Editor: ChieuNinh
Ba ngày sau, Sở Chước được võ giả tộc trưởng phái tới kêu đi tiền viện.
Khi nàng đi đến chính sảnh tiền viện, thì thấy được các trưởng lão bình thường không phải là ẩn náu tu hành, thì chính là chuyên tâm dạy đệ tử gia tộc đều ở đó, họ rõ ràng nàng lập tức lại muốn rời khỏi cái nhà này lần nữa.
Quả nhiên, các tộc trưởng ở đó thăm dò vài câu về chuyện danh ngạch Tẩy Kiếm Tông tu hành rồi, thì không có hỏi gì nữa, chỉ nói: Lần này cơ hội khó có được, tương lai ngươi ở Tẩy Kiếm tông có thể học được bao nhiêu thì học bấy bao nhiêu, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ một điểm, ngươi là ngự thú sư Sở gia, chớ bỏ cái chính lấy cái phụ.
Sở Chước cung kính đáp lại một tiếng.
Các trưởng lão lại rời đi ngay.
Còn lại tộc trưởng Sở Nguyên Hạo, hắn nhìn tiểu cô nương vóc người còn chưa trưởng thành ở trước mặt, chần chờ một lát, rồi nói: Tiểu thập bát, về sau con ở bên ngoài cẩn thận một chút, tuy rằng Sở gia chúng ta xưa nay giúp người làm điều tốt, nhưng tằng gia gia và phụ thân của con làm việc có chút... khụ, chỉ cần về sau con ở bên ngoài đừng tận lực báo tên của bọn họ, sẽ không có ai làm khó dễ con.
Sở Chước: ... Con biết, cảm ơn tộc trưởng.
Sở Nguyên Hạo có chút xấu hổ, có một loại giống như tộc trưởng nói xấu người nhà của nàng ở trước mặt vãn bối.
Nghĩ đến Sở Chước năm nay mới mười ba tuổi, ở trong mắt hắn, chính là đứa nhỏ choai choai, tuổi tác như vậy mà đi ra ngoài xông xáo, có bao nhiêu lo lắng... Nhưng mà nghĩ đến phong cách hành sự của ngũ phòng, Sở Nguyên Hạo đột nhiên lại thấy rằng giống như không có gì.
Cuối cùng Sở Nguyên Hạo theo thói quen nói vài câu, rồi để cho nàng rời khỏi.
Sau khi Sở Chước trở lại nhà trúc trong rừng trúc Thanh Tâm, thì bắt đầu làm chuẩn bị cho ngày kia xuất hành.
Mọi thứ nàng sắp sửa mang đi đều bỏ vào trong Trữ Nạp Giới, kỳ thực không có bao nhiêu đồ, không có gì để thu thập, lại phải đi báo cáo cho quản sự tọa trấn ở rừng trúc Thanh Tâm việc mình phải rời khỏi, để trả lại cho hắn môn bài cấm chế nhà trúc.
Những thứ này cũng không tính là chuyện gì, đời trước Sở Chước đã trải qua rồi, xử lý được đâu vào đấy.
Ngày Sở Chước rời khỏi, tất cả người quen biết đều đến đưa tiễn, Sở Thanh Từ cũng rõ ràng ở đó.
Sở Chước không nghĩ tới ngày đó Sở Thanh Từ bị tức rời đi, lúc này còn có thể vội tới tiễn đưa nàng, lại nhìn tiểu cô nương tuy rằng nghiêm mặt cứng ngắc, nhưng tốt xấu gì cũng không có lộ ra bộ dạng chán ghét, thù hằn, nhịn không được khẽ cười.
Nhìn đến những người này, làm nàng nhớ tới mình đời trước, ở cái tuổi cũng giống như bọn họ, chỉ thấy được bầu trời ở Sở gia, không có bị thế giới tàn khốc biến thái ô nhiễm, trong tính cách còn bảo tồn ngây thơ sạch sẽ chỉ đặc biệt là thiếu niên mới có, làm cho người ta cảm thấy đã ngu dại lại phá lệ tốt đẹp.
Lúc ấy ấn tượng của mấy người Chiêm Hòa Trạch đối với nàng, cũng giống như ấn tượng hiện tại của nàng đối với mấy người bầu bạn nhỏ này.
Sở Chước nắm một con Tật Phong thú, cười nói với bọn họ: Ta đi rồi, về sau có duyên lại gặp.
