Hai tay trắng noãn của Úc nương vươn ra lại thu vào, cuối cùng run rẩy chạm lên dấu vết đó, lúc Vương Gia hoan ái với người khác chưa bao giờ để lại những thứ vết tích này, mà bây giờ lại để lại dấu hôn trên người nữ tử này, chẳng lẽ nữ tử này thật sự khác với những người khác sao?
Trong lòng Úc nương yên lặng làm một quyết định, biểu tình kinh ngạc đau lòng trên mặt vừa rồi hoàn toàn rút lui, khôi phục lại gương mặt bình tĩnh.
Hôm sau.
Khi Lâm Lập Hạ từ trong giấc mộng tỉnh lại thì trong phòng đã là một mảnh sáng ngời, nàng thỏa thích vươn tay chân, cảm giác cả người trần đầy tinh thần, giấc ngủ này thật đúng là thoải mái mà.
Trong lúc bất chợt nàng nhướng mày, hử, ngủ?
Trí nhớ từ từ quay lại, nàng nhớ tối qua mình tham gia buổi tiệc với Lý Triệt, bị hắn trêu chọc mà phải uống một ly rượu, sau đó đi vườn hoa, sau đó bảo nha hoàn mang trà đến, sau đó, sau đó, sau đó...
Lâm Lập Hạ gõ đầu mình một cái, sau đó thì sao nữa?
Đúng lúc này Mạch Tuệ đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Lập Hạ đã tỉnh thì mừng rỡ kêu một tiếng, "Tiểu thư, người đã tỉnh rồi?"
Lâm Lập Hạ day day trán, nhìn Mạch Tuệ hỏi, "Mạch Tuệ, tối qua ta trở về kiểu gì?"
Mạch Tuệ để chậu nước rửa mặt trong tay xuống, đến tủ lấy một bộ y phục cho nàng thay, "Tiểu thư, tối hôm qua là Vương Gia ôm người về."
Lâm Lập Hạ xuống giường đi tới phía nàng, "Ôm ta về? Ta làm sao?"
"Vương Gia nói tiểu thư say rượu rồi." Mạch Tuệ giúp Lâm Lập Hạ mặc y phục vào nói.
Lâm Lập Hạ "À" một tiếng, thì ra là say, khó trách nàng không nhớ rồi cái gì cả, nhưng tối hôm qua nàng cũng chỉ uống một ly rượu nhỏ thôi, rốt cuộc là do tửu lượng nàng quá kém hay là rượu kia quá lợi hại? Hơn nữa bây giờ nàng còn không có triệu chứng nhức đầu sau khi say rượu nữa?
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái lẩm bẩm nói: "Thật là trăm mối vẫn không có cách giải trăm mối vẫn không có cách giải mà."
"Tiểu thư, người đang nói gì vậy?" Mạch Tuệ giúp Lâm Lập Hạ lấy lau mặt khăn ra hỏi.
Lâm Lập Hạ nhậ lấy khăn lau mặt, mơ hồ nói một câu, "Không có gì."
Cửa bị người nhẹ nhàng gõ, tiếp đó giọng nói nhu hoàn của Úc nương vang lên, "Dịch cô nương?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy liếc mắt nhìn ngoài cửa, Úc nương? "Ừ, mời vào."
Úc nương đẩy cửa đi vào, bước những bước thật nhỏ đi về phía Lâm Lập Hạ, mắt nàng khẽ cong lên cười nói, "Hiện tại Dịch cô nương đã tốt lên chưa? Không ngờ tửu lượng của cô nương lại kém như vậy."
Lâm Lập Hạ cũng cười một tiếng, thản nhiên nói, "Đúng là kém vô cùng." Kém đến mứu tất cả trí nhớ về tối hôm đều không có, kém đến mức không bình thường.
Nàng đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, Mạch Tuệ vội vàng đi theo cầm lược lên chuẩn bị chải mái tóc dài cho nàng.
