Editor: ChieuNinh
Sở Chước ôm yêu thú màu đen, ngồi đối mặt với con đường tối om.
A Chiếu là đứa không an phận, vẫn luôn thăm dò nhìn vào bên trong, có thể là hai người bên trong vẫn chưa phòng bị một tiểu yêu thú cấp thấp, đối với tầm mắt lơ đễnh của nó, cũng làm cho bọn họ vừa vặn thấy hành vi của A Chiếu.
Lúc này hai người đã điều tức xong, thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất, để nhận truyền thừa tiểu bí cảnh.
Hai sư huynh đệ thảo luận một phen, cuối cùng do Võ Thịnh một mình đi đến nơi truyền thừa, Chiêm Hòa Trạch ở bên ngoài khẩn trương chờ.
Thời gian chờ có chút lâu, lâu đến mức A Chiếu thấy không thú vị rụt đầu về, sau đó bị một bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ về nhúm lông trắng xinh đẹp trên trán nó. Nó lấy cái đuôi lắc lắc tay kia, lại cuộn đến trong lòng nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, không có chút hứng thú nào đối với truyền thừa tiểu bí cảnh này.
Tuy rằng nó không hiểu biết truyền thừa ở đây là cái gì, nhưng tiểu bí cảnh này trừ bỏ cỏ biến hóa và linh tuyền ra, thì linh thảo yêu thú khác cũng chỉ như vậy. Có lẽ truyền thừa ở đây ngay cả Địa cấp cũng không đạt được, càng không cần phải nói truyền thừa Thiên cấp viễn cổ đại năng trong truyền thuyết.
Cho nên đại gia nó đối với lựa chọn của Sở Chước cũng một mắt nhắm một mắt mở, Sở Chước không có được, nó cũng không đáng tiếc.
Sở Chước thần sắc nhu hòa, khóe môi nhếch lên mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng mà chải vuốt bộ lông trên người yêu thú.
Chiêm Hòa Trạch đi tới, vừa vặn bắt gặp bộ dạng tiểu cô nương ôm con yêu thú nhỏ mỉm cười, tươi cười rất nhạt, cũng rất ấm lòng, làm cho người ta cảm thấy được nàng nhất định là cô nương tốt.
Hiện tại Chiêm Hòa Trạch cũng hiểu được nàng quả thật là cô nương tốt.
Tuy rằng có lẽ có chút ngốc, nhưng loại ngốc này cũng là ngây thơ đơn thuần không có lõi đời từng trải qua nhiều chuyện, phá lệ tốt đẹp. Có lẽ đợi qua vài thập niên nữa, khi cô nương này trải qua rất nhiều chuyện, nếu có thể may mắn sống sót mà nói, nàng cũng sẽ biến thành tu luyện giả cay nghiệt tàn khốc.
Sở Chước phát hiện Chiêm Hòa Trạch đi qua thì vội vàng đứng dậy: Chiêm tiền bối.
Chiêm Hòa Trạch mỉm cười với nàng, ý bảo nàng đừng khẩn trương như vậy, rồi mới nói: Ta nhớ rõ Sở tộc trưởng từng nói, Sở cô nương là con cháu chính mạch ngũ phòng Sở gia... Đúng rồi, phụ thân ngươi là Sở Nguyên Thương, ta từng có vài lần duyên phận với hắn.
Sở Chước bị lời này hấp dẫn, tò mò trừng mắt to nhìn hắn, hỏi: Thật sự? Cha ta... ông là người thế nào?
Chiêm Hòa Trạch kinh ngạc nói: Ngươi không biết?
Sở Chước khổ sở cúi đầu: Từ nhỏ ta lớn lên chỉ có một mình... hiện tại ngũ phòng chỉ còn một mình ta, những người khác cũng không nói qua chuyện của trưởng bối...
Nghe nói như thế, Chiêm Hòa Trạch đầu tiên là đồng tình nàng, về sau nghĩ đến cái gì, thì có chút cứng ngắc.
Chiêm tiền bối?
