Đêm hôm đó
Trong phòng giam của Thanh trấn, Đại Đương Gia Âm Phong trại rốt cuộc giải khai huyệt đạo của mình. Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không thể giở trò gì, bởi vì bọn nha dịch đã xích hết tay chân của nàng lại.
Đại Đương Gia hừ lạnh một tiếng trong lòng, nàng không chưa đến nhà tù bao giờ, còn không phải vẫn đi ra ngoài được hay sao? Bằng cái này liền muốn khóa nàng lại, thật là quá ngây thơ rồi.
diễ.nđ.à.n.lê.q.u.ý.đ.ô.n
Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười đắc ý, thân thể mềm nhũn cố ý ngã xuống mặt đất nũng nịu kêu lên, "Ai da!"
Nha dịch trông trừng bên ngoài phòng giam giống như không nghe thấy tiếp tục ngủ gật.
Đại Đương Gia thấy thế lớn tiếng kêu lên, "Đau chết ta mà!"
Mí mắt nha dịch giật giật, nhưng vẫn không mở mắt.
Đại Đương Gia tức giận cắn răng, càng thêm ỏn ẻn mở miệng, "Vị quan đại ca này, ta nơi này té đau, quan đại ca có thể xoa xoa giúp ta được không?"
Nha dịch lần này rốt cuộc cũng mở đôi mắt to như hạt đậu ra.
Đại Đương Gia ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ, đưa tay kéo kéo quần áo mình lộ ra bả vai.
Nha dịch thấy thế trợn to hai mắt, tiếp đó con ngươi lại rụt một cái.
Trong lòng Đại Đương Gia mừng rỡ nghĩ, tiểu tử thối, ngươi bắt ta thì ta vẫn có thể ra ngoài được! Nàng càng thêm ra sức hướng nha dịch làm ra tư thế lẳng lơ, ai ngờ. . . . . .
"Làm ơn! Lão thái bà, ngươi có thể an phận một chút hay không?" Nha dịch thật sự không chịu được lớn tiếng nói.
Đại Đương Gia nghe vậy sửng sốt ngẩn người, cái gì? Lão thái bà?
Đầu kia nha dịch vẫn như cũ hùng hùng hổ hổ nói: "Tuổi cũng đã cao còn học cô nương đi quyến rũ người, cũng không tiểu một bãi mà nhìn gương mặt của mình, nếp nhăn cũng có thể kẹp chết con ruồi, muốn làm ta ghê tởm mà chết hay sao?"
B.ô`.Cô.ng.A.nh.Die^~.Đa`n.Le^.Quy'.Đo^n
Đại Đương Gia tức giận hận không thể cắn chết hắn, tên nha dịch này bị mù hay sao? Nàng vừa định mở miệng chửi lại thì trong lúc vô tình liếc nhìn bàn tay của mình.
Ngón tay ban đầu đẫy đà trắng nõn giờ phút này thế mà lại trở nên khô gầy khô quắt, giống như trái cây mất đi lượng nước!
"A!" Đại Đương Gia thê lương sợ hãi cất giọng thét lên, nàng nghĩ lời nói Mạc Tử Huyền từng nói với nàng, cái tiểu tử thối kia, cái tiểu tử thối kia đối với nàng làm cái gì!
* * *
Bảy ngày sau, đoàn người Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng đến Lạc Dương.
Lâm Lập Hạ mới vừa vào thành liền nghe thấy tiếng người huyên náo ngoài xe, rất náo nhiệt. Nàng nhấc lên màn xe lên nhìn một chút, lập tức bị phồn vinh náo nhiệt đầu đường hấp dẫn.
Người trên đường phố tâm tình hình như vô cùng cao, nhìn sang đều là những khuôn mặt tươi cười, Lâm Lập Hạ không khỏi cũng cười cười, "Thật náo nhiệt."
Bên trong xe Mạc Tử Huyền chậm rãi uống một hớp trà nói, "Lân này Giản Chi tới thật là đúng lúc, ngày mai chính là hội hoa thần Lạc Dương đấy."
"Hội hoa thần?" Lâm Lập Hạ nghe vậy quay đầu lại, "Hội hoa thần gì?"
"Hoa Mẫu đơn của Lạc Dương có thể nói là nổi tiếng thiên hạ, nhưng mỹ nữ Lạc Dương cũng vô cùng nổi danh." Mạc Tử Huyền buông ly trà xuống, "Hàng năm ngày mùng sáu tháng sáu là ngày mẫu đơn Lạc Dương nở đẹp nhất, cũng là ngày Lạc Dương tuyển chọn nữ tử làm hoa thần."
Lâm Lập Hạ nghi ngờ hỏi, "Mẫu đơn? Không phải thời điểm nở đẹp nhất của hoa mẫu đơn là vào đầu hạ sao?"