Úc nương thấy thế trong mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa, nàng tiến lên nhẹ nhàng cầm tay Mạch Tuệ nói, "Mạch Tuệ, hôm nay để cho ta thay tiểu thư nhà ngươi chải tóc đi."
Mạch Tuệ hơi nghiêng đầu nhìn Úc nương, ồ?
Ngược lại Lâm Lập Hạ nhìn hai người mơ hồ trong gương đồng mở miệng, "Tốt, vậy thì phiền Úc nương vậy, Mạch Tuệ, ngươi đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn sáng cho ta đi."
Mạch Tuệ khéo léo gật đầu một cái, đưa lược cho Úc nương liền đi ra ngoài, thuận tay khép cửa.
Úc nương sau khi cầm lấy lược thì ngừng một chút liền đưa tay chải mái tóc dài đen bóng của Lâm Lập Hạ, nhẹ nhàng chải một cái lại một cái, "Tóc Dịch cô nương thật đẹp."
Lâm Lập Hạ cười nhạt mà nói: "Đa tạ Úc nương khích lệ."
Về sau hai người cũng không nói gì nữa, tay thon của Úc nương linh hoạt tinh xảo chải mái tóc của nàng, mà Lâm Lập Hạ còn lại yên lặng không nói lời nào.
Lâm Lập Hạ đang chờ. Chờ Úc nương mở miệng trước.
Mấy ngày ở chung này nàng đại khái cũng biết Úc nương là người như thế nào, không phải là nữ nhân của vương gia sao, nhìn thái độ của Vương Gia đối với nàng, đoán chừng cũng là một người được sủng ái. Úc nương thuộc về kiểu nữ tử dịu dàng khéo léo hiểu lòng người, kiểu nữ tử này còn có một đặc điểm, đó chính là thận trọng như kim.
Lâm Lập Hạ nghĩ chắc hôm nay Úc nương là tới tìm mình thị uy rồi, dĩ nhiên, là cái loại thị uy ôn ôn nhu nhu không mang theo một tia ác ý.
"Dịch cô nương."
Ngữ khí Lâm Lập Hạ thoải mái, nàng cuối cùng cũng đã mở miệng, "Ừm."
Nàng ngược lại muốn nghe một chút nữ tử nhu nhu nhược nhược như vậy thị uy kiểu gì.
"Dịch cô nương, ngươi có thể rời khỏi nơi này không?" Úc nương hỏi, khắp khuôn mặt là bình tĩnh.
Nói thật, Lâm Lập Hạ thừa nhận mình có chút không ngờ tới, không ngờ Úc nương này so với tưởng tượng của nàng còn trực tiếp hơn, trong mắt xẹt qua suy nghĩ ác liệt sâu xa, nàng cười khe khẽ một cái nói, "Ta vì sao phải rời khỏi?"
Úc nương nghe vậy ngẩn người, sau đó mở miệng nói, "Dịch cô nương không phải vẫn luôn muốn rời khỏi sao?"
Lâm Lập Hạ vén một lọn tóc trước ngực mình lên, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, "Làm sao ngươi biết ta có muốn rời khỏi đây hay không?"
"À, chuyện này..." Úc nương có chút kinh ngạc nhìn nữ tử sinh ra một tia quyến rũ trước mắt.
Lâm Lập Hạ nhìn vào mắt nàng từng chữ từng câu nói, "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ ta đang lạt mềm buộc chặt sao?"
Úc nương khẽ quay mặt đi, "Cô nương cũng đừng trêu đùa ta, ngươi đối với Vương Gia thật sự giống như lạt mềm buộc chặt sao?"
Vậy thì dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của nàng ấy cũng quá làm cho người ta cảm thấy thất bại rồi.
Lâm Lập Hạ nhún vai một cái, xem ra Úc nương cũng không ngốc, "Hôm nay tại sao Úc nương lại đột nhiên nói với ta như vậy?"
Ánh mắt có chút tịch mịch của Úc nương buông xuống, "Dịch cô nương rất rõ ràng tại sao ta lại muốn nói như vậy."
