Cùng Trời Với Thú

Chương 60 - Chương 60

/238


Editor: ChieuNinh

Trong khoảng khắc, nước biển lao thẳng đến, tràn đầy trời đất.

Toàn bộ thiên địa bị nước biển nuốt hết, nước biển mãnh liệt bị cách trở ở ngoài rồi chảy xuống dọc theo lồng phòng ngự trên thuyền.

Thuyền lao tới hướng lốc xoáy quay nhanh, giống như lá rụng bay theo gió, phiêu phiêu đãng đãng, ở giữa toàn bộ thiên địa, chỉ còn lại có dòng nước biển chảy xiết vô biên vô hạn, phảng phất không có tận cùng.

Mọi người nín thở ngưng thần, nhìn dòng chảy xiết tận cùng.

Thuyền xoay tròn ở trong lốc xoáy biển, chỉ có người thân ở trong đó, mới biết được hấp lực của lốc xoáy này có bao nhiêu đáng sợ, nếu lồng phòng ngự trên thuyền cũng không đủ chắc chắn, chỉ sợ ngay cả người cả thuyền đều sẽ bị lốc cuốn vào trong biển, cuối cùng thuyền vỡ người chết.

Đi đến Thiên Thượng Hải trong khoảng thời gian này, Sở Chước đã khắc sâu rõ ràng Thiên Thượng Hải ẩn giấu nguy cơ, mặc kệ mặt biển gió êm sóng lặng như thế nào, nếu tiến vào trong biển, thì mạch nước ngầm và lực càn quét vô tận, có thể xé nát một người tu luyện Linh Quang cảnh.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của La Phong Vũ vang lên: Nhấc lên!

Con thuyền vốn đang xoay tròn ở trong lốc xoáy đột nhiên phóng vọt lên, lấy xu thế đạp bằng sóng gió, xông tới lốc xoáy rồi đè xuống, phá vỡ sóng biển trùng trùng, thẳng tiến không lùi.

Rào rào một tiếng, thuyền lao ra từ trong nước biển cuộn trào mãnh liệt.

Trời xanh mây trắng xuất hiện một lần nữa, xa xa hải điểu bay qua, trên mặt biển là một cảnh gió êm sóng lặng, ôn nhu mà yên tĩnh.

Sở Chước chớp chớp mắt, nhìn lại bốn phía, phát hiện chung quanh vẫn là một vùng hải vực, chẳng qua cũng là một vùng biển bình thường. Nàng mơ hồ cảm giác được cái gì, theo bản năng ngẩng đầu, thì nhìn thấy trong không trung trên đỉnh đầu treo lơ lửng đại dương màu xanh lam.

Trong nháy mắt rung động đó, không thể thốt thành lời.

Phảng phất còn có thể nhìn thấy nước biển bốn bề sóng dậy trên bầu trời này, từng cơn sóng biển, con người giống như đứng chổng ngược phía trên Vu Hải Thiên, nước biển treo ngược phía chân trời, tiếp giáp với tận cùng Đại lục, hình thành hình ảnh biển ở trên trời.

Sau khi thuyền chạy ở biển cạn hơn một canh giờ, rốt cuộc cập bến.

Đây là một cái bến tàu vô cùng phồn hoa, bên cạnh bến tàu dày đặc tàu thuyền đang bỏ neo, có thuyền đang chuẩn bị rời bến, có thuyền vừa đến, trên bến tàu người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

La Phong Vũ đứng ở đầu thuyền, hăng hái, cười vang nói: Chư vị, thuyền đã cập bến, thỉnh chư vị rời thuyền, hi vọng lần sau chúng ta còn có thể vui vẻ lữ hành cùng nhau.

Đa tạ La thuyền trưởng. Một đám tu luyện giả ào ào chắp tay với nàng.