Mạc Tử Huyền khẽ cười gật đầu một cái, "Vốn loài mẫu đơn đúng là như vậy . Nhưng vài chục năm trước nông dân chuyên trồng hoa ở nơi này nghiên cứu ra một loại hoa mẫu đơn mới, ngày nở hoa của loài mẫu đơn đó muộn hơn bình thường khoảng hai ba tháng, mà nở cũng là đẹp hơn.”
"Hả? Có chuyện này?" Lâm Lập Hạ hơi cảm thấy ly kỳ, "Vậy hoa thần kia là như thế nào?"
"Hội hoa thần này thật ra thì chính là chọn ra một nữ tử tài mạo song toàn nhất, nữ tử tham gia hoa thần sẽ phải là người trong gia đình uy tín danh dự tuổi tròn 15, thêm nữa mỗi vị nữ tử cũng phải tinh thông một nghệ kỹ, tìm thêm quan viên Lạc Dương làm đảm bảo mới có tư cách tranh cử hoa thần." Mạc Tử Huyền giải thích.
Lâm Lập Hạ coi như hiểu rõ, không phải là tuyển chọn mỹ nhân cấp độ cao sao, "Nhưng không phải nữ tử trong khuê phòng không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện sao? Mà cũng là người có thân phận, bọn họ làm sao sẽ để cho nữ nhi tham gia?"
Mạc Tử Huyền tao nhã cười một tiếng, trong con ngươi màu trà tràn đầy ý cười, "Phàm là nữ tử dự thi đều muốn dùng quan viên làm bảo đảm, Giản Chi không biết là có hàm gì sao?"
Quan viên? Lâm Lập Hạ nhíu mày, chẳng lẽ…
"Không tệ." Mạc Tử Huyền nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, "Trong cung hàng năm cũng sẽ phái người tới hội hoa thần. Mà hoa thần được tuyển hàng năm đều sẽ bị đưa vào trong cung, những nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp khác cho dù không được chọn làm hoa thần cũng sẽ được quan lại quyền quý đi theo tới trong kinh nhìn trúng."
Lâm Lập Hạ đưa tay chống cằm, đem nữ nhi mình làm công cụ bay lên cao sao? Cha mẹ cổ đại thế nào đều như vậy, hoặc là nói, là gia đình có "Thể diện" mới như vậy? Có tiền rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây.
"Đúng rồi, Tử Huyền tới Lạc Dương là tìm người à?" Lúc nàng ở trên đường hình như có nghe hắn nói qua.
"Ừ, " Mạc Tử Huyền gật đầu một cái, "Giản Chi định đi đâu, muốn ta tiễn huynh một đoạn đường không?"
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái, "Ta vốn chính là tới du ngoạn, không có địa điểm muốn đi cố định. Đến đầu đường trước mặt ta liền xuống xe."
Ngón tay thon dài của Mạc Tử Huyền cầm lấy ly trà, "À…"
Hắn đối với đôi mắt tràn đầy ý rảnh rỗi của thiếu niên kia cười nhạt một chút, cái này là muốn tách ra sao.
di.ễ.d.đ.àn.l.ê.qu.ý.đ.ônn
Xe ngựa ở đi qua một con đường thì ngừng lại, Lâm Lập Hạ nhảy xuống xe, quay đầu lại hướng Mạc Tử Huyền cười cười, "Tử Huyền, đoạn đường này nhờ có huynh chăm sóc."
Mạc Tử Huyền cười thanh nhã một tiếng, "Nào có, cùng Giản Chi ở chung một chỗ ta ngược lại vô cùng vui vẻ."
"Như vậy thì cáo biệt từ đây thôi." Lâm Lập Hạ nhìn hắn gật đầu một cái, "Ta đi, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại."
Nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ xoay người đi xa trong lòng Mạ Tử Huyền nổi lên một tia cảm giác không biết tên.
Tại sao… Hắn lại cảm thấy Dịch Giản Chi đi vô cùng dứt khoát? Hắn có chút mê mang nghĩ.
"Công tử." Mạc Bất Phá gọi một tiếng.
Mạc Tử Huyền lúc này mới hồi hồn lại, khôi phục vẻ lịch sự nho nhã thường ngày, "Bất Phá, đến nhà họ Thi xem một chút đi."
* * *
Hôm sau hội hoa thần Lạc Dương.
Lý Triệt hôm nay mặc một thân cẩm y màu xanh lam, trên tay áo cùng vạt áo thêu hoản diễm Kỳ Lân, cả người hắn lộ ra một cỗ khí phách, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng không khỏi nổi lên lòng sợ hãi.