Chiêm Hòa Trạch xấu hổ sờ sờ cái mũi, nói: Kỳ thực ta đối với phụ thân ngươi ấn tượng không nhiều lắm, nhớ rõ hắn là một võ giả cực kì xuất sắc, vũ khí là một cây Ngân thương dài, hắn từng nói trường thương đâm người có vẻ thích... Ực, hắn quả thật từng nói như vậy.
Sở Chước: ... ...
Ngay tại khi Sở Chước đang nghĩ có nên theo kế hoạch mà hỏi thăm nhiều hơn một chút chuyện bưu hãn của cha tiện nghi (cha hờ) từng làm hay không, thì đột nhiên toàn bộ bí cảnh đều rung động.
Trên mặt Chiêm Hòa Trạch lộ ra ý mừng: Là Võ sư huynh, hắn nhận được truyền thừa ...
Lời còn chưa nói xong, hai người chỉ cảm thấy thân thể bị một lực hút cực lớn cuốn lên, quăng vào trong một vòng xoáy bỗng dưng xuất hiện, căn bản không cho người ta phản kháng.
Tõm! Tõm! Tõm!
Ba người trước sau bị hang động sau thác nước đẩy ra, rơi vào trong đầm nước, lại bị thác nước ở phía trên đổ xuống nện đến tối mặt quay vòng.
Sở Chước trồi lên mặt nước, phun nước trong miệng ra, vén mở tóc tai cản trở tầm mắt, chỉ thấy hai người Chiêm Hòa Trạch, Võ Thịnh cũng xuất hiện từ trong nước, bơi lên bờ.
Sở Chước là người cuối cùng lên bờ, lúc này y phục ướt sũng, dính ở trên người, dán chặt vào thân hình thiếu nữ mảnh khảnh. Tuy rằng vừa mới trưởng thành, nhìn cũng không có đường cong gì mà nhìn, nhưng mà hai người Chiêm Hòa Trạch vẫn là lễ phép xoay người.
Linh lực chạy một lần, y phục trên người rất nhanh đã khô ráo.
A Chiếu từ trong túi linh thú bước ra, nhảy vài cái thì đã đến trên vai Sở Chước, nhìn hai người Chiêm Hòa Trạch đưa lưng
Sở Chước ôm yêu thú màu đen, ngồi đối mặt với con đường tối om.
A Chiếu là đứa không an phận, vẫn luôn thăm dò nhìn vào bên trong, có thể là hai người bên trong vẫn chưa phòng bị một tiểu yêu thú cấp thấp, đối với tầm mắt lơ đễnh của nó, cũng làm cho bọn họ vừa vặn thấy hành vi của A Chiếu.
Lúc này hai người đã điều tức xong, thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất, để nhận truyền thừa tiểu bí cảnh.
Hai sư huynh đệ thảo luận một phen, cuối cùng do Võ Thịnh một mình đi đến nơi truyền thừa, Chiêm Hòa Trạch ở bên ngoài khẩn trương chờ.
Thời gian chờ có chút lâu, lâu đến mức A Chiếu thấy không thú vị rụt đầu về, sau đó bị một bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ về nhúm lông trắng xinh đẹp trên trán nó. Nó lấy cái đuôi lắc lắc tay kia, lại cuộn đến trong lòng nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, không có chút hứng thú nào đối với truyền thừa tiểu bí cảnh này.
Tuy rằng nó không hiểu biết truyền thừa ở đây là cái gì, nhưng tiểu bí cảnh này trừ bỏ cỏ biến hóa và linh tuyền ra, thì linh thảo yêu thú khác cũng chỉ như vậy. Có lẽ truyền thừa ở đây ngay cả Địa cấp cũng không đạt được, càng không cần phải nói truyền thừa Thiên cấp viễn cổ đại năng trong truyền thuyết.
Cho nên đại gia nó đối với lựa chọn của Sở Chước cũng một mắt nhắm một mắt mở, Sở Chước không có được, nó cũng không đáng tiếc.
Sở Chước thần sắc nhu hòa, khóe môi nhếch lên mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng mà chải vuốt bộ lông trên người yêu thú.
Chiêm Hòa Trạch đi tới, vừa vặn bắt gặp bộ dạng tiểu cô nương ôm con yêu thú nhỏ mỉm cười, tươi cười rất nhạt, cũng rất ấm lòng, làm cho người ta cảm thấy được nàng nhất định là cô nương tốt.
