Chương 175: Kỹ năng làm nũng của nhà nào là tốt nhất
“Hỏng bét, bị bầm rồi” Tô Kim Thư cau mày.
Nghe nói trước kia Lệ Hữu Tuấn đã từng đi bộ độ ¡ vậy trên người anh cũng không có chút mỡ thừa nào.
Thân hình anh rất nhanh nhẹn, những cú va chạm thông thường không thể làm anh bị thương được.
Là một nụ hôn rất cuồng nhiệt rơi xuống Nhiệt độ ngày càng nóng lên rồi.
Hai tiếng sau.
Cả người Tô Kim Thư gần như bị treo trên thành bồn tắm. Toàn thân cô ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay là nước trong bồn tắm Cô không còn một chút sức lực nào nữa.
Vào lúc này cô chỉ có thể để mặc cho Lệ Hữu Tuấn đỡ đầu gối của cô và giúp cô bôi thuốc.
“Tôi từ chối” Tô Kim Thư yếu ớt lên tiếng.
“Từ chối không có hiệu quả.”
Vừa nấy Lệ Hữu Tuấn đã ăn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài. Lúc này tâm trạng của anh thật sự vô cùng tốt Tô Kim Thư buồn khổ cắn môi. Cô nhìn Lệ Hữu Tuấn đang nghiêm túc bôi thuốc cho mình lẩm bẩm: “Thật là độc tài và ngang ngược!”
Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn hơi nhếch lên: ” Được, vậy anh sẽ nghe xem em muốn nói gì.”
Gương mặt của Tô Kim Thư đỏ bừng mắc cỡ: “Sau này… Có thể đừng ở chỗ này…”
Ở chỗ này làm mấy cái chuyện không thể nói ra Sau khi Lệ Hữu Tuấn giúp cô bôi một loại thuốc tốt, anh dùng băng chống thấm nước để băng lại vết thương cho cô.
“Hồi nấy lúc anh vừa vào cũng không định tắm chung với em đâu, anh chỉ muốn giúp em bôi lại thuốc mà thôi.”
“Gì chứ?”
Vừa nghe đến đó, Tô Kim Thư đã trợn to hai mắt.
“Là tại em hiểu lầm thôi, nếu không thì e rằng sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này đâu”
Lệ Hữu Tuấn khuyu gối và chống hai tay lên thành bồn tầm, anh nói bằng vẻ cao ngạo và ngang tàng: “Bởi vậy hồi nấy anh hiểu là em đang mời gọi anh đó.”
“Gì chứ? Tôi mời gọi anh sao?” Thiếu chút nữa là Tô Kim Thư cười vào bản mặt của anh rồi.
Cô sống đến chừng này tuổi và đã gặp qua không ít kẻ mặt dày vô liêm sỉ. Nhưng thật sự đây là lần đầu tiên cô gặp phải thể loại không biết xấu hổ, ăn may mà còn thích vỗ ngực khoe mẽ như thế này.
Ngay khi cô tức giận đến mức không thể kiềm chế được bản thân, Lệ Hữu Tuấn đã vớt cô ra khỏi mặt nước.
Vốn dĩ Tô Kim Thư muốn vùng vẫy chống cự, nhưng mà vào lúc này, người bị anh ức hiếp thậm chí còn không đủ sức mà nhấc ngón tay lên.
Lệ Hữu Tuấn quấn khăn tắm cho cô và bế cô đặt lên giường.
Cơ thể vừa chạm đến giường, Tô Kim Thư đã “vèo” xuống nằm lăn như một con cá, chui tọt vào trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt †o tròn và trong veo.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu hôn “chụt” một cái vào môi cô: “Anh còn có một số việc phải xử lý, em ngoan ngoãn ngủ trước đi nhé.”
Bởi vì bây giờ thật sự mệt đến lả người, cho nên Tô Kim Thư ngủ rất sâu.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy là đã phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình cô.
Cuối cùng Lệ Hữu Tuấn không hề qua ngủ, cô cũng không biết anh đã rời đi lúc nào nữa. Cô chỉ biết là eo của mình rất đau.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi xuống lầu.
Vú nuôi vừa nhìn thấy cô là đã xoay người đi vào trong phòng bếp bưng bữa ăn sáng ra ngoài:”Thưa mợ chủ, sáng nay sau khi cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đến nhà trẻ thì qua công ty trước rồi. Cậu chủ dặn tôi nói lại với mợ chủ.”