Lý Triệt hiện tại đang ngồi ở trong "Như Thủy các" thưởng thức, Như Thủy các là người Lạc Dương đặc biệt vì hội hoa thần xây lên. Hắn ngồi ở vị trí này vừa lúc có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống của hội hoa thần, để hắn lựa chọn hoa thần năm nay.
Quan viên ngồi bên cạnh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể đảo trong mắt nhìn những nữ tử dung mạo xinh đẹp dự thi bên dưới dưới một chút.
Lý Triệt rảnh rỗi nghịch ly trà, trong con ngươi đen tối sâu không thấy đáy.
Đột nhiên quan viên bên cạnh bắt đầu di chuyển, Lý Triệt ngẩng đầu lên nhìn lối vào, chỉ thấy có ba người đang hướng hắn đi tới.
Hai bên là hai thiếu nữ sinh đôi mặc xiêm y màu xanh lá cùng màu hồng đào, mà ở giữa là một nam tử áo đen dáng dấp cực đẹp cả người tà mị.
Lý Triệt thoáng giật giật con ngươi, Hả? Tiểu Cửu?
"Tham kiến Cửu hoàng tử!" Bên cạnh, quan viên cũng hốt hoảng đứng lên quỳ xuống, cúi đầu nói thật nhỏ.
Con mắt hoa đào hẹp dài của Lý Dục liếc bọn họ một cái, "Đều đứng lên đi."
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Triệt, tùy ý lên tiếng chào hỏi, "Bát Hoàng Thúc."
Lý Triệt để ly trà trong tay xuống nhìn hắn một chút, "Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?"
Lý Dục rất tự nhiên ngồi vào vị trí cạnh hắn, vốn là quan viên ngồi ở chỗ đó cuống quít lui xuống. Thiếu nữ xiêm y màu hồng đào lập tức pha cho hắn một ly trà, mà thiếu nữ xiêm y màu màu xanh lá còn lại cầm lấy điểm tâm đưa tới trên môi hắn.
Lý Dục lười biếng cắn một miếng điểm tâm, qua một hồi lâu mới lên tiếng, "Ta nghe nói này lần hoa thần sẽ có đệ nhất mỹ nữ thành Lạc Dương, cho nên muốn đến đây xem xem mỹ nhân kia rốt cuộc như thế nào."
Lý Triệt cũng không hỏi nhiều, chỉ là dời đi tầm mắt tiếp tục nghịch trà.
"Mang danh sách hoa thần lần này ra." Lý Dục miễn cưỡng nói.
Quan viên phía sau run rẩy từ trong tay áo lấy ra một danh sách, "Cửu, Cửu hoàng tử, danh sách đây."
Nha đầu xiêm y hồng đào chặn ngang đoạt lấy đưa cho Lý Dục, trong miệng nói lảm nhảm: "Thật là không có tiền đồ."
Tất cả quan viên ở đó đều nghe được những lời này, nhưng lại đều chỉ có thể kìm nén bực bội mặc cho một nha đầu nhục mạ quan viên triều đình.
Ai kêu nàng là một trong hai nha đầu Cửu hoàng tử thương yêu nhất?
Lý Dục nhận lấy danh sách nhìn vài lần.
Nhi nữ Bạch Hiểu Tuệ của Đề Đóc Lạc Dương.
Nhi nữ Hà Tri Thu của Tri Phủ Lạc Dương.
Nhi nữ Na La Ti Ti của Thủ Phủ Lạc Dương.
Lý Dục duỗi ra ngón tay xẹt qua tên ba người kia, "Ba người này là ‘trọng tâm chính’ của lần này?"
Bên cạnh lập tức có người tiến lên trả lời, "Hồi điện hạ, đúng vậy."
Lý Dục khép lại sổ con ném lên trên bàn, vươn tay kéo thiếu nữ xiêm y màu xanh lá vào lòng, ngón tay xinh đẹp chơi đùa mái tóc đen của thiếu nữ.
Lý Triệt vẫn như cũ tựa như không thấy tiếp tục khẽ uống một ngụm nước trà.
B.ồ.C.ô.n.g.A.n.h.diễ.n.đà.n.lê.q.úy.đô.n
Quan viên sau lưng thấy thế trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ đến, Cửu hoàng tử này quả nhiên như người ta vẫn nói tà mị lại xinh đẹp như vậy, nhưng lại tùy ý làm bậy mà.
* * *
Nhộn nhịp đầu đường, một thiếu nữ tuổi thanh xuân hấp dẫn tầm mắt của đại đa số người.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, trên mặt trái xoan trắng nõn có nụ cười thản nhiên, trong mắt hạnh có lưu quang chuyển động, môi đỏ mọng khẽ cong lên.