Hiện tại Chiêm Hòa Trạch cũng hiểu được nàng quả thật là cô nương tốt.
Tuy rằng có lẽ có chút ngốc, nhưng loại ngốc này cũng là ngây thơ đơn thuần không có lõi đời từng trải qua nhiều chuyện, phá lệ tốt đẹp. Có lẽ đợi qua vài thập niên nữa, khi cô nương này trải qua rất nhiều chuyện, nếu có thể may mắn sống sót mà nói, nàng cũng sẽ biến thành tu luyện giả cay nghiệt tàn khốc.
Sở Chước phát hiện Chiêm Hòa Trạch đi qua thì vội vàng đứng dậy: Chiêm tiền bối.
Chiêm Hòa Trạch mỉm cười với nàng, ý bảo nàng đừng khẩn trương như vậy, rồi mới nói: Ta nhớ rõ Sở tộc trưởng từng nói, Sở cô nương là con cháu chính mạch ngũ phòng Sở gia... Đúng rồi, phụ thân ngươi là Sở Nguyên Thương, ta từng có vài lần duyên phận với hắn.
Sở Chước bị lời này hấp dẫn, tò mò trừng mắt to nhìn hắn, hỏi: Thật sự? Cha ta... ông là người thế nào?
Chiêm Hòa Trạch kinh ngạc nói: Ngươi không biết?
Sở Chước khổ sở cúi đầu: Từ nhỏ ta lớn lên chỉ có một mình... hiện tại ngũ phòng chỉ còn một mình ta, những người khác cũng không nói qua chuyện của trưởng bối...
Nghe nói như thế, Chiêm Hòa Trạch đầu tiên là đồng tình nàng, về sau nghĩ đến cái gì, thì có chút cứng ngắc.
Chiêm tiền bối?
Chiêm Hòa Trạch xấu hổ sờ sờ cái mũi, nói: Kỳ thực ta đối với phụ thân ngươi ấn tượng không nhiều lắm, nhớ rõ hắn là một võ giả cực kì xuất sắc, vũ khí là một cây Ngân thương dài, hắn từng nói trường thương đâm người có vẻ thích... Ực, hắn quả thật từng nói như vậy.
Sở Chước: ... ...
Ngay tại khi Sở Chước đang nghĩ có nên theo kế hoạch mà hỏi thăm nhiều hơn một chút chuyện bưu hãn của cha tiện nghi (cha hờ) từng làm hay không, thì đột nhiên toàn bộ bí cảnh đều rung động.
Trên mặt Chiêm Hòa Trạch lộ ra ý mừng: Là Võ sư huynh, hắn nhận được truyền thừa ...
Lời còn chưa nói xong, hai người chỉ cảm thấy thân thể bị một lực hút cực lớn cuốn lên, quăng vào trong một vòng xoáy bỗng dưng xuất hiện, căn bản không cho người ta phản kháng.
Tõm! Tõm! Tõm!
Ba người trước sau bị hang động sau thác nước đẩy ra, rơi vào trong đầm nước, lại bị thác nước ở phía trên đổ xuống nện đến tối mặt quay vòng.
Sở Chước trồi lên mặt nước, phun nước trong miệng ra, vén mở tóc tai cản trở tầm mắt, chỉ thấy hai người Chiêm Hòa Trạch, Võ Thịnh cũng xuất hiện từ trong nước, bơi lên bờ.
Sở Chước là người cuối cùng lên bờ, lúc này y phục ướt sũng, dính ở trên người, dán chặt vào thân hình thiếu nữ mảnh khảnh. Tuy rằng vừa mới trưởng thành, nhìn cũng không có đường cong gì mà nhìn, nhưng mà hai người Chiêm Hòa Trạch vẫn là lễ phép xoay người.
Linh lực chạy một lần, y phục trên người rất nhanh đã khô ráo.
A Chiếu từ trong túi linh thú bước ra, nhảy vài cái thì đã đến trên vai Sở Chước, nhìn hai người Chiêm Hòa Trạch đưa lưng
/238
|