Tuy rằng La Phong Vũ thu phí thuyền mắc một chút, nhưng chỉ cần là thuyền của nàng, khi lữ hành ở Thiên Thượng Hải là an toàn nhất, có vài tu luyện giả không thích bị dày vò thì tình nguyện dùng thêm một ít linh thạch, tìm thuyền của nàng đi ra biển.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ theo dòng người rời thuyền.

La Phong Vũ dựa ở đầu thuyền, một tay cầm bầu rượu, không chút để ý uống vào một ngụm, ngẫu nhiên ngửa đầu nhìn phía hải phương trên trời, tư thái phóng khoáng, dáng người xinh đẹp, nhất cử nhất động đều là sức quyến rũ trời sinh.

Khi rất nhiều tu luyện giả đi qua, nhịn không được âm thầm liếc nhìn nàng một cái.

La Phong Vũ cũng không thèm để ý những ánh mắt đó, nàng là một người tùy ý phóng khoáng đã quen, đồng thời cũng có cái thực lực tiêu sái tùy ý kia. Hàng năm đi tới đi lui giữa Thiên Thượng Hải và Đại lục, là một người không chịu ngồi yên.

Khi Sở Chước đi qua, vừa đúng lúc La Phong Vũ nhìn qua, đôi môi đầy đặn cong lên, cười nói: Tiểu cô nương, nếu cô không chỗ để đi, có hứng thú đến Nhân gian phường chơi đùa không?

Sở Chước đặc biệt nhìn chung quanh một chút, phát hiện chung quanh đều là nam người tu luyện, phát hiện trên mặt bọn họ là loại tình cảm hâm mộ, thì biết được La Phong Vũ mời là vô cùng hiếm có. Đối với La Phong Vũ đột nhiên mời mọc, Sở Chước nghĩ một chút thì hiểu rõ dụng ý của nàng ấy, nàng hé miệng cười, ngại ngùng nói: La tiền bối mời, vãn bối sẽ cân nhắc.

Trên mặt La Phong Vũ lộ ra tươi cười mê người, đột nhiên vứt cho Sở Chước một cái lệnh bài.

Lệnh bài kia thật phổ thông, mặt chính là dấu hiệu Nhân gian phường, sau lưng là ấn ký riêng của La Phong Vũ, không ai có thể bắt chước.

Sau khi Sở chước nhận lấy, lại cung kính cúi người thi lễ với La Phong Vũ, vẻ mặt cảm kích.

Mặc kệ nàng có cần hay không, hành động lần này của La Phong Vũ quả thật là xuất phát từ thiện ý, trong lòng nàng vẫn là cảm kích. Tuy rằng trên đường tu luyện thật dễ dàng gặp được người không tốt, nhưng mà dù sao vẫn có thể gặp được rất nhiều người tốt.

Mạnh Thiên Thạch vừa đúng lúc thấy được một màn như vậy, ánh mắt hơi âm u.

Tiền Đông Lai và Phàn Bình liếc mắt nhìn nhau một cái, giống như không có việc gì mà rời thuyền.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa rời thuyền, liền có người đi tới hỏi thăm bọn họ muốn ngồi xe hay không.

Sở chước ngẩng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy cách đó không xa là hàng loạt xe yêu thú đang chờ ở nơi đó. Yêu thú kéo xe là Tê Vũ thú cấp ba, một loại yêu thú lớn lên giống tê giác, thân có hai cánh, chúng nó vẫn chưa mở ra linh trí, nhưng mà thông minh hơn động vật phổ thông một ít, bị nhân loại huấn luyện thành yêu thú kéo xe, tốc độ cực nhanh.

Một xe hàng hóa do những xe yêu thú này kéo đi.

Hai vị muốn đi đâu? Sắc trời đã trễ rồi, không bằng đến Nam Hạng thành gần đây nghỉ tạm một đêm rồi lại đi. Chủ xe nhiệt tình nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, nói với Sở Chước: Sở cô nương, không bằng đi Nam Hạng thành nghỉ tạm một đêm




/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status