Trên gấm màu tím mỏng thêu một đóa hoa sen lớn màu bạc, cổ áo hởi mở lộ ra da thịt trắng noãn trơn mịn của thiếu nữ, đai lưng màu xanh tím thắt eo thon có vẻ không đủ một nắm, mái tóc đen dài của nàng chỉ để vài lọn thả ở trước ngực, còn lại đều bị được búi thành một búi tóc đơn giản lại tinh sảo, giữa tóc cài một trang sức xinh xắn màu xanh tím.
Thật là một cô nương xinh đẹp! Mọi người khen ngợi nghĩ tới, cả người thiếu nữ này rõ ràng là trang phục lưu hành nhất cũng là bình thường nhất hiện nay trong thành Lạc Dương, nhưng thiếu nữ này mặc vào lại có một cỗ ý vị khác, làm cho người ta không dời tầm mắt đi được.
Mặc dù bàn về mỹ thì thiếu nữ này không bì nổi Na La Ti Ti diễm áp toàn phương, nhưng diện mạo nàng cũng là câu hồn khó gặp, vả lại cái loại xinh đẹp đó lại mang theo cảm giác ôn hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái từ trong đáy lòng. Thiếu nữ này là ai ? Cũng là tiểu thư tham gia hội hoa thần sao?
Thiếu nữ áo tím - cũng chính là Lâm Lập Hạ có chút không được tự nhiên nghiêng mặt, nàng cũng biết trang phục này rất lưu hành rồi, đi trên đường cảm thấy cả người có cái gì không đúng.
"Tiểu thư, người đừng sợ…, người ta là thấy tiểu thư quá xinh đẹp thôi." Mạch Tuệ kéo tay của nàng nói.
Lâm Lập Hạ khẽ mỉm cười một cái, nàng dĩ nhiên biết như vậy rất đẹp, nhưng nàng không được tự nhiên chính là chỗ này.
Lúc giả trang thành thiếu niên nàng có thể lớn tiếng cười sảng lảng, mình nghĩ đến cái gì thì làm cái đó. Nhưng khôi phục nữ trang phải thời thời khắc khắc chú ý tới hình tượng của mình, huống chi lối ăn mặc này đưa tới người chú ý nàng nhiều hơn.
Nàng hơi nhíu nhíu mày, nàng rất không quen loại cảm giác này, trước kia nàng thuộc kiểu phụ nưa sắc đẹp trung đẳng thanh tú, bình thường làm chuyện gì cũng không dẫn đến sự chú ý của người khác. Nhàn nhã quen lập tức thay đổi bị người chú ý, loại cảm giác này… Rất kỳ quái.
Nàng thừa nhận từ sau khi ra khỏi Lâm phủ tâm tình của nàng liền kéo dài ngẩng cao lên, cho đến hôm qua mới có chút lắng xuống. Hôm nay Mạch Tuệ dắt nàng muốn đi mua nữ trang, nói gì mà mặt nạ mang nhiều đối mặt nàng không tốt. Nàng không biết Mạch Tuệ là nói thật hay giả, nhưng mà suy nghĩ một chút cũng có chút đạo lý, cho nên mới nghe lời của nàng đi tiệm quần áo.
Sau đó… Thì biến thành cái bộ dáng này.
Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn Trọng Lương một cái, Trọng Lương thấy dáng vẻ khổ não của nàng khẽ cười cười.
Nàng ngăn khóe môi cười khan một tiếng, ơ, ta còn là trò giải trí của ngài à.
Trọng Lương thấy thế không nhịn được quay mặt đi, gương mặt xinh đẹp kia kết hợp với dáng vẻ muốn cười mà không cười được, thật là nói kỳ quái thì có kỳ quái.
Lâm Lập Hạ cũng không nhịn được cười lên, được rồi được rồi, không phải cũng rất tốt, bây giờ nàng là một mỹ nữ, nói không chừng về sau cũng có thể dùng vẻ đẹp này làm vũ khí gì đó.
Nghĩ tới đây Lâm Lập Hạ cười một tiếng, thiệt là, nàng cần gì vì dung mạo mà phiền não, dù sao nàng cũng chỉ thỉnh thoảng khôi phục lại nữ trang, bình thường toàn là giả trang làm nam nhân. Lại nói hôm nay khó được một lần nhìn thấy hội hoa thần, hiện tại thì phải đến nơi nhìn một chút mới đúng.
Nghĩ tới đây nàng xoay người dắt tay Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, chúng ta đi bên kia xem một chút đi."
Hai người ở trong đám người khó khăn lại tâm tình vui thích đi tới, Trọng Lương phía sau cũng là khó được buông lỏng nét mặt.
Cứ để cho họ vui chơi thỏa thích ở hội hoa thần này thôi.