Giáo sư nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của cô không được tốt lắm, nên bảo cô về nghỉ ngơi trước đi.
Tô Kim Thư cũng không khách sáo, cô định đi mua một ít đồ ăn ở cổng trường rồi về ký túc xá nãm nghỉ một lúc.
Vừa đi qua cái đình nhỏ bên cạnh hồ nước phía sau trường học, cô nhìn thấy một bóng người chạy vụt vào trong, sau đó năm nhoài lên bàn đá khóc nức nở: “Hu hu hu, tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Hình như cô gái đó đang khóc lóc rất đau khổ, toàn thân run rẩy, bàn tay co lại thành nắm đấm đang đấm liên tục không ngừng lên bàn đá.
Sau khi khóc lóc được chừng hai phút, bỗng nhiên cô gái ấy cảm thấy như có người nào đó chạm vào vai của mình.
“Liễu Minh Hoa, là cô hả?
Tô Kim Thư vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng người đang nằm khóc ở đây lại là Liễu Minh Hoa.
Liễu Minh Hoa nhào vào vòng tay của Tô Kim Thư, chỉ cảm thấy lồng ngực của cô rất ấm áp: “Kim Thư à, chẳng lẽ tôi thật sự đang mơ mộng hão huyền à, tôi là con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Có phải tôi không nên thích bác sĩ Nhan không?”
Liễu Minh Hoa thật sự thích Nhan Thế Khải sao?
Tô Kim Thư cúi đầu nhìn cô ta: “Cô và Nhan Thế Khải… Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Liễu Minh Hoa nghẹn ngào buông cô ra, cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: “Thật ra tôi luôn biết là bác sĩ Nhan thích cô, cho nên tôi luôn đè nén tình cảm của mình dành cho anh ấy ở trong lòng. Sau này khi cô rời khỏi bệnh viện trung tâm rồi, tôi cảm thấy tôi có thể tỏ tình với bác sĩ Nhan, cho nên hôm qua…Nhưng mà anh ấy đã từ chối tôi rồi. Anh ấy nói chỉ xem tôi là em gái thôi, còn bảo tôi đừng hiểu lầm nữa”
Càng nói Liễu Minh Hoa càng đau lòng, hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã: “Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà anh ấy cúp máy không nghe điện thoại của tôi Sau đó anh ấy gửi cho tôi một tin nhản nói là tôi hãy công tác cho tốt và đừng nghĩ ngợi quá nhiều”
Đầu óc Tô Kim Thư trở nên tối tăm thâm nghĩ: “Điều này đúng là có hơi giống phong cách làm việc của Nhan Thế Khải”
“Kim Thư à, tôi nghĩ thông suốt rồi. Tôi sẽ không thích anh ấy nữa. Tôi sẽ chỉ xem anh ấy là một người bạn bình thường như trước đây thôi. Làm một người bạn đồng nghiệp bình thường là được rồi. Kim Thư à, bây giờ.
bác sĩ Nhan không chịu nghe điện thoại của tôi. Cô có thể giúp tôi hẹn anh ấy ra, được không? Thật ra tôi biết bác sĩ Nhan luôn muốn gặp cô, anh ấy còn nhờ tôi nói giúp với cô và khuyên cô chịu gặp anh ấy một lần Lúc đó là vì tôi ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân nên luôn không tìm cơ hội để nói với cô chuyện này.”
Tô Kim Thư đưa mắt nhìn cô ta: “Cô nói đàn anh muốn gặp tôi sao?”
Liễu Minh Hoa vội vàng gật đầu: “Kim Thư à, cô giúp tôi có được không? Gặp được anh ấy rồi thì tôi sẽ nói rõ ràng với anh ô hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác với anh ấy nữa”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang đầm đìa nước mắt của Liễu Minh Hoa, Tô Kim Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ gọi điện cho đàn anh sau, nhưng tôi không thể đảm bảo là anh ấy có chịu ra gặp hay không. Vả lại điều quan trọng nhất là tôi gặp anh ấy, chứ không hề liên quan gì cô. Cô và anh ấy phải tự giải quyết vấn đề giữa hai người, tôi chẳng mong dính líu gì đến chuyện của hai người đâu”
/1107
|