Lâm Lập Hạ có chút buồn bực, chẳng lẽ bây giờ bọn họ đang chơi tâm ý tương thông sao? Nàng dứt khoát nói thẳn, "Úc nương sợ Vương Gia nhà ngươi có hứng thú với ta?"
Trong mắt Úc nương lóe lên tia chán nản, không chỉ là hứng thú, bây giờ Vương Gia đã động lòng, thế nhưng dĩ nhiên nàng sẽ không nói cho nàng ta biết."Ừ."
"Cho nên ngươi muốn giúp ta rời đi?" Lâm Lập Hạ lại hỏi.
"Ừ." Úc nương lần nữa gật đầu một cái.
"Ta nói," Lâm Lập Hạ đột nhiên nghiêm túc, "Ngươi không sợ Vương Gia nhà ngươi tức giận?"
Úc nương lắc đầu một cái, "Nói không sợ là giả, nhưng Dịch cô nương cũng là nữ tử, nhất định có thể hiểu được cảm thụ của ta."
Trong mắt Lâm Lập Hạ nổi lên tán thưởng, Úc nương này cũng đủ trực tiếp."Như vậy cứ theo ngươi an bài đi."
Nếu người ta đã không sợ nàng còn có gì phải sợ nữa, đợi sau khi nàng đi ra ngoài ai còn tìm đến nàng nữa, mấy tên vương gia và Cửu hoàng tử gì đó đều đi gặp quỷ đi, hai đại phiền toái.
"Được." Úc nương cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống, thật may là cô nương này đối với Vương Gia không có bất kỳ ý niệm gì, thật may.
Úc nương quên, bản tính của nam nhân chính là thứ càng không có được thì càng chấp nhất càng muốn chiếm thành của mình.
* * *
Lâm Lập Hạ chống cằm cau mày nghĩ, Úc nương bảo ngày mai cái tên vương gia gì đó phải đi ra ngoài một chuyến, nàng sẽ an bài xe ngựa cho các nàng, nhưng Trọng Lương còn chưa trở lại mà, chẳng lẽ để cho nàng cùng Mạch Tuệ hai người lên đường?
A a a a a a a.
Lâm Lập Hạ cực kỳ không ưu nhã gãi gãi đầu của mình, phiền chết đi được phiền chết đi được, hay là nói với Úc nương đợi thêm hai ngày nữa.
Nàng đứng dậy mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, lại không cẩn thận đụng phải lồng ngực người đang tiến vào.
Lâm Lập Hạ bị đụng lùi về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên lại mừng rỡ kêu thành tiếng, "Trọng Lương?"
* * *
Mười ngày sau, Tô Châu Giang Nam.
Mùa hè, trời cao quang đãng, bờ hồ xanh nhạt, cành liễu lả lướt, gió nhẹ thổi qua, gây ra những làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, thoáng chốc chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ.
Bé gái mặc y phục màu xanh buộc hai búi tóc trên đầu núp ở phía sau cây liễu len lén nhìn nam tử dưới cái cây lớn cạnh hồ, mắt to tròn y hệ quả nho đen thỉnh thoảng chớp mắt có vẻ hết sức đáng yêu.
"Tiêm Tiêm, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" Sau lưng đột nhiên hiện ra một bé trai mặc xiêm y màu xanh vỗ bả vai của bé hỏi.
Bé gái tên là Tiên Tiêm bị giật mình nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngâm chặt miệng im lặng không dám lên tiếng, bé nhỏ giọng đánh bé trai một cái, "Tiểu Dương thối, ngươi muốn hù chết ta hả."
Tiểu Dương nhe nhe răng, "Đau chết ta nha đầu thối, ai bảo ngươi một mình lén lút trốn ở đây không biết làm chuyện gì."
Tiêm Tiêm nghe vậy cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Ta đâu có lén lén lút lút."
