Cùng Trời Với Thú

Chương 62 - Chương 62

/238


Mặc Sĩ Thiên Kỳ thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Sở Chước đứng ở một bên nghe, không có ngắt lời.

Thẳng đến khi nói xong miệng đắng lưỡi khô, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới dừng lại.

Rốt cuộc hắn đứng lên, có chút ngượng ngùng nói: Thật có lỗi, để cô nghe được nhiều chuyện nhàm chán như vậy. Đồng thời, cũng cảm ơn cô, nếu không có cô, có lẽ lần này ở Thiên Thượng Hải, ta thật sự đã chết...

Sở Chước mỉm cười: Chẳng qua là tiện tay mà thôi, huống hồ không có ta, huynh cũng sẽ không có chuyện.

Sở Chước nói lời này ngược lại không phải khiêm tốn, mà là căn cứ ký ức đời trước và đời này gặp được Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau đó chứng kiến mà đưa ra kết luận. Nàng phát hiện trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ có một loại vận khí cực kì quỷ dị, giống như trời sinh chính là người nhận sủng ái trên trời, vận khí người ta tốt, bên trong tuyệt cảnh cuối cùng có thể biến nguy thành an.

Cho nên, đời trước hắn không có gặp được mình, cũng có thể đi đến độ cao kia, nhiều nhất cũng chỉ là chịu chút khổ.

Mà đời này, bởi vì nàng lưu lạc đến Thiên Thượng Hải đại lục, trong lúc vô tình nhúng tay, khiến cho hắn không có chịu nhiều khổ như vậy.

Tuy rằng Sở Chước nói thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn vô cùng cảm kích nàng và mấy con yêu thú Bích Tầm Châu, nghiễm nhiên coi bọn họ trở thành người một nhà.

Kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào cái hố ngay tại chỗ, chôn Mạnh Thiên Thạch và con Tê Vũ thú đụng vách tường mà chết với nhau.

Nhìn đến Tê Vũ thú chỉ vì bọn họ mà uổng mạng, hắn còn có chút tội nghiệp nó.

Đối với loại này hành vi của hắn, Sở Chước có chút 囧, không nghĩ tới sau khi Mạnh Thiên Thạch qua đời, sẽ chôn cùng một chỗ với một con yêu thú. Mặc Sĩ Thiên Kỳ hành động này thoạt nhìn không chút để ý, giống như chính là tùy tính, nhưng hết sức hân hoan. Không biết nếu Mạnh Thiên Thạch biết được, có thể còn đang sống mà tức chết hay không.

Sau khi chôn Mạnh Thiên Thạch, thì phải giải quyết Phàn Bình và Tiễn Đông Lai.

Lúc này hai người còn đang trong hôn mê, cả mặt là máu, có thể thấy được khi Sở Chước đập trọng kiếm bọn họ, không có một chút lưu tình. Mặc Sĩ Thiên Kỳ xem xét liếc mắt cái trán bọn họ một, nhịn không được sờ sờ đầu của mình, âm thầm quyết định, về sau nhất định không cần chọc tới Sở Chước, hắn cũng không muốn bị trọng kiếm đó đập một phát lên trên đầu.

Ngẫm lại liền sợ hãi.

Quên đi, giết đi. Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.

Sở Chước liếc hắn một, phát hiện biểu tình cực kì bình thản, không có tâm địa thánh phụ trách trời thương dân gì, làm cho nàng thực có chút ngoài ý muốn. Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn luôn biểu hiện ra ngoài là thuần khiết và cảm tính, làm cho nàng tưởng hắn có điểm thánh phụ tình kết, sẽ không tùy ý giết người.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhếch miệng cười với nàng: Nếu là người nên chết, vậy thì chết đi, nếu hôm nay ta không giết bọn hắn, về sau thì đến phiên bọn họ tới giết ta. Sau đó hắn sờ sờ cái mũi, có chút tự giễu nói: Trước kia từng có người âm thầm xuống tay giết ta, dù ta may mắn tránh được, có lòng buông tha đối phương. Nào biết khi trở lại sư môn, lại cắn ngược lại ta một ngụm, nếu không phải ta có vận khí tốt, sư phụ lại thiên vị ta, chỉ sợ cuối cùng ta đã bị phế bỏ khí mạch trục xuất sư môn.

Bắt đầu từ khi đó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền hiểu rõ ràng tâm đồng tình phải dành cho người thích hợp, có vài người trời sinh đã không cần.

Hôm nay hắn giết Mạnh Thiên Thạch, Sở Chước lại thu thập Phàn Bình và Tiễn Đông Lai một trận, lúc này thù đã kết xuống, vì phòng vạn nhất, giết là tốt nhất. Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không muốn ngày sau bị bọn họ bị cắn ngược lại một, mang đến vô tận phiền toái.

Sở Chước nghe xong, có điểm hiểu rõ ràng nguyên tắc xử sự của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, không hỏng bét như trong tưởng tượng.

Kế tiếp, bọn họ thừa dịp Phàn Bình và Tiễn Đông Lai đang hôn mê, kết thúc tính mạng của bọn họ, đồng thời cũng tìm một địa phương chôn thi thể bọn họ, xóa sạch dấu vết tại hiện trường.

Sau khi kiểm tra không có sơ sót gì, mới rời khỏi.

***

Ngày kế tiếp, tinh thần Mặc Sĩ Thiên Kỳ không tốt lắm, cả người có vẻ có chút mệt mỏi.

Sở Chước ngồi ở trong xe, cũng không đi khuyên bảo hắn, nên như thế nào thì như thế đó.

Nhưng mà vài ngày sau, tinh thần Mặc Sĩ Thiên Kỳ tốt lên rất nhanh, truy cứu nguyên nhân, là bị A Chiếu đánh. Dùng lời nói của Bích Tầm Châu mà nói, có vài người trời sinh chính là đáng đánh đòn, đánh một chút thì chuyện phiền lòng gì cũng không còn.

Sở Chước: ... ...

Nàng cảm thấy Bích Tầm Châu hẳn là khó chịu lúc trước mình bị đánh đến chân đều què, cũng không thể phản kháng, ai kêu hắn đánh không lại A Chiếu. Cho nên hiện tại nhìn thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị đánh, cùng với Huyền Uyên đồng thời âm thầm dễ chịu, nói ra lời nói tựa như nói mát.

Tinh thần Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi biến tốt, thì bắt đầu nghiên cứu luyện đan thuật, mỗi ngày đều phải kiểm kê linh thảo lần này hắn có được ở Thiên Thượng Hải một lần, nhìn đến số lượng linh thảo trong nhẫn không gian, thì cười tủm tỉm.

Như thế được một tháng, rốt cuộc đến Đan Hà Tông.

Sở Chước được Mặc Sĩ Thiên Kỳ mời đến Đan Hà Tông làm khách, lấy thân phận ân nhân cứu mạng của hắn.

Đan Hà Tông là một tông môn nhị lưu ở đại lục Thiên Thượng Hải, so lên trên thì không đủ, so với dưới thì có dư.

Nhưng mà theo Sở Chước, quy mô Đan Hà Tông đã có thể đánh đồng với đại tông môn Huyền thế


/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status