Nghe nói như thế, Sở Thanh Loan theo bản năng nhăn mi lại, cảm thấy lời này của Sở Chước giống như về sau bọn họ rốt cuộc vô duyên gặp lại. Cho dù nàng cũng học trưởng bối ngũ phòng rời nhà bỏ trốn, mấy trăm năm cũng không trở lại một chuyến, nhưng không có nghĩa là về sau không có cơ hội.
Vẻ mặt Sở Nguyệt không nỡ, nàng và Sở Chước lưu luyến chia tay, thẳng cho đến khi Sở Nguyên Triết đều cảm thấy ê răng, mới kéo nàng trở về. Lúc này Sở Chước mới vẫy tay nói lời từ biệt với bọn hắn, nhảy lên Tật Phong thú, bay nhanh mà đi. Diendanlequydon~ChieuNinh
Một người một thú rất nhanh thì biến mất ở ngoài thành Lăng Dương.
Lăng Dương ở phương Nam Tấn Thiên đại lục, Ngật Khâu Sơn thì ở phương Bắc Tấn Thiên đại lục, nếu như dùng Tật Phong thú chạy đi, từ nam đến bắc, phải tốn một tháng mới tới được.
Sở Chước chạy đi ban ngày, buổi tối thì lại tiến vào thành trấn nghỉ ngơi, cũng không có đi gấp ngày đêm.
Loại nhàn nhã chạy đi này, làm cho trạng thái tinh thần của nàng vô cùng tốt.
A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, nhìn hoàn cảnh chung quanh chẳng có thay đổi gì, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.
Huyền thế giới bình thường là linh khí loãng, trình độ luyện đan, luyện khí cũng kém, ngay cả truyền tống trận cũng dùng không nổi, thật sự rất không thú vị.
Sở Chước ngồi xếp bằng ngồi ở trên lưng Tật Phong thú, đang nhìn hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên cảm giác được cổ bị một cái đuôi lông xù quét tới quét lui, khiến cho nàng ngưa ngứa. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu thú nhỏ ở trên vai đang ngẩn người.
Mỗi khi nó ngẩn người, lúc nào cũng không khống chế được cái đuôi đến gãi phiền nàng.
Sở Chước dịch cái đuôi nó ra một chút, ai ngờ trong chốc lát sau, cái đuôi đó lại bò lên lần nữa.
Sở Chước quay đầu, thì đụng phải mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi với yêu thú, thậm chí cái mũi cũng cọ đến cùng nhau.
Một đôi
Ba ngày sau, Sở Chước được võ giả tộc trưởng phái tới kêu đi tiền viện.
Khi nàng đi đến chính sảnh tiền viện, thì thấy được các trưởng lão bình thường không phải là ẩn náu tu hành, thì chính là chuyên tâm dạy đệ tử gia tộc đều ở đó, họ rõ ràng nàng lập tức lại muốn rời khỏi cái nhà này lần nữa.
Quả nhiên, các tộc trưởng ở đó thăm dò vài câu về chuyện danh ngạch Tẩy Kiếm Tông tu hành rồi, thì không có hỏi gì nữa, chỉ nói: Lần này cơ hội khó có được, tương lai ngươi ở Tẩy Kiếm tông có thể học được bao nhiêu thì học bấy bao nhiêu, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ một điểm, ngươi là ngự thú sư Sở gia, chớ bỏ cái chính lấy cái phụ.
Sở Chước cung kính đáp lại một tiếng.
Các trưởng lão lại rời đi ngay.
Còn lại tộc trưởng Sở Nguyên Hạo, hắn nhìn tiểu cô nương vóc người còn chưa trưởng thành ở trước mặt, chần chờ một lát, rồi nói: Tiểu thập bát, về sau con ở bên ngoài cẩn thận một chút, tuy rằng Sở gia chúng ta xưa nay giúp người làm điều tốt, nhưng tằng gia gia và phụ thân của con làm việc có chút... khụ, chỉ cần về sau con ở bên ngoài đừng tận lực báo tên của bọn họ, sẽ không có ai làm khó dễ con.
Sở Chước: ... Con biết, cảm ơn tộc trưởng.
Sở Nguyên Hạo có chút xấu hổ, có một loại giống như tộc trưởng nói xấu người nhà của nàng ở trước mặt vãn bối.
Nghĩ đến Sở Chước năm nay mới mười ba tuổi, ở trong mắt hắn, chính là đứa nhỏ choai choai, tuổi tác như vậy mà đi ra ngoài xông xáo, có bao nhiêu lo lắng... Nhưng mà nghĩ đến phong cách hành sự của ngũ phòng, Sở Nguyên Hạo đột nhiên lại thấy rằng giống như không có gì.
Cuối cùng Sở Nguyên Hạo theo thói quen nói vài câu, rồi để cho nàng rời khỏi.