"Không có?" Tiểu Dương cười gian một tiếng, lên giọng hô, "Thật sự không có… ưmh"
Giọng nói của Tiểu Dương biến mất trong lòng bàn tay,
"Tiểu Dương, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết hả! Ai cho ngươi lớn tiếng như vậy!" Tiêm Tiêm khiển trách.
Tiểu Dương kéo xuống bàn tay che ngoài miệng mình, hả hê nói, "Ngươi cho rằng ta không biết sao, ngươi không phải đang nhìn lén vị công tử bên kia sao."
Bé gái Tiêm Tiêm nâng mặt lên muốn nguỵ biện, "Ta... ta, ta"
"Ta cái gì mà ta." Tiểu Dương khoát tay, "Không phải là ca ca áo trắng kia bộ dạng xinh đẹp sao, ta cũng muốn nói chuyện cùng với huynh ấy."
Tiêm Tiêm lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy cánh tay Tiểu Dạng, "Sao? Thật sao? Vậy chúng ta cùng đi có được hay không?"
Bên trong đôi mắt to tròn tràn đầy mong đợi bập bùng.
Tiểu Dương hào sảng gật đầu một cái, "Đi thôi, chúng ta cùng đi."
Mạc Tử Huyền buồn cười nhìn hai đứa bé trước mắt, ôn hòa mở miệng, "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Hắn đã sớm phát hiện bên kia có một bé gái y phục xanh lá núp ở phía sau cái cây nhìn hắn, hắn còn nghĩ đứa bé này thật đúng là nhút nhát ngại ngùng, vậy mà chỉ chớp mắt đã tới thêm một bé nam mang theo bé cùng nhau vọt tới trước mặt của hắn, nhưng cũng chỉ khẩn trương nhìn hắn không nói lời nào.
Tiểu Dương nhìn Tiêm Tiêm một chút, cuối cùng lấy dũng khí lắp ba lắp bắp nói một câu, "Không có, không có việc gì! Chúng ta, chúng ta chẳng qua là cảm thấy đại ca ca rất xinh đẹp, cho nên, cho nên, "
"Cho nên chúng ta muốn làm quen với đại ca ca!" Tiêm Tiêm cơ trí nói tiếp.
Mạc Tử Huyền bật cười, xinh đẹp? Hình dung này làm hắn nhớ tới một người .
Hắn cúi người xuống xoa đầu hai bé, trong mắt phượng cười rất đỗi ngọt ngào, "Được."
Chờ Mạc Tử Huyền cùng với Tiêm Tiêm và tiểu Dương chơi đùa xong thì đã gần hoàng hôn, dưới sắc trời chiều tất cả đều được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp, Mạc Tử Huyền chào tạm biệt với Tiêm Tiêm Tiêm và tiểu Dương xong liền chuẩn bị đứng dậy đi trở về nhà trọ.
Hắn hôm nay cũng chỉ là tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút, vậy mà thấy được một hồ sen liền sinh lòng thích ý, dựa vào đại thụ, mặt đón gió nhẹ ngồi trong bóng râm, không ngờ gặp phải hai gia hỏa thú vị.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Tử Huyền hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, làm người bên đường nhìn thấy cơ hồ muốn rớt tròng mắt.
Lúc này tại khúc quanh lại truyền ra đối thoại.
"Trọng Lương, đêm nay chúng ta nghỉ ở khách điếm nào?" Một giọng nói thanh thúy hỏi.
"Tiểu thư, chúng ta đến chỗ kia đi!" Thiếu nữ mềm mại lập tức tiếp lời.
"Tùy đi." Lần này là giọng nam trầm ổn kết thúc.
Mạc Tử Huyền nghe được giọng nói này hơi quen thuộc thì trong lòng không khỏi run lên, chẳng lẽ...
Hắn bước nhanh về phía trước, sau khi nhìn thấy người đang đi tới thì môi mỏng của hắn cong lên thành một độ cong duyên dáng, mắt phượng màu trà khẽ nheo lại, giọng điệu nho nhã vững vàng thường ngày khó có được một tia phập phồng.