Trong phòng giam của Thanh trấn, Đại Đương Gia Âm Phong trại rốt cuộc giải khai huyệt đạo của mình. Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không thể giở trò gì, bởi vì bọn nha dịch đã xích hết tay chân của nàng lại.
Đại Đương Gia hừ lạnh một tiếng trong lòng, nàng không chưa đến nhà tù bao giờ, còn không phải vẫn đi ra ngoài được hay sao? Bằng cái này liền muốn khóa nàng lại, thật là quá ngây thơ rồi.
diễ.nđ.à.n.lê.q.u.ý.đ.ô.n
Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười đắc ý, thân thể mềm nhũn cố ý ngã xuống mặt đất nũng nịu kêu lên, "Ai da!"
Nha dịch trông trừng bên ngoài phòng giam giống như không nghe thấy tiếp tục ngủ gật.
Đại Đương Gia thấy thế lớn tiếng kêu lên, "Đau chết ta mà!"
Mí mắt nha dịch giật giật, nhưng vẫn không mở mắt.
Đại Đương Gia tức giận cắn răng, càng thêm ỏn ẻn mở miệng, "Vị quan đại ca này, ta nơi này té đau, quan đại ca có thể xoa xoa giúp ta được không?"
Nha dịch lần này rốt cuộc cũng mở đôi mắt to như hạt đậu ra.
Đại Đương Gia ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ, đưa tay kéo kéo quần áo mình lộ ra bả vai.
Nha dịch thấy thế trợn to hai mắt, tiếp đó con ngươi lại rụt một cái.
Trong lòng Đại Đương Gia mừng rỡ nghĩ, tiểu tử thối, ngươi bắt ta thì ta vẫn có thể ra ngoài được! Nàng càng thêm ra sức hướng nha dịch làm ra tư thế lẳng lơ, ai ngờ. . . . . .
"Làm ơn! Lão thái bà, ngươi có thể an phận một chút hay không?" Nha dịch thật sự không chịu được lớn tiếng nói.
Đại Đương Gia nghe vậy sửng sốt ngẩn người, cái gì? Lão thái bà?
Đầu kia nha dịch vẫn như cũ hùng hùng hổ hổ nói: "Tuổi cũng đã cao còn học cô nương đi quyến rũ người, cũng không tiểu một bãi mà nhìn gương mặt của mình, nếp nhăn cũng có thể kẹp chết con ruồi, muốn làm ta ghê tởm mà chết hay sao?"
B.ô`.Cô.ng.A.nh.Die^~.Đa`n.Le^.Quy'.Đo^n
Đại Đương Gia tức giận hận không thể cắn chết hắn, tên nha dịch này bị mù hay sao? Nàng vừa định mở miệng chửi lại thì trong lúc vô tình liếc nhìn bàn tay của mình.
Ngón tay ban đầu đẫy đà trắng nõn giờ phút này thế mà lại trở nên khô gầy khô quắt, giống như trái cây mất đi lượng nước!
"A!" Đại Đương Gia thê lương sợ hãi cất giọng thét lên, nàng nghĩ lời nói Mạc Tử Huyền từng nói với nàng, cái tiểu tử thối kia, cái tiểu tử thối kia đối với nàng làm cái gì!
* * *
Bảy ngày sau, đoàn người Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng đến Lạc Dương.
Lâm Lập Hạ mới vừa vào thành liền nghe thấy tiếng người huyên náo ngoài xe, rất náo nhiệt. Nàng nhấc lên màn xe lên nhìn một chút, lập tức bị phồn vinh náo nhiệt đầu đường hấp dẫn.
Người trên đường phố tâm tình hình như vô cùng cao, nhìn sang đều là những khuôn mặt tươi cười, Lâm Lập Hạ không khỏi cũng cười cười, "Thật náo nhiệt."
Bên trong xe Mạc Tử Huyền chậm rãi uống một hớp trà nói, "Lân này Giản Chi tới thật là đúng lúc, ngày mai chính là hội hoa thần Lạc Dương đấy."
"Hội hoa thần?" Lâm Lập Hạ nghe vậy quay đầu lại, "Hội hoa thần gì?"
"Hoa Mẫu đơn của Lạc Dương có thể nói là nổi tiếng thiên hạ, nhưng mỹ nữ Lạc Dương cũng vô cùng nổi danh." Mạc Tử Huyền buông ly trà xuống, "Hàng năm ngày mùng sáu tháng sáu là ngày mẫu đơn Lạc Dương nở đẹp nhất, cũng là ngày Lạc Dương tuyển chọn nữ tử làm hoa thần."
Lâm Lập Hạ nghi ngờ hỏi, "Mẫu đơn? Không phải thời điểm nở đẹp nhất của hoa mẫu đơn là vào đầu hạ sao?"