Sau khi Sở Chước trở lại nhà trúc trong rừng trúc Thanh Tâm, thì bắt đầu làm chuẩn bị cho ngày kia xuất hành.
Mọi thứ nàng sắp sửa mang đi đều bỏ vào trong Trữ Nạp Giới, kỳ thực không có bao nhiêu đồ, không có gì để thu thập, lại phải đi báo cáo cho quản sự tọa trấn ở rừng trúc Thanh Tâm việc mình phải rời khỏi, để trả lại cho hắn môn bài cấm chế nhà trúc.
Những thứ này cũng không tính là chuyện gì, đời trước Sở Chước đã trải qua rồi, xử lý được đâu vào đấy.
Ngày Sở Chước rời khỏi, tất cả người quen biết đều đến đưa tiễn, Sở Thanh Từ cũng rõ ràng ở đó.
Sở Chước không nghĩ tới ngày đó Sở Thanh Từ bị tức rời đi, lúc này còn có thể vội tới tiễn đưa nàng, lại nhìn tiểu cô nương tuy rằng nghiêm mặt cứng ngắc, nhưng tốt xấu gì cũng không có lộ ra bộ dạng chán ghét, thù hằn, nhịn không được khẽ cười.
Nhìn đến những người này, làm nàng nhớ tới mình đời trước, ở cái tuổi cũng giống như bọn họ, chỉ thấy được bầu trời ở Sở gia, không có bị thế giới tàn khốc biến thái ô nhiễm, trong tính cách còn bảo tồn ngây thơ sạch sẽ chỉ đặc biệt là thiếu niên mới có, làm cho người ta cảm thấy đã ngu dại lại phá lệ tốt đẹp.
Lúc ấy ấn tượng của mấy người Chiêm Hòa Trạch đối với nàng, cũng giống như ấn tượng hiện tại của nàng đối với mấy người bầu bạn nhỏ này.
Sở Chước nắm một con Tật Phong thú, cười nói với bọn họ: Ta đi rồi, về sau có duyên lại gặp.
Nghe nói như thế, Sở Thanh Loan theo bản năng nhăn mi lại, cảm thấy lời này của Sở Chước giống như về sau bọn họ rốt cuộc vô duyên gặp lại. Cho dù nàng cũng học trưởng bối ngũ phòng rời nhà bỏ trốn, mấy trăm năm cũng không trở lại một chuyến, nhưng không có nghĩa là về sau không có cơ hội.
Vẻ mặt Sở Nguyệt không nỡ, nàng và Sở Chước lưu luyến chia tay, thẳng cho đến khi Sở Nguyên Triết đều cảm thấy ê răng, mới kéo nàng trở về. Lúc này Sở Chước mới vẫy tay nói lời từ biệt với bọn hắn, nhảy lên Tật Phong thú, bay nhanh mà đi. Diendanlequydon~ChieuNinh
Một người một thú rất nhanh thì biến mất ở ngoài thành Lăng Dương.
Lăng Dương ở phương Nam Tấn Thiên đại lục, Ngật Khâu Sơn thì ở phương Bắc Tấn Thiên đại lục, nếu như dùng Tật Phong thú chạy đi, từ nam đến bắc, phải tốn một tháng mới tới được.
Sở Chước chạy đi ban ngày, buổi tối thì lại tiến vào thành trấn nghỉ ngơi, cũng không có đi gấp ngày đêm.
Loại nhàn nhã chạy đi này, làm cho trạng thái tinh thần của nàng vô cùng tốt.
A Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, nhìn hoàn cảnh chung quanh chẳng có thay đổi gì, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.
Huyền thế giới bình thường là linh khí loãng, trình độ luyện đan, luyện khí cũng kém, ngay cả truyền tống trận cũng dùng không nổi, thật sự rất không thú vị.
Sở Chước ngồi xếp bằng ngồi ở trên lưng Tật Phong thú, đang nhìn hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên cảm giác được cổ bị một cái đuôi lông xù quét tới quét lui, khiến cho nàng ngưa ngứa. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy yêu thú nhỏ ở trên vai đang ngẩn người.
Mỗi khi nó ngẩn người, lúc nào cũng không khống chế được cái đuôi đến gãi phiền nàng.
Sở Chước dịch cái đuôi nó ra một chút, ai ngờ trong chốc lát sau, cái đuôi đó lại bò lên lần nữa.
Sở Chước quay đầu, thì đụng phải mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi với yêu thú, thậm chí cái mũi cũng cọ đến cùng nhau.
Một đôi
/238
|