"Giản Chi, thật là khéo."
Trong lòng Úc nương yên lặng làm một quyết định, biểu tình kinh ngạc đau lòng trên mặt vừa rồi hoàn toàn rút lui, khôi phục lại gương mặt bình tĩnh.
Hôm sau.
Khi Lâm Lập Hạ từ trong giấc mộng tỉnh lại thì trong phòng đã là một mảnh sáng ngời, nàng thỏa thích vươn tay chân, cảm giác cả người trần đầy tinh thần, giấc ngủ này thật đúng là thoải mái mà.
Trong lúc bất chợt nàng nhướng mày, hử, ngủ?
Trí nhớ từ từ quay lại, nàng nhớ tối qua mình tham gia buổi tiệc với Lý Triệt, bị hắn trêu chọc mà phải uống một ly rượu, sau đó đi vườn hoa, sau đó bảo nha hoàn mang trà đến, sau đó, sau đó, sau đó...
Lâm Lập Hạ gõ đầu mình một cái, sau đó thì sao nữa?
Đúng lúc này Mạch Tuệ đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Lập Hạ đã tỉnh thì mừng rỡ kêu một tiếng, "Tiểu thư, người đã tỉnh rồi?"
Lâm Lập Hạ day day trán, nhìn Mạch Tuệ hỏi, "Mạch Tuệ, tối qua ta trở về kiểu gì?"
Mạch Tuệ để chậu nước rửa mặt trong tay xuống, đến tủ lấy một bộ y phục cho nàng thay, "Tiểu thư, tối hôm qua là Vương Gia ôm người về."
Lâm Lập Hạ xuống giường đi tới phía nàng, "Ôm ta về? Ta làm sao?"
"Vương Gia nói tiểu thư say rượu rồi." Mạch Tuệ giúp Lâm Lập Hạ mặc y phục vào nói.
Lâm Lập Hạ "À" một tiếng, thì ra là say, khó trách nàng không nhớ rồi cái gì cả, nhưng tối hôm qua nàng cũng chỉ uống một ly rượu nhỏ thôi, rốt cuộc là do tửu lượng nàng quá kém hay là rượu kia quá lợi hại? Hơn nữa bây giờ nàng còn không có triệu chứng nhức đầu sau khi say rượu nữa?
Lâm Lập Hạ lắc đầu một cái lẩm bẩm nói: "Thật là trăm mối vẫn không có cách giải trăm mối vẫn không có cách giải mà."
"Tiểu thư, người đang nói gì vậy?" Mạch Tuệ giúp Lâm Lập Hạ lấy lau mặt khăn ra hỏi.
Lâm Lập Hạ nhậ lấy khăn lau mặt, mơ hồ nói một câu, "Không có gì."
Cửa bị người nhẹ nhàng gõ, tiếp đó giọng nói nhu hoàn của Úc nương vang lên, "Dịch cô nương?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy liếc mắt nhìn ngoài cửa, Úc nương? "Ừ, mời vào."
Úc nương đẩy cửa đi vào, bước những bước thật nhỏ đi về phía Lâm Lập Hạ, mắt nàng khẽ cong lên cười nói, "Hiện tại Dịch cô nương đã tốt lên chưa? Không ngờ tửu lượng của cô nương lại kém như vậy."
Lâm Lập Hạ cũng cười một tiếng, thản nhiên nói, "Đúng là kém vô cùng." Kém đến mứu tất cả trí nhớ về tối hôm đều không có, kém đến mức không bình thường.
Nàng đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, Mạch Tuệ vội vàng đi theo cầm lược lên chuẩn bị chải mái tóc dài cho nàng.
Úc nương thấy thế trong mắt thoáng qua suy nghĩ sâu xa, nàng tiến lên nhẹ nhàng cầm tay Mạch Tuệ nói, "Mạch Tuệ, hôm nay để cho ta thay tiểu thư nhà ngươi chải tóc đi."
