữ lập tức đi tới hái hồng nguyệt quý xuống đưa cho nàng.
Nàng cười quyến rũ, tay cầm hoa phất phất trước mắt Thư Nghiên, chậm rãi nói, "Tuổi trẻ qua mau, Thư Nghiên ngươi tuy so với hồng nguyệt quý còn muốn xinh đẹp hơn, nhưng vẫn chống cự không nổi người có ý muốn hái xuống, sau..."
Nàng vừa dứt lời, tay ngọc buông lỏng, hoa rơi trên mặt đất, giơ chân lên liền đạp xuống, chỉ thấy hai mắt Thư Nghiên nhắm nghiền, như bộ dạng nhận mệnh, nhưng sau đó mở mắt lại mang bộ dạng bất khuất.
"Doãn mỹ nhân, hái một đóa hoa như nô tỳ thì có thể thay đổi bao nhiêu? Kiều hoa lá non trong cung đâu chỉ có ba nghìn, hái được lá dài, mầm nhỏ lại nẩy lên, ngài cố ý như vậy, chỉ sợ một ngày dù thân thể không phiền, nhưng tâm cũng mệt mỏi!"
"Ngươi làm càn!" Phi tần được kêu là Doãn mỹ nhân nâng tay ngọc lên hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nghiên vung xuống, ngón tay Vân Vụ bắn ra, hòn đá nhỏ hưu... một tiếng bay ra ngoài, hung hăng đánh vào tay Doãn mỹ nhân, từ đằng xa cũng có thể nghe rõ ràng tiếng vỗ ngực liên tục, âm thanh gào khóc vang lên.
"Ai ui, đau...đau chết..."
"Mỹ nhân, mỹ nhân, người đâu mau truyền thái y đi" Tiểu cung nữ đi theo thấy tình hình không ổn, vội vàng đỡ Doãn mỹ nhân rời đi.
Thư Nghiên thở dài sâu kín, rốt cuộc người cũng đi rồi, xoay người hướng về phía hòn non bộ nói, "Đi ra đi, ta biết ngươi trốn phía sau hòn non bộ nhìn lâu rồi"
Vân Vụ sôi nổi đi đến trước mặt Thư Nghiên cười hì hì nói, "Vốn tưởng rằng ngươi cũng như các cung nữ bình thường chậm hiểu khác, ai ngờ ngươi lại ăn miếng trả miếng, thú vị! Ta thích!"
Thư Nghiên khẽ mỉm cười, từ lúc tiến cung cho đến nay, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy ưa thích đối với một cô gái xa lạ, hỏi: "Ngươi tên là gì? Là cung nữ trong cung nào?"
"Vân Vụ! Nhưng bây giờ ta đang ở Thượng Nghi cục học tập lễ nghi!" Vân Vụ nói.
"A? Đúng là thời gian này, vì sao ngươi lén chạy đến đây rồi? Nếu để cho Thích thượng nghi kia biết chắc chắn sẽ phạt ngươi!" Thư Nghiên ở trong cung ngây người đã hơn mười năm, đối với lễ nghi cung đình không gì không biết, vội vàng nhắc nhở.
"Không sao! Có ta cũng không nhiều mà thiếu ta cũng không ít, làm sao có người nào mắt sắc nhận ra được chứ, hắc hắc..."
Thư Nghiên cười theo nói, "Ta tên Thư Nghiên, nhậm chức ở Đông cung, nếu ngươi có chuyện gì khó xử cứ đến đó tìm ta" Lại nghĩ đến cái gì liền nói, "Xem tuổi của ngươi, chắc cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, không bằng kêu ta một tiếng tỷ tỷ, dù gì về sau ở trong cung cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau đúng không?"
Vân Vụ gật đầu cười, "Nói có lý, nói thật, đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta đã thích ngươi rồi, cảm thấy ngươi rất thuận mắt, nếu như thế, khi ngươi bị khi dễ, nhớ nói cho ta một tiếng, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ bọn họ"
Thư Nghiên bật cười, vừa mới vào cung đã cuồng ngôn như vậy rồi, bộ dạng ngây thơ của nàng không khỏi làm cho người ta đau lòng, nhìn Vân Vụ, nàng thấy như gặp lại bộ dạng của mình lúc mới vào cung, không rành thế sự, không giỏi nhìn ánh mắt.
Nếu là nàng đã vào cung làm việc, chỉ hi vọng sẽ không có một ngày nàng biến thành ngay cả chính nàng cũng không nhận ra. Đối mặt với Vân Vụ, người vừa gặp một lần đã có nhân duyên, trong lòng Thư Nghiên âm thầm thề, nếu nàng gặp chuyện gì, chính mình chắc chắn sẽ dốc toàn lực mà bảo hộ nàng chu toàn.
"Được! Nếu ta lại bị người khác khi dễ, ngươi sẽ thay ta dạy dỗ nàng"
/43
|