Mạc Tử Huyền khẽ cười gật đầu một cái, "Vốn loài mẫu đơn đúng là như vậy . Nhưng vài chục năm trước nông dân chuyên trồng hoa ở nơi này nghiên cứu ra một loại hoa mẫu đơn mới, ngày nở hoa của loài mẫu đơn đó muộn hơn bình thường khoảng hai ba tháng, mà nở cũng là đẹp hơn.”
"Hả? Có chuyện này?" Lâm Lập Hạ hơi cảm thấy ly kỳ, "Vậy hoa thần kia là như thế nào?"
"Hội hoa thần này thật ra thì chính là chọn ra một nữ tử tài mạo song toàn nhất, nữ tử tham gia hoa thần sẽ phải là người trong gia đình uy tín danh dự tuổi tròn 15, thêm nữa mỗi vị nữ tử cũng phải tinh thông một nghệ kỹ, tìm thêm quan viên Lạc Dương làm đảm bảo mới có tư cách tranh cử hoa thần." Mạc Tử Huyền giải thích.
Lâm Lập Hạ coi như hiểu rõ, không phải là tuyển chọn mỹ nhân cấp độ cao sao, "Nhưng không phải nữ tử trong khuê phòng không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện sao? Mà cũng là người có thân phận, bọn họ làm sao sẽ để cho nữ nhi tham gia?"
Mạc Tử Huyền tao nhã cười một tiếng, trong con ngươi màu trà tràn đầy ý cười, "Phàm là nữ tử dự thi đều muốn dùng quan viên làm bảo đảm, Giản Chi không biết là có hàm gì sao?"
Quan viên? Lâm Lập Hạ nhíu mày, chẳng lẽ…
"Không tệ." Mạc Tử Huyền nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, "Trong cung hàng năm cũng sẽ phái người tới hội hoa thần. Mà hoa thần được tuyển hàng năm đều sẽ bị đưa vào trong cung, những nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp khác cho dù không được chọn làm hoa thần cũng sẽ được quan lại quyền quý đi theo tới trong kinh nhìn trúng."
Lâm Lập Hạ đưa tay chống cằm, đem nữ nhi mình làm công cụ bay lên cao sao? Cha mẹ cổ đại thế nào đều như vậy, hoặc là nói, là gia đình có "Thể diện" mới như vậy? Có tiền rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây.
"Đúng rồi, Tử Huyền tới Lạc Dương là tìm người à?" Lúc nàng ở trên đường hình như có nghe hắn nói qua.
"Ừ, " Mạc Tử Huyền gật đầu một cái, "Giản Chi định đi đâu, muốn ta tiễn huynh một đoạn đường không?"
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái, "Ta vốn chính là tới du ngoạn, không có địa điểm muốn đi cố định. Đến đầu đường trước mặt ta liền xuống xe."
Ngón tay thon dài của Mạc Tử Huyền cầm lấy ly trà, "À…"
Hắn đối với đôi mắt tràn đầy ý rảnh rỗi của thiếu niên kia cười nhạt một chút, cái này là muốn tách ra sao.
di.ễ.d.đ.àn.l.ê.qu.ý.đ.ônn
Xe ngựa ở đi qua một con đường thì ngừng lại, Lâm Lập Hạ nhảy xuống xe, quay đầu lại hướng Mạc Tử Huyền cười cười, "Tử Huyền, đoạn đường này nhờ có huynh chăm sóc."
Mạc Tử Huyền cười thanh nhã một tiếng, "Nào có, cùng Giản Chi ở chung một chỗ ta ngược lại vô cùng vui vẻ."
"Như vậy thì cáo biệt từ đây thôi." Lâm Lập Hạ nhìn hắn gật đầu một cái, "Ta đi, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại."
Nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ xoay người đi xa trong lòng Mạ Tử Huyền nổi lên một tia cảm giác không biết tên.
Tại sao… Hắn lại cảm thấy Dịch Giản Chi đi vô cùng dứt khoát? Hắn có chút mê mang nghĩ.
"Công tử." Mạc Bất Phá gọi một tiếng.
Mạc Tử Huyền lúc này mới hồi hồn lại, khôi phục vẻ lịch sự nho nhã thường ngày, "Bất Phá, đến nhà họ Thi xem một chút đi."
* * *
Hôm sau hội hoa thần Lạc Dương.
Lý Triệt hôm nay mặc một thân cẩm y màu xanh lam, trên tay áo cùng vạt áo thêu hoản diễm Kỳ Lân, cả người hắn lộ ra một cỗ khí phách, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng không khỏi nổi lên lòng sợ hãi.