Mạch Tuệ hơi nghiêng đầu nhìn Úc nương, ồ?
Ngược lại Lâm Lập Hạ nhìn hai người mơ hồ trong gương đồng mở miệng, "Tốt, vậy thì phiền Úc nương vậy, Mạch Tuệ, ngươi đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn sáng cho ta đi."
Mạch Tuệ khéo léo gật đầu một cái, đưa lược cho Úc nương liền đi ra ngoài, thuận tay khép cửa.
Úc nương sau khi cầm lấy lược thì ngừng một chút liền đưa tay chải mái tóc dài đen bóng của Lâm Lập Hạ, nhẹ nhàng chải một cái lại một cái, "Tóc Dịch cô nương thật đẹp."
Lâm Lập Hạ cười nhạt mà nói: "Đa tạ Úc nương khích lệ."
Về sau hai người cũng không nói gì nữa, tay thon của Úc nương linh hoạt tinh xảo chải mái tóc của nàng, mà Lâm Lập Hạ còn lại yên lặng không nói lời nào.
Lâm Lập Hạ đang chờ. Chờ Úc nương mở miệng trước.
Mấy ngày ở chung này nàng đại khái cũng biết Úc nương là người như thế nào, không phải là nữ nhân của vương gia sao, nhìn thái độ của Vương Gia đối với nàng, đoán chừng cũng là một người được sủng ái. Úc nương thuộc về kiểu nữ tử dịu dàng khéo léo hiểu lòng người, kiểu nữ tử này còn có một đặc điểm, đó chính là thận trọng như kim.
Lâm Lập Hạ nghĩ chắc hôm nay Úc nương là tới tìm mình thị uy rồi, dĩ nhiên, là cái loại thị uy ôn ôn nhu nhu không mang theo một tia ác ý.
"Dịch cô nương."
Ngữ khí Lâm Lập Hạ thoải mái, nàng cuối cùng cũng đã mở miệng, "Ừm."
Nàng ngược lại muốn nghe một chút nữ tử nhu nhu nhược nhược như vậy thị uy kiểu gì.
"Dịch cô nương, ngươi có thể rời khỏi nơi này không?" Úc nương hỏi, khắp khuôn mặt là bình tĩnh.
Nói thật, Lâm Lập Hạ thừa nhận mình có chút không ngờ tới, không ngờ Úc nương này so với tưởng tượng của nàng còn trực tiếp hơn, trong mắt xẹt qua suy nghĩ ác liệt sâu xa, nàng cười khe khẽ một cái nói, "Ta vì sao phải rời khỏi?"
Úc nương nghe vậy ngẩn người, sau đó mở miệng nói, "Dịch cô nương không phải vẫn luôn muốn rời khỏi sao?"
Lâm Lập Hạ vén một lọn tóc trước ngực mình lên, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, "Làm sao ngươi biết ta có muốn rời khỏi đây hay không?"
"À, chuyện này..." Úc nương có chút kinh ngạc nhìn nữ tử sinh ra một tia quyến rũ trước mắt.
Lâm Lập Hạ nhìn vào mắt nàng từng chữ từng câu nói, "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ ta đang lạt mềm buộc chặt sao?"
Úc nương khẽ quay mặt đi, "Cô nương cũng đừng trêu đùa ta, ngươi đối với Vương Gia thật sự giống như lạt mềm buộc chặt sao?"
Vậy thì dáng vẻ lạt mềm buộc chặt của nàng ấy cũng quá làm cho người ta cảm thấy thất bại rồi.
Lâm Lập Hạ nhún vai một cái, xem ra Úc nương cũng không ngốc, "Hôm nay tại sao Úc nương lại đột nhiên nói với ta như vậy?"
Ánh mắt có chút tịch mịch của Úc nương buông xuống, "Dịch cô nương rất rõ ràng tại sao ta lại muốn nói như vậy."
Lâm Lập Hạ có chút buồn bực, chẳng lẽ bây giờ bọn họ đang chơi tâm ý tương thông sao? Nàng dứt khoát nói thẳn, "Úc nương sợ Vương Gia nhà ngươi có hứng thú với ta?"
Trong mắt Úc nương lóe lên tia chán nản, không chỉ là hứng thú, bây giờ Vương Gia đã động lòng, thế nhưng dĩ nhiên nàng sẽ không nói cho nàng ta biết."Ừ."
"Cho nên ngươi muốn giúp ta rời đi?" Lâm Lập Hạ lại hỏi.
"Ừ." Úc nương lần nữa gật đầu một cái.
"Ta nói," Lâm Lập Hạ đột nhiên nghiêm túc, "Ngươi không sợ Vương Gia nhà ngươi tức giận?"
Úc nương lắc đầu một cái, "Nói không sợ là giả, nhưng Dịch cô nương cũng là nữ tử, nhất định có thể hiểu được cảm thụ của ta."
Trong mắt Lâm Lập Hạ nổi lên tán thưởng, Úc nương này cũng đủ trực tiếp."Như vậy cứ theo ngươi an bài đi."
Nếu người ta đã không sợ nàng còn có gì phải sợ nữa, đợi sau khi nàng đi ra ngoài ai còn tìm đến nàng nữa, mấy tên vương gia và Cửu hoàng tử gì đó đều đi gặp quỷ đi, hai đại phiền toái.
"Được." Úc nương cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống, thật may là cô nương này đối với Vương Gia không có bất kỳ ý niệm gì, thật may.
Úc nương quên, bản tính của nam nhân chính là thứ càng không có được thì càng chấp nhất càng muốn chiếm thành của mình.
* * *
Lâm Lập Hạ chống cằm cau mày nghĩ, Úc nương bảo ngày mai cái tên vương gia gì đó phải đi ra ngoài một chuyến, nàng sẽ an bài xe ngựa cho các nàng, nhưng Trọng Lương còn chưa trở lại mà, chẳng lẽ để cho nàng cùng Mạch Tuệ hai người lên đường?
A a a a a a a.
Lâm Lập Hạ cực kỳ không ưu nhã gãi gãi đầu của mình, phiền chết đi được phiền chết đi được, hay là nói với Úc nương đợi thêm hai ngày nữa.
Nàng đứng dậy mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, lại không cẩn thận đụng phải lồng ngực người đang tiến vào.
Lâm Lập Hạ bị đụng lùi về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên lại mừng rỡ kêu thành tiếng, "Trọng Lương?"
* * *
Mười ngày sau, Tô Châu Giang Nam.
Mùa hè, trời cao quang đãng, bờ hồ xanh nhạt, cành liễu lả lướt, gió nhẹ thổi qua, gây ra những làn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, thoáng chốc chiếu rọi cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ.
Bé gái mặc y phục màu xanh buộc hai búi tóc trên đầu núp ở phía sau cây liễu len lén nhìn nam tử dưới cái cây lớn cạnh hồ, mắt to tròn y hệ quả nho đen thỉnh thoảng chớp mắt có vẻ hết sức đáng yêu.
"Tiêm Tiêm, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" Sau lưng đột nhiên hiện ra một bé trai mặc xiêm y màu xanh vỗ bả vai của bé hỏi.
Bé gái tên là Tiên Tiêm bị giật mình nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngâm chặt miệng im lặng không dám lên tiếng, bé nhỏ giọng đánh bé trai một cái, "Tiểu Dương thối, ngươi muốn hù chết ta hả."
Tiểu Dương nhe nhe răng, "Đau chết ta nha đầu thối, ai bảo ngươi một mình lén lút trốn ở đây không biết làm chuyện gì."
Tiêm Tiêm nghe vậy cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Ta đâu có lén lén lút lút."
"Không có?" Tiểu Dương cười gian một tiếng, lên giọng hô, "Thật sự không có… ưmh"
Giọng nói của Tiểu Dương biến mất trong lòng bàn tay,
"Tiểu Dương, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết hả! Ai cho ngươi lớn tiếng như vậy!" Tiêm Tiêm khiển trách.