Lý Triệt hiện tại đang ngồi ở trong "Như Thủy các" thưởng thức, Như Thủy các là người Lạc Dương đặc biệt vì hội hoa thần xây lên. Hắn ngồi ở vị trí này vừa lúc có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống của hội hoa thần, để hắn lựa chọn hoa thần năm nay.
Quan viên ngồi bên cạnh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể đảo trong mắt nhìn những nữ tử dung mạo xinh đẹp dự thi bên dưới dưới một chút.
Lý Triệt rảnh rỗi nghịch ly trà, trong con ngươi đen tối sâu không thấy đáy.
Đột nhiên quan viên bên cạnh bắt đầu di chuyển, Lý Triệt ngẩng đầu lên nhìn lối vào, chỉ thấy có ba người đang hướng hắn đi tới.
Hai bên là hai thiếu nữ sinh đôi mặc xiêm y màu xanh lá cùng màu hồng đào, mà ở giữa là một nam tử áo đen dáng dấp cực đẹp cả người tà mị.
Lý Triệt thoáng giật giật con ngươi, Hả? Tiểu Cửu?
"Tham kiến Cửu hoàng tử!" Bên cạnh, quan viên cũng hốt hoảng đứng lên quỳ xuống, cúi đầu nói thật nhỏ.
Con mắt hoa đào hẹp dài của Lý Dục liếc bọn họ một cái, "Đều đứng lên đi."
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Triệt, tùy ý lên tiếng chào hỏi, "Bát Hoàng Thúc."
Lý Triệt để ly trà trong tay xuống nhìn hắn một chút, "Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?"
Lý Dục rất tự nhiên ngồi vào vị trí cạnh hắn, vốn là quan viên ngồi ở chỗ đó cuống quít lui xuống. Thiếu nữ xiêm y màu hồng đào lập tức pha cho hắn một ly trà, mà thiếu nữ xiêm y màu màu xanh lá còn lại cầm lấy điểm tâm đưa tới trên môi hắn.
Lý Dục lười biếng cắn một miếng điểm tâm, qua một hồi lâu mới lên tiếng, "Ta nghe nói này lần hoa thần sẽ có đệ nhất mỹ nữ thành Lạc Dương, cho nên muốn đến đây xem xem mỹ nhân kia rốt cuộc như thế nào."
Lý Triệt cũng không hỏi nhiều, chỉ là dời đi tầm mắt tiếp tục nghịch trà.
"Mang danh sách hoa thần lần này ra." Lý Dục miễn cưỡng nói.
Quan viên phía sau run rẩy từ trong tay áo lấy ra một danh sách, "Cửu, Cửu hoàng tử, danh sách đây."
Nha đầu xiêm y hồng đào chặn ngang đoạt lấy đưa cho Lý Dục, trong miệng nói lảm nhảm: "Thật là không có tiền đồ."
Tất cả quan viên ở đó đều nghe được những lời này, nhưng lại đều chỉ có thể kìm nén bực bội mặc cho một nha đầu nhục mạ quan viên triều đình.
Ai kêu nàng là một trong hai nha đầu Cửu hoàng tử thương yêu nhất?
Lý Dục nhận lấy danh sách nhìn vài lần.
Nhi nữ Bạch Hiểu Tuệ của Đề Đóc Lạc Dương.
Nhi nữ Hà Tri Thu của Tri Phủ Lạc Dương.
Nhi nữ Na La Ti Ti của Thủ Phủ Lạc Dương.
Lý Dục duỗi ra ngón tay xẹt qua tên ba người kia, "Ba người này là ‘trọng tâm chính’ của lần này?"
Bên cạnh lập tức có người tiến lên trả lời, "Hồi điện hạ, đúng vậy."
Lý Dục khép lại sổ con ném lên trên bàn, vươn tay kéo thiếu nữ xiêm y màu xanh lá vào lòng, ngón tay xinh đẹp chơi đùa mái tóc đen của thiếu nữ.
Lý Triệt vẫn như cũ tựa như không thấy tiếp tục khẽ uống một ngụm nước trà.
B.ồ.C.ô.n.g.A.n.h.diễ.n.đà.n.lê.q.úy.đô.n
Quan viên sau lưng thấy thế trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ đến, Cửu hoàng tử này quả nhiên như người ta vẫn nói tà mị lại xinh đẹp như vậy, nhưng lại tùy ý làm bậy mà.
* * *
Nhộn nhịp đầu đường, một thiếu nữ tuổi thanh xuân hấp dẫn tầm mắt của đại đa số người.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, trên mặt trái xoan trắng nõn có nụ cười thản nhiên, trong mắt hạnh có lưu quang chuyển động, môi đỏ mọng khẽ cong lên.