Tiểu Dương kéo xuống bàn tay che ngoài miệng mình, hả hê nói, "Ngươi cho rằng ta không biết sao, ngươi không phải đang nhìn lén vị công tử bên kia sao."
Bé gái Tiêm Tiêm nâng mặt lên muốn nguỵ biện, "Ta... ta, ta"
"Ta cái gì mà ta." Tiểu Dương khoát tay, "Không phải là ca ca áo trắng kia bộ dạng xinh đẹp sao, ta cũng muốn nói chuyện cùng với huynh ấy."
Tiêm Tiêm lập tức thay đổi sắc mặt, ôm lấy cánh tay Tiểu Dạng, "Sao? Thật sao? Vậy chúng ta cùng đi có được hay không?"
Bên trong đôi mắt to tròn tràn đầy mong đợi bập bùng.
Tiểu Dương hào sảng gật đầu một cái, "Đi thôi, chúng ta cùng đi."
Mạc Tử Huyền buồn cười nhìn hai đứa bé trước mắt, ôn hòa mở miệng, "Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
Hắn đã sớm phát hiện bên kia có một bé gái y phục xanh lá núp ở phía sau cái cây nhìn hắn, hắn còn nghĩ đứa bé này thật đúng là nhút nhát ngại ngùng, vậy mà chỉ chớp mắt đã tới thêm một bé nam mang theo bé cùng nhau vọt tới trước mặt của hắn, nhưng cũng chỉ khẩn trương nhìn hắn không nói lời nào.
Tiểu Dương nhìn Tiêm Tiêm một chút, cuối cùng lấy dũng khí lắp ba lắp bắp nói một câu, "Không có, không có việc gì! Chúng ta, chúng ta chẳng qua là cảm thấy đại ca ca rất xinh đẹp, cho nên, cho nên, "
"Cho nên chúng ta muốn làm quen với đại ca ca!" Tiêm Tiêm cơ trí nói tiếp.
Mạc Tử Huyền bật cười, xinh đẹp? Hình dung này làm hắn nhớ tới một người .
Hắn cúi người xuống xoa đầu hai bé, trong mắt phượng cười rất đỗi ngọt ngào, "Được."
Chờ Mạc Tử Huyền cùng với Tiêm Tiêm và tiểu Dương chơi đùa xong thì đã gần hoàng hôn, dưới sắc trời chiều tất cả đều được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp, Mạc Tử Huyền chào tạm biệt với Tiêm Tiêm Tiêm và tiểu Dương xong liền chuẩn bị đứng dậy đi trở về nhà trọ.
Hắn hôm nay cũng chỉ là tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút, vậy mà thấy được một hồ sen liền sinh lòng thích ý, dựa vào đại thụ, mặt đón gió nhẹ ngồi trong bóng râm, không ngờ gặp phải hai gia hỏa thú vị.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Tử Huyền hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, làm người bên đường nhìn thấy cơ hồ muốn rớt tròng mắt.
Lúc này tại khúc quanh lại truyền ra đối thoại.
"Trọng Lương, đêm nay chúng ta nghỉ ở khách điếm nào?" Một giọng nói thanh thúy hỏi.
"Tiểu thư, chúng ta đến chỗ kia đi!" Thiếu nữ mềm mại lập tức tiếp lời.
"Tùy đi." Lần này là giọng nam trầm ổn kết thúc.
Mạc Tử Huyền nghe được giọng nói này hơi quen thuộc thì trong lòng không khỏi run lên, chẳng lẽ...
Hắn bước nhanh về phía trước, sau khi nhìn thấy người đang đi tới thì môi mỏng của hắn cong lên thành một độ cong duyên dáng, mắt phượng màu trà khẽ nheo lại, giọng điệu nho nhã vững vàng thường ngày khó có được một tia phập phồng.
"Giản Chi, thật là khéo."
/105
|