Trên gấm màu tím mỏng thêu một đóa hoa sen lớn màu bạc, cổ áo hởi mở lộ ra da thịt trắng noãn trơn mịn của thiếu nữ, đai lưng màu xanh tím thắt eo thon có vẻ không đủ một nắm, mái tóc đen dài của nàng chỉ để vài lọn thả ở trước ngực, còn lại đều bị được búi thành một búi tóc đơn giản lại tinh sảo, giữa tóc cài một trang sức xinh xắn màu xanh tím.
Thật là một cô nương xinh đẹp! Mọi người khen ngợi nghĩ tới, cả người thiếu nữ này rõ ràng là trang phục lưu hành nhất cũng là bình thường nhất hiện nay trong thành Lạc Dương, nhưng thiếu nữ này mặc vào lại có một cỗ ý vị khác, làm cho người ta không dời tầm mắt đi được.
Mặc dù bàn về mỹ thì thiếu nữ này không bì nổi Na La Ti Ti diễm áp toàn phương, nhưng diện mạo nàng cũng là câu hồn khó gặp, vả lại cái loại xinh đẹp đó lại mang theo cảm giác ôn hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái từ trong đáy lòng. Thiếu nữ này là ai ? Cũng là tiểu thư tham gia hội hoa thần sao?
Thiếu nữ áo tím - cũng chính là Lâm Lập Hạ có chút không được tự nhiên nghiêng mặt, nàng cũng biết trang phục này rất lưu hành rồi, đi trên đường cảm thấy cả người có cái gì không đúng.
"Tiểu thư, người đừng sợ…, người ta là thấy tiểu thư quá xinh đẹp thôi." Mạch Tuệ kéo tay của nàng nói.
Lâm Lập Hạ khẽ mỉm cười một cái, nàng dĩ nhiên biết như vậy rất đẹp, nhưng nàng không được tự nhiên chính là chỗ này.
Lúc giả trang thành thiếu niên nàng có thể lớn tiếng cười sảng lảng, mình nghĩ đến cái gì thì làm cái đó. Nhưng khôi phục nữ trang phải thời thời khắc khắc chú ý tới hình tượng của mình, huống chi lối ăn mặc này đưa tới người chú ý nàng nhiều hơn.
Nàng hơi nhíu nhíu mày, nàng rất không quen loại cảm giác này, trước kia nàng thuộc kiểu phụ nưa sắc đẹp trung đẳng thanh tú, bình thường làm chuyện gì cũng không dẫn đến sự chú ý của người khác. Nhàn nhã quen lập tức thay đổi bị người chú ý, loại cảm giác này… Rất kỳ quái.
Nàng thừa nhận từ sau khi ra khỏi Lâm phủ tâm tình của nàng liền kéo dài ngẩng cao lên, cho đến hôm qua mới có chút lắng xuống. Hôm nay Mạch Tuệ dắt nàng muốn đi mua nữ trang, nói gì mà mặt nạ mang nhiều đối mặt nàng không tốt. Nàng không biết Mạch Tuệ là nói thật hay giả, nhưng mà suy nghĩ một chút cũng có chút đạo lý, cho nên mới nghe lời của nàng đi tiệm quần áo.
Sau đó… Thì biến thành cái bộ dáng này.
Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn Trọng Lương một cái, Trọng Lương thấy dáng vẻ khổ não của nàng khẽ cười cười.
Nàng ngăn khóe môi cười khan một tiếng, ơ, ta còn là trò giải trí của ngài à.
Trọng Lương thấy thế không nhịn được quay mặt đi, gương mặt xinh đẹp kia kết hợp với dáng vẻ muốn cười mà không cười được, thật là nói kỳ quái thì có kỳ quái.
Lâm Lập Hạ cũng không nhịn được cười lên, được rồi được rồi, không phải cũng rất tốt, bây giờ nàng là một mỹ nữ, nói không chừng về sau cũng có thể dùng vẻ đẹp này làm vũ khí gì đó.
Nghĩ tới đây Lâm Lập Hạ cười một tiếng, thiệt là, nàng cần gì vì dung mạo mà phiền não, dù sao nàng cũng chỉ thỉnh thoảng khôi phục lại nữ trang, bình thường toàn là giả trang làm nam nhân. Lại nói hôm nay khó được một lần nhìn thấy hội hoa thần, hiện tại thì phải đến nơi nhìn một chút mới đúng.
Nghĩ tới đây nàng xoay người dắt tay Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, chúng ta đi bên kia xem một chút đi."
Hai người ở trong đám người khó khăn lại tâm tình vui thích đi tới, Trọng Lương phía sau cũng là khó được buông lỏng nét mặt.
Cứ để cho họ vui chơi thỏa thích ở hội hoa thần này thôi.
/105
|